Edit: DLinh – Beta: Chi
Lâm Tuế Xuân tới lớp tự học buổi tối, các bạn học trong lớp vẫn lưu luyến không quên những giây phút vui đùa sảng khoái ở nhà.
Không biết ai là người bắt đầu, có người lên tiếng kể về cha mẹ mình, kể mình về nhà chỉ nằm trên ghế sa lông chơi điện thoại đã bị mắng, rõ thảm.
Sau đó, tiếng phụ họa vang lên khắp nơi, mọi người sôi nổi kể lể cha mẹ mình lạnh lùng vô tình đến nhường nào.
Lâm Tuế Xuân gục xuống bàn, nhìn nắng chiều bên ngoài cửa sổ, một mình cậu lẳng lặng đứng bên ngoài đề tài đang nóng hổi.
Thầy chủ nhiệm lên lớp, muốn truyền cho họ cái nhìn đầy tâm huyết về trường đại học, nhưng đám học sinh chẳng thể vực nổi tinh thần.
Ông bực tức, phát đề thi cho bọn họ ngồi làm.
Lâm Tuế Xuân cầm bút làm bài, đợi đến khi tan học, cậu mới mang hai quyển sách về ký túc xá.
Trên hành lang bất ngờ vang lên tiếng gọi “Tuế Tuế”, Lâm Tuế Xuân quay đầu, thấy một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, hơi thở toát ra vẻ dịu dàng.
Thiếu niên cầm một hộp giấy, vượt qua dòng người, đi tới chỗ cậu.
“Bắt được cậu rồi!” Hắn thở dốc, ánh mắt dịu dàng như đong đầy ánh trăng.
Hắn nhét hộp giấy vào tay Lâm Tuế Xuân, bàn tay lành lạnh nhưng nụ cười của hắn lại rất ôn hòa: “Đây là quà tôi mang từ nước ngoài về tặng cậu, cậu xem có thích không.
Đừng từ chối, tôi đặc biệt mua cho cậu đấy.”
Lâm Tuế Xuân nhìn hộp giấy, đành phải nhả ra hai chữ “Cảm ơn”.
“Cảm ơn gì, chúng ta là bạn mà.”
Giang Ý đi đến bên cạnh cậu, hai mắt sáng lên, nói: “Tuế Tuế, đêm nay tôi không muốn về nhà, tôi có thể đến ngủ với cậu không?”
Lâm Tuế Xuân chần chờ một lát rồi gật đầu.
Cha mẹ Giang Ý ở nước ngoài đã nhiều năm, trong nhà chỉ có mình hắn cùng bảo mẫu, rất trống trải.
Giang Ý không thích ở nhà một mình, vậy nên hắn thường xuyên đến ngủ nhờ giường ký túc xá.
Đường về ký túc ồn ào đầy tiếng trò chuyện của các bạn học.
Lâm Tuế Xuân mở cửa phòng mình ra, Giang Ý bước vào, nhìn bốn phía, vẫn giữ nguyên nụ cười ấm áp trên mặt.
Hắn nhìn chiếc hộp trên giường, có chút nghi ngờ: “Đây là gì?” Bước tới xem, hắn phát hiện đây đều là sách lớp .
Lâm Tuế Xuân đi dọn giường, nhìn thoáng qua rồi quay lưng về phía hắn lồng vỏ chăn, không hề bận tâm nói: “Thích Cố mang tới.”
“Ồ.” Nụ cười của Giang Ý có hơi nhạt đi, nhưng ngay sau đó lại tươi rói trở lại: “Tuế Tuế nhìn xem có thích quà tôi tặng không!”
Lâm Tuế Xuân mở hộp giấy lấy món đồ bên trong ra, là một hộp socola, còn có một cây bút máy màu đen, nhìn đã biết là đồ đắt tiền.
Cậu đặt chúng trở lại, nói: “Giang Ý…”
Giang Ý tiến lại gần, ấn tay cậu, nói: “Cậu đừng nghĩ trả lại cho tôi.
Tôi mua nó cho cậu, nếu cậu không cần thì nó cũng sẽ bị phủ bụi trong góc phòng thôi.”
Lâm Tuế Xuân im lặng một lúc rồi nói: “Cậu muốn ăn gì không? Tôi mang lạp xưởng và thịt khô từ nhà tới.”
“Được được.” Giang Ý rất hào hứng.
Hai người ngồi bên giường ăn lạp xưởng và thịt khô.
Giang Ý chưa nhai xong miếng trong miệng đã cắn thêm miếng khác, hai mắt phát sáng: “Ngon ghê, tôi thích lắm.”
“Cậu thích thì lần sau tôi mang cho.”
“Cám ơn Tuế Tuế, Tuế Tuế tốt quá.” Giang Ý lộ rõ vẻ vui mừng.
Ăn xong, vừa lúc đến giờ ký túc xá tắt đèn, cả hai đánh răng rửa mặt rồi lên giường nằm.
Giang Ý lấy điện thoại mở một bộ phim, cả hai chụm đầu vào nhau, cùng nhìn vào màn hình.
Không biết từ khi nào, ngoài trời bắt đầu đổ mưa, mưa phùn rơi lên lá cây, phát ra những tiếng tí tách thật nhẹ.
Giang Ý ngắm nhìn Lâm Tuế Xuân, ánh mắt cậu trong veo, đôi môi hồng nhuận.
Hắn nhìn một hồi lâu rồi mới quay sang chỗ khác.
Lâm Tuế Xuân đang chăm chú nhìn vào màn hình, không để ý đến thái độ của hắn.
Giang Ý nhìn về bộ phim trên màn hình điện thoại.
Vốn hắn sẽ chẳng còn hứng thú với những bộ phim đã xem một lần, nhưng giờ đây, hắn bỗng cảm thấy bộ phim này dường như cũng có ích.
Những ngày đến trường quả thật rất buồn tẻ.
Lúc ngồi ăn sáng trong canteen, hai mắt Giang Ý như sắp dính lại, hắn cắn một miếng bánh bao, nói: “Tôi cảm thấy tôi vẫn chưa điều chỉnh được múi giờ, buồn ngủ quá.”
Lâm Tuế Xuân đã thành thói quen, lúc này vẫn vô cùng tỉnh táo.
Cậu nhìn Giang Ý, nói: “Hay cậu xin phép về ngủ một giấc đi.”
“Không được.” Giang Ý nhăn mặt: “Tôi đã xin nghỉ một tháng rồi, giờ xin nữa giáo viên chủ nhiệm sẽ giết tôi mất.”
Giang Ý học lớp , Lâm Tuế Xuân học lớp , lớp hai người cách nhau vài phòng học.
Hắn phất tay với cậu: “Giữa trưa chờ tôi cùng ăn cơm nhé.”
Lâm Tuế Xuân gật đầu, bước vào lớp.
Ngày hôm đó trôi qua vô cùng yên bình.
Đến buổi chiều, sau khi tan học, Lâm Tuế Xuân mới vừa cơm nước xong và trở lại ký túc xá thì bất ngờ nhận được điện thoại của Tề Sâm.
Giọng Tề Sâm có phần bất cần, hắn gọi cậu tới chỗ hắn.
Lâm Tuế Xuân nắm chặt di động, nói, ok.
Cậu khoác thêm một chiếc áo khoác xanh nhạt, bên trong phối với áo trắng dài tay, phía dưới là quần bò, chân đi đôi giày thể thao màu đen, nhìn tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Có người lái xe thể thao tới đón cậu, Lâm Tuế Xuân ngồi vào ghế phó lái, mím chặt môi, nghiêng đầu nhìn phía ra bên ngoài cửa sổ.
Trong xe bật một bài nhạc nhẹ có tiết tấu chậm, giọng nữ ca sĩ phiêu du biến đổi khó lường, ưu thương ngân nga một bản tình ca.
Lâm Tuế Xuân nhìn khung cảnh bên ngoài đã xa dần khỏi ngã tư quen thuộc, bỗng cảm thấy mình thật giống người được bao nuôi, kim chủ vừa ra lệnh đã ngoan ngoãn đi tới cho người ta đè.
Cậu nhếch miệng cười tự giễu.
Dù sao cũng chỉ còn hai tháng, tất cả sắp kết thúc rồi.
Đến lối vào quốc lộ Bàn Sơn, xe thể thao liền ngừng lại.
Bên ngoài đỗ rất nhiều siêu xe, Lâm Tuế Xuân dựa vào xe lẳng lặng nhìn bọn họ.
Tề Sâm ăn mặc vô cùng đơn giản, gần như là một cây đen, lúc hắn bước tới, khuyên tai vì phản chiếu ánh sáng mà lóe lên.
Tề Sâm khoác tay lên vai cậu, hỏi: “Biết đua xe không?”
Lâm Tuế Xuân liếc mắt nhìn hắn rồi quay sang nhìn những chiếc xe kia: “Không.”
“Vậy chơi game không? Cược xem ai thắng.” Mắt Tề Sâm lộ ý cười: “Thắng cậu được ăn, thua tôi sẽ trả, thế nào?”
Lâm Tuế Xuân không nói gì, mím chặt môi, không để ý đến hắn.
Tề Sâm nhéo mặt cậu, cậu nhíu mày, dùng sức đẩy tay hắn ra.
Tề Sâm nhìn vết đỏ trên tay, nói: “Hung dữ quá nhỉ.”
Lâm Tuế Xuân không để ý đến hắn.
Tề Sâm kéo cậu theo, nói mình muốn lên sân khấu, dẫn theo một người nữa.
Những thiếu gia khác nào dám để hắn chịu thiệt, nhóm người đấu với Tề Sâm cũng dẫn theo một người.
Những người khác thì gào to, cá cược xem ai thắng.
Cứ thế cược mấy vạn rồi lại thêm mấy vạn, chẳng khác nào tụ điểm đánh bạc.
“Tôi dẫn cậu đi trải nghiệm kích thích.” Tề Sâm cài dây an toàn cho Lâm Tuế Xuân, nắm lấy tay lái, chờ hiệu lệnh bắt đầu.
Tiếng súng xuất phát vừa vang lên, xe thể thao liền “vèo” một phát xông ra ngoài.
Quốc lộ Bàn Sơn rất quanh co nhưng tốc độ lái xe của Tề Sâm vẫn rất nhanh.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ chỉ còn những bóng mờ, Tề Sâm lướt qua khúc ngoặt, các xe phía sau cũng theo sát hắn.
Gió thổi vào cửa xe rất mạnh, làm tóc hai người rối tung.
Tay lái của Tề Sâm vẫn rất ổn định, hắn vừa nắm chặt vô lăng, vừa ngâm nga hát.
Quốc lộ Bàn Sơn quanh co là thế nhưng hắn vẫn kiểm soát tốc độ rất tốt.
Đến khoảnh khắc chiếc xe gần như lao ra khỏi con đường khiến ai cũng phải hoảng sợ, hắn mới ung dung đánh lái, đi nép sang bên.
Đến khi Tề Sâm nghỉ ngơi tại điểm kết thúc sau một hồi điên cuồng phóng lái một lúc lâu, những xe phía sau mới bắt kịp.
Mắt Tề Sâm vẫn hiện rõ vẻ hưng phấn, sự thèm khát của hắn vẫn chưa được thỏa mãn..