Ngày im lặng vừa mới khởi quay không lâu, Thịnh Dã đã bị thương khi đang quay một cảnh leo tường. Lúc ngã xuống thì chân phải cậu bị vấp, cũng không biết là va vào đâu, có chút đau đớn khí nhịn. Suốt đêm đó Khang Kỳ và Ngô Tĩnh lái xe đưa cậu đến bệnh viện, lúc đến thì khoa chỉnh hình và khoa X-quang đã tan tầm, chỉ có thể chờ đến hôm sau bác sĩ đến mới có thể chẩn đoán được.
Bác sĩ khoa cấp cứu đã chườm đá cho cậu, bôi thuốc xong Thịnh Dã cảm thấy cơn đau đỡ hơn không ít, đang nghĩ đến không cần đợi đến hôm sau kiểm tra, muốn bác sĩ kê đơn cho cậu rồi quay về đoàn làm phim luôn.
Bác sĩ lắc đầu nói: “Cái chân này của cậu cho dù không phải gãy xương thì cũng rất có thể là bị tổn thương phần mềm, nếu bị đến dây chằng thế nào cũng phải nghỉ ngơi hơn nửa tháng, cái này vẫn phải đợi xem chụp X-quang xong mới nói tiếp được.”
Thịnh Dã hỏi: “Vậy bác sĩ ơi, cho cháu hỏi tình huống nhẹ nhất của cháu là gì thế ạ?”
“Tôi không thể nào xem bệnh bằng miệng cho cậu được đâu,” bác sĩ bất đắc dĩ nói, “Nhẹ nhất thì là bị căng cơ, cũng phải nghỉ ngơi độ – ngày, sau đấy cũng không được vận động kịch liệt, quay phim mà, chậm một chút cũng không sao.”
Sao lại không sao chứ, Thịnh Dã cười khổ, bác sĩ không biết lúc quay phim, một ngày đoàn làm phim phải trả lương cho bao nhiêu người như vậy, một ngày nghỉ là mất đi bao nhiêu tiền chứ. Bộ phim này cảnh của cậu rất nhiều, gần như chẳng có đến mấy cảnh không có cậu, nếu cậu xin nghỉ một tuần, đạo diễn chắc cũng điên mất thôi.
Cả đêm cậu trằn trọc không ngủ được, lo lắng ngày mai kiểm tra ra xương cậu bị nứt thật, dây chằng bị thương gì đó thì làm chậm tiến độ của đoàn phim thì không ổn.
Sáng hôm sau, Khang Kỳ đỡ cậu đến khoa X-quang chụp, khoa X-quang ở một tòa khác, phải đi qua bãi đỗ xe ngoài trời, Thịnh Dã đang đi bộ thì đột nhiên dừng lại, Khang Kỳ thấy lạ, hỏi cậu: “Sao thế anh? Anh có đau lắm không? Chúng ta đi chậm hơn chút ha.”
Đau đớn chỉ là phụ, Thịnh Dã nhìn lướt qua Khang Kỳ nhìn ra hàng thứ hai của bãi đỗ xe, lúc này vẫn chưa có nhiều xe, Thịnh Dã liếc mắt đã nhìn thấy một chiếc xe bảo mẫu GMC màu trắng cách đó không xa.
Cậu không nhìn được biển số xe, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy rất quen thuộc.
Khang Kỳ nhìn theo, cũng nhìn thấy chiếc xe bảo mẫu kia, có chút kinh ngạc: “Oa, ai vậy nhỉ? Ngôi sao lớn nào ạ?”
Thịnh Dã thu hồi tầm mắt, buồn bực nói: “Đi thôi.”
Bệnh viện không phải nơi tốt đẹp gì, cậu hy vọng không phải là xe của Đàm Trận.
Chụp X-quang xong, cậu ngồi một mình trên hàng lang vắng vẻ không người chờ kết quả, cúi đầu tìm kiếm tin tức của Đàm Trận trên weibo. Không thấy tin đồn an bị bệnh hay bị thương gì, nhưng chiếc xe bảo mẫu đó hôm nay mới đến bệnh viện, có lẽ tin tức còn chưa có truyền ra.
Hễ liên quan đến Đàm Trận là cậu lại lo nghĩ lung tung, yêu nhau hơn một năm với Đàm Trận, cậu không nhớ rõ cơ thể anh có chỗ nào không tốt, Đàm Trận rất khỏe mạnh. Nhưng diễn viên mà, hơn nữa còn là cấp bậc như Đàm Trận, bận rộn quanh năm suốt tháng, thời gian nghỉ ngơi cũng ngày đêm đảo lộn, anh lại có thói quen dậy sớm, cậu luôn cảm thấy Đàm Trận không ngủ đủ giấc.
Để mà nói anh còn có thói quen sinh hoạt không tốt gì nữa có lẽ cũng chỉ có hút thuốc. Nhưng Đàm Trận không hút nhiều, ít nhất khi họ ở cùng một chỗ, cậu chưa từng thấy Đàm Trận rút điếu thuốc ra hút lần nào…
Khang Kỳ xách túi đồ ăn nóng hổi về, ngồi xuống cạnh cậu nói: “Anh, em hóng được rồi, xe kia là của Đàm Trận đó!”
Thịnh Dã căng thẳng nuốt nước bọt: “Thế ư? Anh ấy… sao anh ấy lại đến bệnh viện?”
Khang Kỳ vắt chéo chân, vừa bóc trứng vừa nói: “Không phải anh ấy phải vào viện, hình như là đạo diễn bên đoàn làm phim anh ấy bị viêm dạ dày cấp tính, anh ấy bảo trợ lý đưa đạo diễn đến bệnh viện.”
Cũng không biết cô nàng nghe được tin này từ đâu, có đáng tin hay không, nhưng Thịnh Dã vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Một giờ sau, kết quả chụp X-quang đã có, tin tốt là không tổn thương đến xương, tin xấu là bị chấn thương gân, bác sĩ nói nên hạn chế hoạt động, nghỉ ngơi ít nhất tuần, sau đó đi kiểm tra lại xem tình hình có chuyển biến tốt hay không.
Thịnh Dã không thể tiếp nhận nổi kết quả này, ngồi bên ngoài phòng khám cầm điện thoại di động trong tay, cả người cậu ủ rũ không biết nên nói với đạo diễn thế nào.
Thậm chí cậu còn lên mạng tìm súp gà cho tâm hồn, chẳng hạn như câu chuyện truyền cảm hứng của một vị tiền bối bị căng dây chằng vẫn kiên trì quay phim. Cậu muốn biết vết thương này của mình rốt cuộc có nghiêm trọng đến mức phải xin nghỉ hai ba tuần với đoàn phim hay không, hay là mình có thể kiên trì được.
súp gà cho tâm hồn: nói chung là những câu chuyện truyền cảm hứng, động viên người ta hãy cố gắng nỗ lực này kia, kể về những tấm gương biết vươn lên trước hoàn cảnh
Khang Kỳ đi lấy thuốc cho cậu, Thịnh Dã đứng lên, vịn tường đi thử vài bước. Đau thì đau thật nhưng cũng không đến mức không thể đi lại, cậu cà nhắc đi đến thang máy, gửi cho Khang Kỳ một tin nhắn wechat: “Em đừng lên đây, anh tự đi xuống được.”
Cậu nhét điện thoại vào túi áo khoác lông vũ, lúc chờ thang máy thì gặp được bác sĩ khoa chỉnh hình vừa nãy khám cho cậu. Giờ đã sắp trưa rồi, chắc là muốn xuống tầng ăn cơm.
Bác sĩ thay quần áo thường nhìn thấy một mình cậu đứng có còn có chút khó hiểu: “Trợ lý của cậu đâu?”
“À, cô ấy xuống tầng lấy thuốc cho tôi.” Thịnh Dã cười nói.
“Haiz, bây giờ cậu đang trong giai đoạn cấp tính, tốt nhất không nên tự mình đi lại, bảo cô ấy mua cho cậu một bộ nạng đi.” Cửa thang máy mở ra, bác sĩ đi lên đỡ cậu, “Nào, tôi đỡ cậu đi.”
Thịnh Dã liên tục nói cảm ơn, khập khiễng muốn bước vào thang máy thì ngây ngẩn cả người.
Bác sĩ chắc cũng vậy, khi nhìn thấy Đàm Trận và trợ lý của anh đứng trong thang máy.
Trách cậu, Thịnh Dã nghĩ, nếu không phải cậu sửng sốt như thế thì khả năng cao bác sĩ sẽ không nhận ra Đàm Trận. Vì Đàm Trận đeo khẩu trang và đeo kính râm, anh đứng sau anh tiểu Lưu. Nhưng bất kể là ai nhìn chăm chú vào ánh mắt Đàm Trận nhiều hơn vài lần thì đều không khó nhận ra ấy là Đàm Trận.
Cửa thang máy mở ra, thậm chí Thịnh Dã cảm thấy tim mình cũng rối loạn theo, hoảng hốt tức ngực chóng mặt, triệu chứng gì cũng có.
Lúc cậu ngây người, cửa thang máy đã chậm rãi khép lại, Đàm Trận nhanh hơn tiểu Lưu đưa tay giữ nút mở cửa, Thịnh Dã mới được bác sĩ đỡ vào thang máy.
Người đầu tiên mở miệng là tiểu Lưu, cửa thang máy vừa đóng, anh liền ân cần hỏi: “Chân cậu bị sao vậy?”
Người đầu tiên trả lời là bác sĩ: “Cậu ấy bị căng dây chằng gót chân phải.”
Vị bác sĩ này nói xong lại tò mò, len lén nhìn sang đại minh tinh khí chất trác tuyệt phía sau.
Thịnh Dã đành phải gật đầu, cũng không biết là gật đầu với tiểu Lưu hay là với Đàm Trận, sau đó cậu không nhịn được hỏi một câu: “Hai người thì sao?”
Tiểu Lưu: “Tôi với anh ấy đến xem đạo diễn Lâm Lại, ông bị viêm dạ dày cấp tính.”
Thịnh Dã nhìn Đàm Trận, anh gật đầu, lại mím môi, cúi đầu nhìn chân cậu mở miệng hỏi: “Là bị thương khi quay phim sao? Em bị thương khi nào vậy?”
“Hôm qua, không nghiêm trọng lắm.” Thịnh Dã đáp.
Đàm Trận nhìn sang bác sĩ đang đỡ cậu: “Vị này là bạn em phải không?”
Bác sĩ vội vàng cười nói: “Không, tôi là bác sĩ của cậu ấy, tình cờ cùng nhau xuống tầng thôi.”
Đàm Trận “À” một tiếng, đi lên phía trước đến bên cạnh Thịnh Dã, nói: “Vậy để tôi đỡ em ấy đi.”
Bác sĩ cũng không nghĩ nhiều, hai người đều là diễn viên, chắc cũng khá quen thuộc liền yên tâm buông tay giao người cho Đàm Trận.
Thịnh Dã căn bản không có cách nào lấy lại quyền chủ động của cơ thể mình, Đàm Trận đã giữ chặt cậu từ phía sau, cánh tay hai người để cùng một chỗ.
Tiểu Lưu chuyển đồ trong tay sang bên kia: “Anh, để em cho.”
“Không có việc gì,” Đàm Trận nói, “Cậu cứ cầm đồ đi.”
Thịnh Dã đành phải nhỏ giọng nói “Cảm ơn”.
Đàm Trận nhìn cậu đang cúi đầu, rất nhẹ nhàng đáp lại “Không có gì”.
Thang máy một đường đi thẳng xuống tầng , lúc đi ra bác sĩ quay đầu dặn dò Thịnh Dã: “Đừng vội quay về đoàn làm phim, trước tiên cậu phải dưỡng thương cho tốt, ít cũng phải – tuần.”
Thịnh Dã có chút gấp gáp, hỏi bác sĩ: “Có cách nào để nhanh chóng phục hồi không ạ? Tôi thật sự không thể nghỉ ngơi lâu vậy được…”
Bác sĩ đút hai tay vào túi, không hề bị đả động: “Thương gân động cốt một trăm ngày cậu chưa từng nghe qua sao?”
Biểu cảm trên mặt Thịnh Dã cực kỳ khó xử.
Đàm Trận bỗng mở miệng nói: “Có thể làm sóng xung kích cho em ấy được không?”
Bác sĩ suy nghĩ một chút: “Được, sóng xung kích có thể rút ngắn thời gian hồi phục, nhưng một là đắt, hai là đau, mà không cần sóng xung kích thì vẫn tự hồi phục được, tôi nghĩ là không cần thiết.”
Thịnh Dã như tìm được cọng rơm cứu mạng: “Cần thiết! Miễn là có thể hồi phục nhanh, chuyện đó không là gì hết đâu ạ!”
Bác sĩ gật đầu: “Vậy đợi sau khi giai đoạn cấp tính của cậu qua thì tôi sẽ kê toa để cậu điều trị một đợt sóng xung kích, xem hiệu quả thế nào.”
Thịnh Dã quả thực cảm kích đến rơi nước mắt: “Cảm ơn bác sĩ!”
Sau khi bác sĩ đi, tiểu Lưu đi lấy xe, chỉ còn lại hai người bọn họ. Thịnh Dã được Đàm Trận đỡ, cứng đờ cả người, cũng sợ người đi qua nhận ra Đàm Trận nên nói: “Anh Đàm Trận, anh có việc thì cứ đi trước đi, lát nữa trợ lý của em tới liền.”
Đàm Trận không buông tay chỉ nói: “Anh đỡ em đến ghế dài ngồi chờ.”
Thịnh Dã không tìm ra lý do cự tuyệt, đành phải nghe theo anh, đi được hai bước, cậu tò mò hỏi: “Làm sao anh biết sóng xung kích?”
“Hồi còn chơi tennis ở trường đại học, có một đợt khuỷu tay anh bị thương, bác sĩ cho anh dùng sóng xung kích.”
Thịnh Dã “Ồ” một tiếng, thật ra cậu vẫn không hiểu sóng xung kích là cái gì, nhưng cũng không tiện hỏi thêm nữa.
Ghế dài ở gần cửa chính, cách khoảng m, cậu đi cà nhắc, vẫn theo bản năng dùng chân phải. Đàm Trận hạ giọng nói: “Chân em không cần giẫm lên mặt đất vậy đâu.”
Thịnh Dã cúi đầu đổ mồ hồi, theo bản năng nói: “Vậy em đi thế nào được?”
“Em đi thế nào?” Đàm Trận nhíu mày hỏi ngược lại, “Lúc em diễn Khổng Tinh Hà em đi như thế nào thì giờ đi như thế đó, em có thể coi anh như nạng chống, em có thể dựa vào anh. Bây giờ em thế này khiến anh không cảm giác được là mình đang đỡ em.”
Lần đầu tiên Thịnh Dã nghe được vài phần nôn nóng từ giọng nói Đàm Trận, phảng phất như người tâm phiền ý loạn cũng không chỉ có mình cậu.
Nhưng loại cảm giác nôn nóng này trong nháy mắt đã không còn, giọng điệu Đàm Trận lại dịu dàng như cũ, cánh tay đang vịn đổi thành vòng qua thắt lưng, lại nắm tay phải của cậu đặt lên vai anh: “Thịnh Dã, em thử đem sức nặng cơ thể mình dựa vào người anh, chân bị thương của em không nên đụng phải mặt đất.” anh nói, “Tin anh đi.”
Khi Đàm Trận cúi xuống, Thịnh Dã vẫn phản xạ có điều kiện đem tay phải vòng qua cổ đặt ở đầu vai anh. Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy chân phải của mình không còn căng thẳng nữa, cuối cùng cũng hoàn toàn lơ lửng. Họ đi chậm hơn, nhưng đó là vì Đàm Trận thật sự gánh vác một nửa sức nặng cơ thể cậu, giải phóng cho cái chân phải đau đớn của cậu.
Phía sau ghế dài là một cửa sổ rất lớn, ngoài cửa sổ là thân cây sồi xanh biếc, ánh mặt trời chiếu rọi sàn nhà bệnh viện, hắt lên thân thể của họ. Mỗi một bước đi, áo khoác lông cừu màu xanh đậm sẽ ma sát với áo lông vũ màu đen, phát ra tiếng sột soạt khe khẽ.
Đoạn đường chưa đến m, đi chưa đến phút. Nhưng cậu có thể dựa vào Đàm Trận, ỷ lại Đàm Trận, dường như giờ phút này sẽ không có ai nhảy ra chỉ trích họ không được dựa vào nhau. Lần đầu tiên trong đời, cậu có một loại thinh thích mơ hồ xa xôi đối với bệnh viện.
Khi Đàm Trận cúi đầu, sợi dây chuyền bị lộ ra một đoạn dưới cổ áo len, màu bạc tinh tế tỏa sáng trên cổ anh, có một giây Thịnh Dã cảm thấy anh không giống Đàm Trận, mà giống như một loài vật xinh đẹp, chui vào bẫy rập đầy xiềng xích.
Chiếc ghế cách họ càng lúc càng gần, ánh mặt trời cùng càng ngày càng chiếu rọi, Thịnh Dã rung động nhắm mắt lại, dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ của ánh mặt trời, vào mùa đông nhưng vẫn nóng cháy như ngày hè rực lửa.
Nhưng sau đấy thì sao, cậu vẫn phải giẫm chân lên mặt đất, lẽ ra cậu phải quyết tuyệt từ chối Đàm Trận.
Nhưng vì cớ gì cậu lại không làm nổi?
Hết chương .