Hiện tại đang vào ngày đông rét đậm, bên ngoài trời lạnh buốt đến điếng người. Gần tháng nay Chúc Vân Cảnh đều vùi ở trong phòng, chưa từng bước ra khỏi cửa, mỗi ngày chỉ ở quanh quẩn bên việc đọc sách, luyện chữ, cùng chơi đùa với con.
Nguyên Bảo bây giờ đã có thể đỡ lấy đồ vật chập chững đi, nhóc con này hiếu động vô cùng, một khi đứng được sẽ không tài nào chịu ngồi. Mỗi khi Chúc Vân Cảnh tựa người vào giường nhỏ đọc sách, nhóc liền tự mình bập bõm chơi đùa trên thảm bên cạnh, thỉnh thoảng còn cúi đầu liếc mắt nhìn đôi giày đầu hổ Chúc Vân Cảnh mới làm cho rồi dùng sức cựa quậy hai chân, sau đó còn ngây ngốc cười khúc khích.
Quản gia kêu người đem thư vừa gửi tới đưa đến, tổng cộng có hai phong thư, một phong là của Hạ Hoài Linh, phong còn lại của Chúc Vân Tuyên gửi từ kinh thành. Chúc Vân Cảnh lập tức ngồi thẳng dậy nhận lấy thư, rồi mở thư Hạ Hoài Linh ra xem trước, đây là lá thư đầu tiên đối phương viết cho hắn từ lúc xuất chinh.
Chúc Vân Cảnh vừa mở tờ giấy ra, Nguyên Bảo đã lập tức ra vẻ tò mò giơ tay muốn lấy. Chúc Vân Cảnh thấy vậy bèn cười trêu con: “Đây là thư cha viết, Nguyên Bảo có nhớ cha không?”
Nguyên Bảo mở to đôi mắt sáng ngời: “Ta ta.”
Chúc Vân Cảnh sờ sờ đầu của nhóc, đúng là con trai ngốc.
Hạ Hoài Linh viết ở trong thư báo bình an, còn nói bởi vì trời lạnh cho nên mặt đất đều đã đông thành băng khiến cho việc hành quân diễn ra không mấy suôn sẻ, phải mất tận nửa tháng trời hắn mới dẫn đại quân đến nơi, cũng như với thời tiết như hiện tại thì càng không thể dễ dàng triển khai tấn công, tòa thành trì bị công chiếm vốn đã khó đánh hạ nay lại càng khó hơn, mọi chuyện lúc này đúng là có hơi khó khăn hơn trong tưởng tượng của hắn một chút, thành thử ra e là phải ở đó lâu thêm một khoảng thời gian nữa.
Thật ra cái thời hạn ba tháng kia vốn là dự kiến lạc quan nhất, Chúc Vân Cảnh cũng sớm đoán được mọi chuyện sẽ không tài nào thuận lợi như vậy, cho nên cũng không tỏ ra thất vọng bao nhiêu, cho dù thế nào, thì so với chuyện Hạ Hoài Linh mau chóng trở về, hắn vẫn hy vọng đối phương bình an không mất một cọng tóc nào khi trở về hơn.
Chúc Vân Cảnh do dự một lúc, rồi bắt đầu nhấc bút lên viết xuống một phong thư hồi âm. Thật ra chuyện bên này của hắn không có gì đáng nói cả, hầu hết chỉ là mấy chuyện vặt vãnh, quá lắm cũng chỉ có thể oán giận kể lể cho Hạ Hoài Linh nghe mấy chuyện ngốc nghếch không biết nên khóc hay cười mà Nguyên Bảo làm. Trước khi đi, Hạ Hoài Linh có từng hỏi Chúc Vân Cảnh liệu có nhớ mình không, khi đó hắn không đáp, nhưng hiện tại hắn đã biết được đáp án rồi, hắn thật sự nhớ ai kia, nhưng mà chuyện quan trọng cũng không cần nói ra ngoài miệng, Hạ Hoài Linh tự nhiên sẽ cảm nhận được.
Cuối cùng, Chúc Vân Cảnh nắm lấy tay Nguyên Bảo ấn vào trong nghiên mực, sau đó ịn bộ móng vuốt đen nhẻm kia vào phần cuối thư, làm một con dấu.
Nguyên Bảo cười khanh khách lên, còn tưởng là mình đang chơi gì đó thú vị, ngay khi Chúc Vân Cảnh buông tay cậu nhóc ra, thì nhóc liền lập tức vỗ cái bộp lên mặt mình, kết quả hằn lên một vệt đen thui ịn lên mặt, đã thế còn ra vẻ ngây thơ vô số tội chớp mắt nhìn Chúc Vân Cảnh hí hửng, làm cho hắn không biết nói gì thêm.
Sau khi gọi bà vú đến ôm Nguyên Bảo đi rửa mặt sạch sẽ xong, Chúc Vân Cảnh lại mở ra một phong thư khác ra.
Chỉ trong một tháng này, bên kinh thành đã xảy ra không ít chuyện. Bên binh bộ vận chuyển chinh lương đến tiền tuyến Đông Bắc khai nhận đi được nửa đường bị người Di trà trộn ở Quỳnh Quan cướp đi, quan binh phụ trách đều bị giết chết, chỉ có duy nhất một người bị thương nặng may mắn trốn được. Theo như người binh lính còn sống sót nói, thì những người Di kia đặc biệt đã sớm nghe được tin tức, cho nên đã lập ra cái bẫy mai phục khiến cho bọn họ không sao ứng phó kịp. Mặc dù không biết đối thủ là người nước nào, nhưng người binh kia nghe hiểu ngôn ngữ tộc Di, trước khi ngất đi dường như có mơ hồ nghe được bọn họ nói chuyện, trong cuộc đối thoại có nói người truyền tin tức cho là Tề vương trong kinh.
Chuyện vừa nổ ra, liền khiến cho mọi người ai nấy đều cảm thấy kinh hãi, thêm nữa là đồng thời vào lúc này Hạ Hoài Linh cũng điều tra được người Trần phó soái giả kia cấu kết với thương hội Hỗ Dương, người mật thám do hắn phái làm nhiệm vụ cũng ghi chú hết sức tỉ mỉ vục việc bọn họ lén lút vận chuyện đồ sắt pháo dược xuất quan trình lên triều đình, chuyện này cũng dính dáng đến Tề vương, khiến cho Chiêu Dương đế hết sức tức giận, bèn lập tức hạ chỉ tống Tề vương vào trong ngục nghiêm thẩm.
Chúc Vân Tuyên ở trong thư nói e là lần này cái người Tề vương kia không ngóc thể đầu lên được nữa. Bệ hạ vốn đã nhìn không thuận mắt đối phương từ lâu, nay lại có được lý do quang minh chính đại, sao có thể không xử trí hắn. Đúng là tên Chúc Vân Tuần này lòng dạ khó lường, không những cướp quân lương, mà còn quay sang cắn Tề vương.
Có điều Chúc Vân Tuần cũng không đắc ý được mấy ngày, đám người tới cướp chinh lương đã sớm bị quan sát kỹ, hiện tại chỉ cần chờ đến khi hàng được vận chuyển đến nơi cuối cùng, sau khi ván đã đóng thuyền sẽ có người bẩm tấu tố giác.
Chúc Vân Cảnh nhìn lá thư trong tay, ngón tay vô ý thức gõ nhẹ bàn, bộ dạng hết sức đăm chiêu. Kế hoạch của Chúc Vân Tuần có thể tiến hành thuận lợi như vậy, dĩ nhiên ngoại trừ tay của người trong binh bộ nhúng vào, còn phải nhờ đến Hạ gia giúp đỡ. Nhưng điều hắn thắc mắc, chính là vì sao Chúc Vân Tuần phải cố ý hãm hại Tề vương?
Tề vương vốn có mật chỉ bảo mệnh bên người, chỉ khi nào mang trong người tội danh mưu phản hoàng đế mới có thể xử trí, mà chuyện tư thông với địch phản quốc cũng được xem ngang ngửa như mưu phản, mặc dù không hề xét tới những chuyện bên phía Quỳnh Quan này, thì Chúc Vân Tuần cũng là một lòng muốn đưa gã vào chỗ chết, lẽ nào hắn và Tề vương có mâu thuẫn gì hay sao? Lúc đầu bọn họ đều cho rằng Chúc Vân Tuần và Tề vương cùng một giuộc với nhau, sau đó thì lại phát hiện ra cả hai chưa từng liên hệ lần nào, thế nhưng cũng không đến nổi sinh ra thù oán, nay Chúc Vân Tuần đi hại chết Tề vương, không biết đối phương liệu sẽ được lợi gì ở đây?
Chúc Vân Cảnh tạm thời chưa nghĩ ra nguyên do, lại lười nghĩ, hiện tại bản thân hắn vẫn lo lắng cho Chúc Vân Tuyên hơn. Một khi Chúc Vân Tuần ngã xuống, thì hắn sẽ trở thành cọng cỏ nơi đầu sóng ngọn gió bị người khác nhìn chằm chằm, mà hiện tại hoàng đế lại ra sức cưng chiều hai huynh muội Lương gia cùng Cửu hoàng tử, cho nên chuyện của sau này, ai cũng dám nói trước được, chỉ e là những tháng ngày sau Chúc Vân Tuyên có lẽ sẽ sống không được yên ổn.
— Cọng cỏ nơi đầu sóng ngọn gió: ở đây mình tì một câu có nghĩa tương tự khiến mọi người dễ hình dùng hơn để đưa vào, gốc của câu trên là “xà nhà nhô ra mục nát trước”. xà nhà là chỉ mấy cái cộc gỗ trên xà ngang nóc nhà, nếu như nó bị nhô ra khỏi mái hiên chịu dãi nắng dầm mưa thì sẽ nhanh chóng sẽ bị mục nát, ở đây ám chỉ người hay sự vật bị một chuyện nổi bật nào đó mà dễ dàng bị mọi người tấn công.
Chúc Vân Cảnh hữu tâm định nhắc nhở vị đệ đệ mình vài câu, thế nhưng trải giấy viết thư ra nửa ngày trời vẫn không biết nên hạ bút làm sao. Hắn đến biên cảnh này cũng gần một năm, Chúc Vân Tuyên dường như cứ mỗi hai tháng sẽ viết cho hắn một phong thư, thế nhưng hắn chưa từng viết thư hồi âm lại, đây là do hắn e sợ lúc đưa thư về kinh sẽ bị ngươi phát hiện làm liên lụy Chúc Vân Tuyên. Lúc trước hắn giả chết trốn đi, để lại một mớ rắc rối đổ lên đầu Chúc Vân Tuyên, cho nên vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Hắn vốn đã không thể giúp được gì cho Chúc Vân Tuyên, vậy thì không nên làm gì liên lụy đối phương, hiện tại cũng không viết ra được chuyện quan trọng nào, vài câu lặt vặt cũng chỉ là an ủi, nói rồi cũng như không nói.
Do dự suốt một hồi, đến cuối cùng Chúc Vân Cảnh vẫn bỏ bút xuống không viết gì, sau đó lẳng lặng buông một tiếng thở dài.
Nguyên Bảo được tắm rửa sạch sẽ một phen xong liền được ôm về, hiện tại phấn khích lạ thường mà muốn đi nghịch nghiên mực của Chúc Vân Cảnh lần nữa. Chúc Vân Cảnh thấy vậy bèn đè con trai lại, sau đó bóp bóp gương mặt được nuôi đến mập mạp phúng phính của bé con, trong lòng tự dưng cảm thấy vui mừng, ít ra con trai của hắn lúc này đây vẫn vô cùng an toàn. Chúc Vân Cảnh đã không thể cho được con mình một địa vị cùng quyền lực cao quý, thế nhưng nếu Nguyên Bảo có thể không buồn không lo bình an trưởng thành, thì cũng xem như đã đáng giá rồi.
“Ta ta?”Nguyên Bảo không hiểu vì sao nhìn đối phương.
Chúc Vân Cảnh mỉm cười, sau đó nắm lấy tay nhóc con mạnh mẽ hôn một cái, khiến cho Nguyên Bảo lập tức trưng ra gương mặt hớn hở, nhào vào trong lòng hắn.
Buổi chiều, Khương Diễn đi một chuyến đến phủ, lúc đến còn mang hai hai tin tức ngoài dự đoán kể cho Chúc Vân Cảnh nghe.
Tin đầu tiên là người Trần Bác giả kia đã thành công chạy trốn khi đang trên đường áp giải vào kinh, hiện tại không biết đã trốn đi đâu, tin thứ hai là nước Thương Nhân xảy ra chuyện nghiêm trọng ở chốn cung đình, sợ là lại muốn sinh ra thêm chuyện nữa.
Hạ Hoài Linh đã dẫn theo sáu mươi ngàn binh mã xuất chinh, để lại hai mươi ngàn người ở lại phòng thủ Quỳnh Quan cho Khương Diễn trông coi, đồng thời trước khi đi còn căn dặn đối phương nếu có chuyện quan trọng gì thì có thể thương lượng cùng Chúc Vân Cảnh. Hiện tại bắt đầu có chuyện, Khương Diễn dĩ nhiên không dám giấu giếm, mà vừa nhận được tin tức liền nhanh chóng đi tới phủ nguyên soái bẩm báo chuyện tình.
Chúc Vân Cảnh vừa nghe chợt cau mày: “Trần Bác giả chạy trốn rồi?”
“Đúng vậy.”Khương Diễn không cam lòng nói: “Lúc trước phải chi để chúng ta phái người áp giải hắn vào trong kinh là được rồi, không biết triều đình phái tới mấy kẻ vô tích sự gì, mà có mấy tên tù nhân cũng không trông chừng kỹ.”
Chuyện là sau khi Hạ Hoài Linh trình báo kỹ càng thưa lên, thì chưa tới mấy ngày sau triều đình đã phái người đến, sau đó dứt khoát xử hết đám người Tằng Cận Nam cùng mấy đại thương hộ có cấu kết với người Di, còn liên lụy đến cả gia đình bị chém đầu ngay tại cửa thành Hỗ Dương, cảnh tượng máu tươi của mấy trăm cái đầu đến hiện tại vẫn chưa khô, làm cho đám thương nhân to nhỏ khác trong thành đều lấy làm kinh hãi không thôi. Nhưng cũng may là bọn họ có công lao quyên lương, nhờ đó mà giải quyết được tình hình khẩn cắp bù đắp phần chinh lương bị cắp, cho nên có được hoàng đế ngợi khen, quan chức phá án cũng không đẩy bọn họ dính dáng vào mấy chuyện này, xem như cũng là tránh được một kiếp. Còn về cái người Trần Bác giả kia, thì Chiêu Dương đã sớm hạ thánh chỉ áp giải người vào kinh thẩm tra, lúc này người đã được đi rồi, nào có ngờ đâu nửa đường đã thành công trốn thoát.
Chúc Vân Cảnh khẽ lắc đầu: “Hắn có thể giả trang thành Trần Bác phó nguyên soái ba năm nay ở Quỳnh Quan không bị ai phát hiện, tự nhiên là có bản lĩnh, bởi vậy có chạy trốn thành công cũng không có gì kỳ lạ. Nếu hắn đã chạy thoát, thì khả năng nhất định là sẽ trở lại Ngọc Chân.”
Khương Diễn nói tiếp: “Ta đã phái người tăng cường tra xét ở cửa khẩu, tuyệt đối sẽ không để hắn lọt ra ngoài.
Nếu Trần Bác giả đã chạy thoát được, thì chắc chắn sẽ không ngốc đến mức hành động tự chui đầu vào lưới chạy về Quỳnh Quan, hiện tại hắn muốn trở về Bắc Di, thì có thừa vô số biện pháp xuất quan từ những chỗ khác, có điều hiện tại tăng cường tra xét ở Quỳnh Quan vốn cũng không phải chuyện vô ích. Chúc Vân Cảnh bỗng dưng không muốn nói đến nữa, mà lại hỏi chuyện khác: “Nước Thương Nhung lại xảy ra chuyện gì?”
“Hừ, tiểu hãn vương cùng thái hậu nhiếp chính bị một vương gia giết chết, chuyện này xảy ra vào tối hôm qua.” Khương Diễn nói đến đây bỗng chậc chậc cảm thán: “Ta đã cố gắng phái người vào kinh báo cáo càng nhanh càng tốt rồi.”
Chúc Vân Cảnh không rõ: “Ngươi vừa nói sợ lại xảy ra chuyện là có ý gì?”
“Tướng quân vẫn luôn lo sợ người Thương Nhung ôm ấp tâm tư khác, cho nên sau khi được điều tới Quỳnh Quan này có phái thám tử đi vào quốc nội Thương Nhung điều tra, hiện tại nghe nói người giết chết hãn vương là một vương gia có dã tâm cực kỳ lớn, cũng là người hăng hái phát động chiến tranh trong quốc nội Thương Nhung, rất có thể gã vương gia kia còn cấu kết với người bên Ngọc Chân. Hiện tại Ngọc Chân vùng dậy, tướng quân mang binh xuất chinh, đột nhiên gã ta lại đảo chính giết chết tiểu hãn vương, chỉ e là đang ôm ấp mưu đồ gì đó.”
Chúc Vân Cảnh càng nhíu mày chặt hơn. Hạ Hoài Linh đã dẫn binh đi đến Đông Bắc, mà nước Thương Nhung lại khá gần với Quỳnh Quan, nếu lỡ như bọn họ thật sự có ý đồ, thì điều đáng bận tâm ở đây chính là việc nơi này chỉ còn lại hai mươi ngàn quân binh, một khi quân địch nhân cơ hội trời đông đến đóng băng xâm lấn, thì muốn viện binh cũng không dễ dàng gì…
“Ngươi mau đi yêu cầu quân binh tăng mạnh phòng giữ cùng tuần tra trên cửa khẩu, cần phải hết sức cẩn thận, sau đó phái người đến Thương Nhung dò la tin tức đi, còn những chuyện khác thì chờ xem triều đình nhận được tấu chương rồi ra quyết định làm sao.”
Khương Diễn lĩnh mệnh, nhưng vẫn tỏ ra do dự nói: “Thiếu gia… Hay là ngài cứ dẫn tiểu thiếu gia đến Giang Nam đi? Nếu như ngài đồng ý, ta có thể sắp xếp người hộ tống ngài cùng tiểu thiếu gia bình an đến nơi.”
Con ngươi Chúc Vân Cảnh chợt trầm đi: “Là Hạ Hoài Linh căn dặn ngươi làm vậy sao?”
“.. Vâng, tướng quân trước khi đi quả thực có căn dặn lại, rằng nếu như nơi này xảy ra chuyện gì, thì phải mau chóng phái người đưa ngài cùng tiểu thiếu gia rời đi.”
“Không cần, “Chúc Vân Cảnh nói, “Hắn một mình chinh chiến nơi xa, còn ta lại trốn chui trốn nhủi thì xem sao được.”
Khương Diễn vẫn còn muốn tiếp tục khuyên: “Nhưng mà…”
Chúc Vân Cảnh bèn ngắt ngang lời đối phương: “Việc này ta tự biết chừng mực, ngươi không cần nhắc lại.”