Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát

chương 88

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuối cùng Thịnh Dã cũng nhận được một kịch bản không tồi, là một bộ phim truyền hình đô thị trinh thám, tên là Người im lặng, là bộ phim đầu tiên trong loạt phim trinh thám của nền tảng Thiên Thị trong quý tới. Kịch bản mới chỉ là bản sơ thảo, nhưng chất lượng thì đã vượt trội vô cùng. Thịnh Dã mới xem kịch bản của tập đầu tiên đã bị cốt truyện thu hút, nhân vật cậu muốn thứ vai là một sinh viên đại học đang chơi cho ban nhạc, bị cuốn vào một vụ án giết người. Cậu vẫn luôn muốn thử sức với vai diễn phản nghịch táo bạo này, đêm đầu tiên đọc xong kịch bản, hôm sau liền vội vã liên lạc với Tây Viện nói “Em muốn nhận”.

Thời gian quay của bộ phim này và thời gian ghi hình của cậu cho Thứ sáu yêu đương cũng không mâu thuẫn, Thứ sáu yêu đương ghi hình thêm tập nữa là kết thúc, đến lúc đó cậu vừa vặn có thể vào đoàn phim. Cuối cùng cũng có thể quay phim, cả người cậu đều giống như sống lại, trùng hợp nhất chính là biên kịch của Người im lặng chính là biên kịch Thẩm Đồ của Kết cấu ổn định.

Được quay phim, lại còn được gặp lại người quen cũ, mọi chuyện vốn dĩ đang đi vào quỹ đạo, nhưng cậu tuyệt đối không nghĩ tới vừa đặt bút ký hợp đồng xong thì đã gặp phải một hồi phong ba.

Có một hôm biên kịch Thẩm Đồ bỗng đăng một bài weibo dài, tức giận chỉ trích một tác giả mạng sao chép cô, kịch bản bị sao chép lại chính là Kết cấu ổn định. Thịnh Dã nghiêm túc xem chứng cứ Thẩm Đồ đưa ra, cảm thấy đây chính là phiên bản khác của Kết cấu ổn định, chỉ là loại bỏ nữ chính, cũng sửa kết cục thành HE, trở thành một cuốn tiểu thuyết đam mỹ.

Anh em cùng mẹ khác cha, người anh trai đến viện phúc lời đón em trai về nhà. Hai người sống trong khu chung cư cũ nát nương tựa lẫn nhau. Tính cách anh trai trầm ổn lạnh lùng, còn em trai thì rạng rỡ như ánh mặt trời. Người anh đi làm thuê kiếm tiền cho em đi học, nhưng sau này người em lại mắc bệnh nan y, hai chân tàn tật, cần anh trai ôm lấy, thậm chí một ít chi tiết lời thoại cũng là đổi thang không đổi thuốc: hai người giữa tầng thượng nói chuyện phiếm, anh trai đi giao đồ ăn bên ngoài bị tai nạn xe, người em sau khi mắc bệnh vẫn không để ý nguy hiểm tính mạng đi cứu người. Lần đầu tiên anh trai chiến tranh lạnh với em mình, nổi giận với cậu ấy… khi nhìn thấy người em nói với anh mình “Em sợ anh buông tay em ra, nhưng mà anh không có, vì thế từ nay về sau anh chính là tất cả của em”, khi nhìn thấy anh trai nói với em rằng mình cũng từng tự lầm đường lạc lối, nhưng biết còn có một người em trai đang dựa vào mình, vì thế em trai trở thành động lực sống của anh, Thịnh Dã thật sự phẫn nộ vô cùng.

Vốn nghĩ rằng chứng cứ này xác thực đến không thể xác thực hơn nữa, nhưng mà trên mạng lại có nhiều người ủng hộ đạo văn, những người đó giống như bị mù, đối với những chuyện tương tự này, những tình tiết thậm chí từng chi tiết bị đạo nhái cũng làm như không thấy, chỉ giải thích hết thảy là do tình cờ.

Thịnh Dã tức giận lại không thể hiểu nổi, Kết cấu ổn định đối với cậu có ý nghĩa không tầm thường, cậu khó giữ bình tĩnh mà chia sẻ weibo của Thẩm Đồ.

Lần này câu chuyện hoàn toàn lan rộng, vốn dĩ người chú ý đến chuyện này cũng không nhiều, chỉ giới hạn trong giới văn học mạng. Tuy Thẩm Đồ là biên kịch nhưng cũng rất khiêm tốn, người biết cô không nhiều, fan trên weibo còn chưa đến vạn, nhưng sau khi cậu chia sẻ, sau một đêm weibo của Thẩm Đồ đã được chia sẻ đến hơn vạn lượt, những fan hâm mộ của cậu và người hâm mộ của cuốn tiểu thuyết kia điên cuồng chia sẻ.

Suốt đêm Tây Viện gọi điện cho cậu, bảo cậu xóa weibo, hoặc là đăng weibo giải thích cậu đăng weibo giúp bạn mình, chứ không phải là giám định sao chép.

Thịnh Dã không làm được: “Em không thể làm như vậy, cô Thẩm Đồ là bạn của em!”

Tây Viện hận rèn sắt không thành thép: “Bạn bè bạn bè, ai cũng là bạn bè của em, em với cô ấy nói chuyện thân thiết lắm sao? Đạo diễn Giới chia sẻ chưa, Củng Lộ chia sẻ chưa, Đàm Trận chia sẻ chưa? Sao em không nghĩ sâu hơn một chút, hơn nữa, em cũng không phải tác giả, em ủng hộ cô ấy thì có lợi ích gì?”

Thịnh Dã trầm giọng hỏi ngược lại: “Chị đã đọc những bằng chứng đó chưa? Chị nghĩ những thứ đó chỉ có thể là do tình cờ trùng hợp sao?”

Tây Viện không nói lời nào nữa.

Thịnh Dã nói: “Em không muốn cuộc sống của Khổng Tinh Hà và Nghiêm Phi bị trộm đi, lý do này có đủ không?”

“Thịnh Dã, sao em…” Tây Viện muốn nói sao em lại ngu ngốc như vậy, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống, một giọng nói khác đang vang lên trong đầu cô, sự ngốc nghếch này thật sự rất quý giá, cuối cùng cô chỉ thở dài nói: “Quên đi, vậy từ bây giờ trở đi em đừng tham dự vào chuyện này nữa.”

Thịnh Dã không cho ý kiến “Ừ” một tiếng.

Sự tình vẫn cứ lên men, Thẩm Đồ bày tỏ muốn kiện người sao chép, sau đó không bao lâu liền có một người đưa ra một kịch bản Thẩm Đồ viết gần đây cũng có chi tiết rất giống với một bài văn của tác giả đạo văn kia, nhưng mà bài văn của tác giả đạo văn kia đã được xuất bản từ năm trước.

Lần này câu chuyện bị đảo ngược, Thịnh Dã là người đứng mũi chịu sào, tag “Thẩm Đồ ăn vạ”, “Thịnh Dã ăn vạ” hôm sau liền lên hotsearch.

Thịnh Dã cũng đi xem bài văn có tổng số lượt xem không quá nghìn kia, bài viết đó đích xác được đăng trước khi bộ phim của Thẩm Đồ phát sóng, nhưng không biết vì sao, khi đọc cậu luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Buổi tối cậu liên lạc wechat với Thẩm Đồ, hỏi cô rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, Thẩm Đồ ở đầu dây bên kia tức giận khóc thét: “Tôi căn bản chưa từng xem qua bài viết kia của cô ta, chưa từng nghe nói qua! Tôi nghi ngờ bài viết của cô ta sau đấy đã được sửa đổi, nhưng cái app đó chỉ hiển thị thời gian đăng tải lần đầu, không thể nhìn thấy thời gian sửa đổi. Thịnh Dã, tôi cam đoan với cậu tôi không sao chép của bất cứ ai hết! Tôi khinh thường loại chuyện đi bắt chước người khác này! Chỉ là tôi không chịu nổi, không chịu nổi Nghiêm Phi và Khổng Tinh Hà bị người ta sao chép, dựa vào cái gì chứ…”

Thịnh Dã trả lời: “Được rồi, tôi tin chị mà.”

Thẩm Đồ khóc không thành tiếng: “Rất nhiều người đều không tin tôi, cảm ơn cậu Thịnh Dã, là tôi có lỗi với cậu, khiến cậu bị cuốn vào chuyện này…”

“Đừng nói như vậy, chị không có lỗi với tôi gì cả.” Thịnh Dã nói, “Là tự tôi chia sẻ, tôi cũng yêu Khổng Tinh Hà giống chị.”

Cả Nghiêm Phi nữa.

Sau đó công kích nhằm vào Thẩm Đồ gần như đều chuyển hết lên người cậu, những người đã từng bôi nhọ cậu đều gia nhập trận cuồng hoan này, chờ xem cậu mất mặt, mắng cậu diễn đến nghiện rồi, cười cậu đáng đời. Ngay cả rất nhiều fan của cậu cũng bắt đầu không hiểu cậu, không rõ vì sao cậu chết đến nơi rồi mà vẫn sĩ diện không chịu xin lỗi.

Tây Viện bảo Thịnh Dã vội vàng đăng weibo xin lỗi, Thịnh Dã kiên trì không đăng, Tây Viện hiếm khi nổi giận: “Chứng cứ đều bày ra đó rồi, em còn muốn bị người ta đâm gãy xương sống mới chịu sao?”

Thịnh Dã bình tĩnh nói: “Thẩm Đồ định đi kiện đối phương đạo văn, em cũng gửi văn bản đến app kia rồi, bài đăng đúng là sẽ không hiển thị ngày sửa đổi, cũng có rất nhiều tác giả đứng ra chứng thực điểm này, cái đó không thể tính là chứng cứ được.”

“Thịnh Dã, em thực sự muốn tức chết chị sao?” giọng của Tây Viện trầm xuống.

Thịnh Dã đành phải nói “Em xin lỗi”.

Người cậu cảm thấy có lỗi nhất có lẽ là Tây Viện, cái giá phải trả cho sự tùy hứng của cậu chính là Tây Viện không ngừng đi thu dọn mớ hỗn độn cho cậu, nghe Tây Viện ở đầu dây bên kia im lặng, cậu nghĩ, có phải là chị ấy hối hận vì đã ký hợp đồng với mình hay không?

Một lúc lâu sau, Tây Viện cũng lên tiếng, giọng nói của cô coi như bình tĩnh, càng như là nhận mệnh: “Chị sẽ nghĩ cách để xóa tên em trên hotsearch, em không cần phải nói gì nữa. Nếu như không có bằng chứng xác thực trong tương lai, em phải đi xin lỗi.”

Thịnh Dã hỏi: “Chị Tây Viện, xóa hotsearch có phải là rất đắt hay không?”

Tây Viện tức giận nói: “Em nói xem?”

Thịnh Dã nói: “Vậy thù lao của bộ phim Người im lặng kia em không cần, tất cả đều đưa cho công ty.”

Trái tim Tây Viện thoáng cái mềm nhũn, bất đắc dĩ nói: “Cũng không đến mức đó, chẳng qua em phải đáp ứng với chị, lần sau trước khi đăng cái gì thì cũng thương lượng trước với chị được không?”

Thịnh Dã nói được.

Tây Viện thở dài: “Thật ra chị cũng nhìn ra được, bài văn kia không thể nào có chuyện không sao chép Kết cấu ổn định, nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện chính là như vậy, mọi người không cần biết đúng sai thế nào, mà chỉ quan tâm đến hướng gió, em hiểu không?”

Thịnh Dã cười cười: “Haiz, chị cứ coi như là em vẫn không hiểu đi.”

Tây Viện cười khổ cúp điện thoại, trong phòng làm việc an tĩnh lại, cô dựa vào ghế xoay, có đôi khi chính cô cũng không hiểu, vì sao nhìn qua Thịnh Dã ngoan ngoãn như vậy, thực tế lại khó khăn như vậy mà sao hết lần này đến lần khác cô đều bao dung cho em ấy, mềm lòng với em ấy. Chẳng lẽ cô thật sự thiếu một người em trai ư?

Trước khi tan tầm cô mở một cuộc họp, h tối, bên ngoài đèn đuốc vừa sáng, xem ra đêm nay mọi người lại phải tăng ca. Trong cuộc họp cô vừa nói đến chuyện muốn xóa hotsearch thì thấy khang kỳ ngồi ở một góc vùi đầu nghịch điện thoại, cô không kiên nhẫn gõ gõ bàn: “Lúc họp thì đừng nghịch điện thoại có được không?”

Khang kỳ đỏ mặt cất điện thoại đi: “Xin lỗi chị Tây Viện.”

Tây Viện suy nghĩ một chút hỏi cô: “Bây giờ hotsearch lên đến mức nào rồi?”

Khang kỳ đáng thương: “Em không xem em không xem mà!”

“Chị cho em xem được chưa!” Tây Viện nói.

Khang kỳ cúi đầu liếc mắt một cái, nói: “Top bảng hotsearch không còn nữa, hiện tại đang ở…” cô kéo xuống một đoạn, “.”

Tây Viện sửng sốt, không phải chứ, buổi chiều không phải còn đứng thứ sao? Chuyện này không khoa học.

Người trong phòng họp cũng nhao nhao cầm điện thoại lên xem, Tây Viện mở hotsearch weibo, mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Đàm Trận và tào yên na lên hotsearch, vị trí trong top họ chiếm cái, chữ “bạo” đi kèm phía sau.

h trước, Đàm Trận đăng tấm ảnh chụp chung của người trong một bữa tiệc trên tàu du lịch, nhanh chóng leo lên hotsearch. Tag của Thịnh Dã giảm xuống bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, sau đó tụt xuống phía dưới, toàn bộ bảng hotsearch Đàm Trận và Tào Yên Na chiếm đến – cái, toàn bộ quần chúng ăn dưa đều đang gặm dựa của Đàm ảnh đế và Tào nữ vương.

Không trách được quần chúng lại phấn khởi ăn dưa như vậy, Đàm Trận luôn là người thanh cao, thế mà lại tương tác qua lại với nữ hoàng scandal trên weibo lâu như vậy, mọi người đang suy đoán có phải là Đàm Trận với Tào Yên Na có chuyện gì đó rồi hay không.

Dưa lần này của Đàm Trận và Tào Yên Na còn kéo dài rất lâu, treo liên tục ngày vẫn chưa hạ nhiệt, đoàn đội của Tào Yên Na nhiệt tình thổi phồng đã là chuyện nổi tiếng trong giới, Tây Viện tuyệt đối không thấy bất ngờ gì trước chuyện đoàn đội của cô ấy muốn xào nấu CP một phen. Trước kia muốn cũng chẳng hút được máu Đàm Trận, bây giờ đưa tới cửa rồi, làm gì có đạo lý nào lại không hút thật mạnh? Chẳng qua cô khá vui mừng với chuyện này, đoàn đội của Tào Yên Na càng ra sức thổi phồng, chuyện của Thịnh Dã sẽ càng bị quên nhanh hơn, hiệu quả so với việc bỏ tiền xóa hotsearch tốt hơn nhiều.

Thịnh Dã cũng nhìn thấy weibo của Đàm Trận, bối cảnh là bức ảnh trên boong tàu du lịch, Đàm Trận mặc một bộ âu phục màu đen thời thượng khiên tốn, tay anh còn cầm ly rượu, anh và Tào Yên Na cùng tham dự sự kiện của một thương hiệu trang sức mà anh đại diện. Trên cổ áo của Đàm Trận được cài một chiếc trâm bạc hình ngôi sao, trừ nó ra thì không còn trang sức nào khác.

Thịnh Dã nhìn thấy tấm ảnh này, cảm xúc phức tạp. Chuyện cậu ăn vạ đã không còn ai quan tâm nữa, cậu trở lại với cái tên nhỏ bé đằng sau những tiếng điên cuồng hô to “Đàm Trận”.

Vài ngày sau đó đi ghi hình Thứ sáu yêu đương ở CBS, không ngờ đến tối chuyện của Thẩm Đồ lại đảo ngược. Thì ra bài viết từ năm trước của tác giả đạo văn kia thật sự đúng là sau khi bộ phim của Thẩm Đồ ra mắt mới được sửa đổi. Bởi vì Thẩm Đồ đập nồi dìm thuyền quyết tâm muốn kiện đối phương, một vị luật sư kỳ cựu về sở hữu trí tuệ đề nghị cô kiện cả bài viết kia, cũng nghĩ được cách để lấy chứng cứ thời gian sửa đổi của bài đăng kia từ bên trang web.

Thịnh Dã vô cùng vui vẻ, gửi wechat chúc mừng Thẩm Đồ, chỉ chốc lát sau Thẩm Đồ gọi điện thoại cho cậu, trong điện thoại nhiều lần cảm ơn cậu, ngược lại còn khiến Thịnh Dã ngượng ngùng: “Chị thật sự không cần khách khí như vậy đâu ạ, thật ra tôi cũng không làm được gì…”

Thẩm Đồ như trút được gánh nặng, cười nói: “Thật ra chuyện này cũng phải cảm ơn anh Đàm Trận, anh ấy tìm giúp tôi một luật sư có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, tôi mới lấy được chứng cứ.”

Thịnh Dã nghe xong, tâm bình khí hòa không biết vì sao, cậu không hề cảm thấy bất ngờ gì cả. Đàm Trận quả nhiên vẫn là Đàm Trận mà cậu quen biết, sẽ không bao giờ khiến cậu thất vọng.

Gọi điện thoại xong, cậu ngã xuống giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm đã khya, các ngôi sao bắt đầu xuất hiện.

Nhắm mắt lại, cậu nhớ về ngôi sao bị Đàm Trận giấu sau cổ áo.

Lâu như vậy rồi, anh vẫn còn yêu bọn họ như cũ, đúng không?

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio