Hoàng Ân Nhộn Nhạo

chương 1-1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Preiya

Những chuyện mà Triệu Tiêu Nhi hy vọng sẽ được thấy trong hậu cung đều chưa xảy ra, chỉ có điều nàng vào cung được năm năm, từ chức vị ngũ phẩm lên tới hàng nhất phẩm là Tiêu phi, địa vị này nói lên rằng, bởi vị hậu vị vẫn còn phía trên, nên trừ một vị quý phi ở cấp bậc trên nàng ra thì vị trí của nàng ở trong hậu cung được xem là cao rồi.

Nhưng trên thực tế, nếu như nàng không biết bước đi cẩn thận thì ngày mai sẽ bị người ta ném ra ngoài ngay.

Cùng được thăng chức với Triệu Tiêu Nhi còn có Dung phi Cố Ấu Dung, Cố Ấu Dung cũng từ ngũ phẩm lên tới chức phi, vào cung được năm năm từ chức thấp rồi lên được Tiệp dư, tiếp theo là Dung tần, vì năm trước lại sinh được cho Hoàng đế một vị tiểu công chúa nên được thăng liền hai cấp, ung dung trở thành Dung phi.

Bởi vì tuổi tác xấp xỉ nhau và thời gian vào cung cũng giống, thêm nữa là cấp bậc cũng không khác nhau là mấy nên Triệu Tiêu và Cố Ấu Dung thường bị người trong hậu cung lén lút đem ra so sánh và bàn tán.

Có một câu nói là trăm sông đều đổ về một biển, Triệu Tiêu Nhi và Cố Ấu Dung tuy có gia cảnh khác nhau, nhưng bây giờ cả hai người đều đứng cùng vị trí là phi, dựa trên điểm này mà nói thì thật ra Triệu Tiêu cũng không tệ lắm, ít nhất nàng có thể dùng chức vị phi này để ngang hàng cùng với Cố Ấu Dung.

So sánh với chiêu thức lên bậc của Dung Phi, sở dĩ Triệu Tiêu Nhi có thể lên được tới địa vị này toàn bộ là nhờ vào câu: “Cha ta là Triệu Cương!”, Triệu Tiêu Nhi tiến cung hai năm, phụ thân Triệu Cương có công đóng quân ở Lương Châu nên nàng được lên chức Tiệp dư, ba năm sau, quân của Triệu gia đại thắng giặc Ô Qua, Hoàng đế lại sắc phong nàng từ tiệp dư lên đến quý tần, bốn năm sau, vào đầu xuân xuân ba vị ca ca của nàng vì làm nhiệm vụ mà anh dũng hy sinh trên sa trường, danh tiếng Triệu gia trung liệt, ngày càng vang danh, khi mùa xuân qua đi, Hoàng đế đến thăm nàng, sau khi ngồi ở Tây Hòa Cung của nàng một hồi, ngày hôm sau thánh chỉ đã tới, Triệu Tiêu Phi liền trở thành Tiêu Phi nhất phẩm.

Ngày mà Triệu Tiêu Nhi được thăng chức lên thành Tiêu Phi, nàng đã ghé vào giường khắc hoa mà khóc lớn suốt cả ngày, đến nỗi hai mắt đều trở nên đỏ bừng.

Trên thánh chỉ viết nàng: “Ôn nhu, thiện lương, đôn hậu, đoan trang thục duệ, tâm tính nhanh nhạy”, lúc Triệu Tiêu Nhi DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn quỳ trên mặt đất tiếp nhận thánh chỉ, tâm tình của nàng lúc đó thật khó lòng mà hình dung, cho đến về sau nàng đã biết một câu có thể miêu ta chính xác tâm tình của nàng khi đó: “Ây da má ơi, có đau trứng quá không hả!”

Bởi vì trước khi vào cung Triệu Tiêu Nhi đã cùng phụ thân đến doanh trại đóng quân tại Lương Châu nên “Ôn nhu, thiện lương đôn hậu, đoan trang thục duệ, tâm tính nhanh nhạy” này với nàng đã không để ý, có một lần Hoàng đế đến cung đúng lúc nàng đang bộc lộ tính khí, liền chỉ vào trán nàng răn dạy nàng vừa kiêu căng lại không hiểu chuyện, sau khi giáo huấn xong, đại khái cảm thấy như vậy sẽ làm tổn thương đến mặt mũi của Triệu gia bèn nghiêm mặt hừ lạnh: “Trẫm tạm thời bỏ qua cho nàng, đúng là người trẻ tuổi không hiểu chuyện mà.”

Triệu Tiêu Nhi nhớ lại, Hoàng đế không hề nói nhiều với nàng, mà phần lớn đều là răn dạy.

“Triệu Tiêu, suy nghĩ cẩn thận lại việc này đi.”

“Triệu Tiêu, tự nàng giải quyết cho tốt đi.”

“Triệu Tiêu, mặc dù trẫm có phần bạc đãi về chuyện địa vị của ngươi, nhưng người nhà Triệu gia các ngươi cũng không coi ai ra gì rồi!”

…..

“Nhược Hề! Trẫm ra lệnh cho nàng không được phép rời khỏi trẫm, trẫm không cho phép, không cho phép!!!”

“Hoàng thượng, xin hãy để nô tì ra đi theo làn gió….”

“Không được, không được đi!!!!”

Trên TV đang chiếu cảnh một người đàn ông mặc long bào, tay ôm một giai nhân mặc đồ cổ trang đang ngửa mặt lên trời gầm thét.

Triệu Tiêu cắn khoai tây chiên rắc rắc, quay đầu lại nhìn mẹ Triệu đang khóc tới rối tinh rối mù: “Nương, à không…Mẹ, mẹ có muốn ăn một chút khoai tây chiên không?”

Mẹ Triệu làm ngơ với miếng khoai tây chiên của cô, bà rút khăn tay ra lau nước mũi, rồi hít hít mũi nói: “Làm sao có thể như vậy được chứ, nếu như Nhược Hề chết thì Hoàng Thượng phải làm sao bây giờ, ngài ấy nhất định sẽ vô cùng khổ sở.”

Triệu Tiêu nhịn không được mà mở miệng: “Hoàng đế làm sao mà chết được, hắn ta còn có tam cung lục viện kia mà, mẹ đừng tin vào những điều này….”

“Nhưng mà Hoàng đế chỉ yêu một mình Nhược Hề mà thôi.” Mẹ Triệu liền phản bác lại cô, nói xong bà lại bắt đầu rơi nước mắt.

Triệu Tiêu khẽ cắn môi, đứng lên nói: “Những điều này đều là giả tạo, Hoàng đế căn bản không phải người như vậy, mẹ, con nói cho mẹ biết, vợ của hoàng đế rất nhiều, một người chết đi rồi vẫn còn một người khác tiếp tục thay thế…”

“Bốp!” Đúng lúc này, cửa phòng khách bị mở ra, Triệu Tiêu từ từ quay đầu lại thì nhìn thấy Tống Cẩn đang cười lạnh đứng đó, trong tay cầm một đĩa bánh chẻo.

Mẹ à, Hoàng đế thực sự đến rồi này.

“Dì Triệu, hôm nay mẹ con làm bánh chẻo nên bảo con đưa một chút bánh đến cho mọi người.” Tống Cẩn cười nói.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio