Nửa đêm Thịnh Dã tỉnh dậy, sau khi tỉnh rượu cậu không tài nào ngủ lại được nữa. Ý thức dần dần thanh tỉnh, trí nhớ cậu dừng lại khi ở trên xe Đàm Trận. Cậu biết Đàm Trận lái xe đưa mình trở về, cũng biết chuyến này đi rất xa, bởi vì cậu nhất định đòi đi vòng quanh thành phố một lần, còn nói muốn đi ngắm biển.
Cậu nhìn thấy biển, nhưng đáng tiếc nơi này là biển nội thành, không mênh mông xanh thẳm như cậu tưởng tượng, cậu vẫn cảm thấy không thở nổi. Rồi cậu lại nói muốn đi công viên sinh thái, mơ mơ màng màng nhớ rõ Đàm Trận nhẫn nại cúi đầu tìm kiếm trên bảng điều hướng, nói: “Để anh tìm xem gần đây có công viên sinh thái hay không.”
Hình như lúc đó cậu đã hét lên: “Có, khi còn bé cha em đã đưa em đến đó mà!”
Cậu bô lô ba la nói một đống chuyện khi còn nhỏ, Đàm Trận vừa nghe vừa gật đầu, sau đó hình như anh báo tên một địa chỉ, hỏi cậu: “Là chỗ này sao?”
Cậu cũng không nhớ rõ, Đàm Trận liền nói vậy chúng ta đi xem thử là biết.
Từ đường Bàn Sơn đến công viên sinh thái phải đi chín khúc mười tám quẹo, dọc đường đi cậu bị nôn nhiều lần, Đàm Trận không ngừng dừng xe bên cạnh, canh chừng mỗi lúc cậu nôn ra.
Cậu muốn đi tìm nơi mình đã từng đến khi còn nhỏ, nhưng không biết là do trí nhớ của mình đã loang lổ hay là vì thời gian trôi qua, cảnh sắc từng có nay đã không còn, Đàm Trận lái xe dẫn cậu đi tìm một lần lại một lần, nhưng nơi nào cũng không có rừng cây trong trí nhớ của cậu.
Cuối cùng, xe dừng ở ven đường, bên ngoài là tiếng chim hót líu lo, Đàm Trận quay đầu nhìn cậu, giơ tay khẽ vuốt mái tóc bị mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, nói: “Xin lỗi em.”
“Không sao đâu,” Cậu thì thầm trong sự thất vọng, “Có lẽ là nó đã biến mất rồi.”
Bàn tay này thực sự rất chật vật, nó không còn vẻ đẹp độc tôn như trên phim ảnh nữa, chẳng sợ đối tượng là ảnh để nổi danh thập toàn thập mỹ, lúc này đây cũng NG đến rối tinh rối mù.
Trên đường xuống núi, cậu nhìn thấy quảng cáo bia của Đàm Trận ở ven đường, chỉ vào biển quảng cáo nói với anh: “Anh xem, anh thật đẹp trai!”
Đàm Trận không trả lời, cậu quay đầu nhìn lại, nhìn thấy đường cằm của Đàm Trận thoáng căng thẳng.
Bởi vì Đàm Trận kia quá đẹp trai, hào quang chiếu rọi lên người khác, so với Đàm Trận hạ mình ở bên cạnh cậu bây giờ thì đẹp hơn rất nhiều. Cậu nằng nặc đòi mua một lon về uống, Đàm Trận liền xuống xe đi mua cho cậu, lúc trở về trong tay anh cũng không phải bia, mà là đồ uống nhẹ. Thịnh Dã im lặng nhìn Đàm Trận, Đàm Trận xoay lon nước sang mặt chính diện, nói: “Cũng là do anh đại diện, chỉ uống cái này thôi, được không?”
Đối với Đàm Trận, cậu không thể nói “Không”. Đàm Trận nhất định cũng biết điều này.
Sau đó xảy ra chuyện gì, Đàm Trận đưa cậu về lúc nào, tất cả cậu đều không nhớ rõ.
Bây giờ cậu nằm trên giường của mình, những kỷ niệm tựa như một giấc mơ đang dần tan đi. Tựa hồ thủy triều rút xuống, tất cả mọi thứ đều đã trôi qua.
Nhưng bùn lầy vẫn kéo dài, lần chia tay này rốt cuộc cũng xong rồi.
Trong bóng đêm điện thoại vang lên vài tiếng, trong khoảng thời gian cậu mê man, điện thoại chắc là cũng vang lên như thế, dù sao cậu cũng chọc ra chuyện lớn như vậy.
Cậu chầm chậm ngồi dậy, bật đèn bàn lên.
Màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn wechat Tây Viện gửi cho cậu, Thịnh Dã đọc từng tin một, Tây Viện cũng không chỉ trích gì cậu, chỉ vội vàng nhắc nhở: “Em mau chia sẻ weibo của cô Thẩm Đồ và đạo diễn Giới đi! Xóa cái của em đi nữa!”
Thịnh Dã lấy hết dũng khí mở weibo ra lần nữa, các loại @ và các lượt bình luận màu đỏ nhiều đến giật mình, sau khi chia tay với Đàm Trận, dường như cậu trở nên lý trí hơn không ít, không click vào mấy cái đó xem nữa.
Biên kịch của Kết cấu ổn định là cô Thẩm Đồ đăng weibo, làm rõ bức thư kia thật ra là cô viết, vốn định dùng làm kết thúc bộ phim nhưng sau đó bị cắt đi, sau đó đạo diễn Giới lại chia sẻ weibo này.
Thịnh Dã giãy dụa hồi lâu, vẫn không xóa bức thư kia đi mà chỉ đăng một bài khác lên: “Mọi người làm sao vậy, cười một tiếng xem nào!”
Đính kèm một khuôn mặt tươi cười.
Tắt điện thoại ngã xuống giường, cậu tự nhủ, từ thời khắc này trở đi, tất cả mọi thứ đều như đồng hồ cát xoay ngược, bắt đầu lại từ đầu.
Bầu trời đêm ngoài cửa sổ cao và xa, không thể nhìn thấy các ngôi sao nhưng có thể thấy được các máy bay nhấp nháy như những chấm đỏ, gầm rú bay qua. Lẽ ra cậu nên bay hết mình, nhưng trái tim vẫn còn đang vướng bận ở đâu đâu.
Nằm trong bóng tối một lúc, weibo trên điện thoại đột nhiên nhận được một nhắc nhở: Người bạn theo dõi – diễn viên Đàm Trận – đăng một bài viết mới.
Hai chữ “Đàm Trận” giống như đường băng của cậu, cuối cùng cậu cũng không thể cưỡng lại việc mở weibo.
Một phút trước Đàm Trận đăng bài:
[Cảm ơn vì đã đồng hành suốt chặng đường vừa qua.]
Đính kèm một khuôn mặt tươi cười.
Đàm Thiên cũng nhìn thấy weibo thanh minh của Thẩm Đồ, thở phào nhẹ nhõm. Về phần của Đàm Trận, lời cảm ơn không rõ ràng kia, có lẽ vẫn là do không đành lòng, nhưng hành động mơ hồ này của anh nhất định sẽ khiến mẹ suy nghĩ nhiều.
Cũng may chuyện cô lo lắng không có xảy ra, mẹ cô không nói gì về chuyện này nữa, có lẽ cũng là không muốn tỏ vẻ mình cố tình gây sự, càng không muốn cho cha chú ý đến manh mối gì.
Một đoạn thời gian đó, cả nhà họ bình an vô sự, bằng mặt không bằng lòng sống qua ngày. Ngày thứ ba sau khi sinh nhật Đàm Trận đã rời đi, sáng sớm thức sậy mẹ cô không thấy người đâu, lại có chút nghi thần nghi quỷ hỏi cô.
Đàm Thiên vừa ăn sáng vừa nói: “Em ấy nhận một bộ phim mới, nghe nói hình như là về đề tài thể thao, phải đi huấn luyện một thời gian.”
Mẹ cô mặt không chút thay đổi gật đầu, cũng không hỏi vì sao Đàm Trận không từ mà biệt.
Đàm Thiên nói với mẹ chỉ nói là đề tài về thể thao, nhưng thật ra là Đàm Trận nhận một bộ đề tài đua xe. Khoảng thời gian đó Đàm Trận đều ở chung cư Lãng Tinh, thường xuyên phải đến bãi đua xe hoặc là đường đua dã ngoại, anh muốn dung nhập vào nhân vật, nhất định muốn tự mình điều khiển xe đua.
Có một lần Đàm Thiên được Trần Bác Hàm dẫn đến đường đua thăm anh, quả thực bị tiếng ồn nơi đó dọa sợ. Cho dù đeo tai nghe cách âm cũng không thể hoàn toàn che chắn tiếng ồn, mà nguồn gốc của tiếng ồn ấy chính là Đàm Trận. Anh thật sự tự mình điều khiển xe đua chạy suốt một vòng, hôm đó trời mua, đường đua còn có chút trơn trượt, khi chiếc Ferrari vòng qua khúc cua, cô chỉ sợ Đàm Trận bị trượt tay lái. Nhưng bởi vì không yêu cầu về tốc độ, Đàm Trận vẫn lưu loát vượt qua khúc cua hình chữ S kia.
Một tháng mài giũa huấn luyện, ít nhất là trên đường đua khép kín anh đã có vẻ vô cùng chuyên nghiệp. Khi xe tiến vào trạm sửa chữa, Tiểu Lưu báo cáo thành tích vòng này cho anh, Đàm Trận lắc đầu, tiếng cười vọng ra từ sau mũ bảo hiểm: “May mà tôi không phải là tay đua thực sự.”
“Đã rất tuyệt rồi đó anh, này còn không phải là trên mặt đất có nước đấy sao, ai cũng không dám lái nhanh mà.”
“Nếu là cuộc đua thật, thì so với thế này còn khắc nghiệt hơn nhiều.” Đàm Trận đẩy cửa xuống xe.
Tiểu Lưu mơ hồ nghe thấy tiếng Trần Bác Hàm gọi cậu sau lưng, nhớ ra: “À đúng rồi, chị Đàm Thiên đến rồi đó ạ!”
Đàm Trận sửng sốt nhìn sang hướng Tiểu Lưu quay đầu lại, tuy rằng mũ bảo hiểm xe đua bao trùm hơn nửa mặt anh, nhưng bộ dáng anh vẫn lộ ra vài phần ngoài ý muốn.
Đàm Thiên nhìn anh đội mũ bảo hiểm màu đen, mặc bộ đồ đua xe màu đỏ đầy thương hiệu Logo, có chút không nhận ra. Đàm Trận đi đến gần, cô mới tìm lại được vài phần cảm giác quen thuộc từ tay đua này, hỏi anh: “Vừa rồi em lái quá nhanh, bộ phim này có nguy hiểm lắm không?”
Đàm Trận tháo găng tay ra, cởi mũ bảo hiểm. mũ trùm cả đầu anh, anh đang cúi đầu lắc lắc mái tóc: “Em mua bảo hiểm rồi.”
Đàm Thiên nghe giọng điệu không hề để ý này của anh, bất đắc dĩ nói: “Không phải là mẹ bảo chị đến thăm em, là chị tự mình đến, bà ấy không biết.”
Đàm Trận vuốt mái tóc ướt đẫm hất ngược lên, ngước mắt nhìn cô nói: “Cám ơn chị.”
“Giữa hai chúng ta còn cần cảm ơn gì chứ?”
Bản thân Đàm Trận cũng không hiểu, cười cười nói: “Không biết nữa,” anh đưa mũ bảo hiểm cho Tiểu Lưu, nói, “Chỉ là em cảm thấy… vào những lúc như thế này, có ai đó hiểu em thì xứng đáng được cảm ơn.”
Chị là chị của em, không cần phải cảm ơn chị. Nhưng lời này Đàm Thiên chỉ nói trong lòng, bởi vì cô không nói nên lời. hơn phân nửa áp lực của cái nhà này đều đè lên người Đàm Trận, cô trở thành cá lọt lưới, tuy rằng nước ao vẩn đục nhưng ít nhất còn tốt hơn nhiều so với Đàm Trận. Cho nên Đàm Trận tình nguyện ở chỗ này, giữa tiếng ồn đinh tai nhức óc, đội mũ bảo hiểm thật dày, bị mũ bảo hiểm vây quanh, mặc một thân quần áo đua xe không thoáng khí cũng không muốn ở trong biệt thự ở quận Lam Điền.
Là chị gái, thật ra cô cũng chẳng giúp được Đàm Trận một chút xíu gì, chỉ là những lúc lương tâm bất an cố gắng nói một vài lời xáo rỗng an ủi em ấy, chỉ là làm một chút như thế, nhưng lại hưởng thụ sự tin cậy mà Đàm Trận chẳng hề giữ lại.
Thật sự, cô không xứng đáng với tình cảm của em trai mình.
Hết chương .