Cái micro không biết từ hướng nào ném tới nằm trong tay cô lúc này giống hệt một củ khoai lang nóng phỏng tay, lúc cô quay đầu nhìn về phía Tống Cẩn và Tần Tử Lâm đang ngồi phía bên kia thì thấy Tống Cẩn đang nhìn cô bằng mắt lạnh lùng, mang ý nghĩa là: Nếu như dám hát thì em phải chết, còn Tần Tử Lâm á, cô ta đang nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô, trái lại còn cười rất đẹp mắt nữa chứ, nhưng Triệu Tiêu không thích nụ cười này.
Có lẽ thấy được sự bối rối của cô, Tống Cẩn đột ngôt đứng dậy, sau đó anh nhìn Cố Nhất Minh bằng ánh mắt kiêu ngạo, rồi nhìn về phía cô: “Lại đây.”
Triệu Tiêu suy nghĩ một chút, muốn đem trả lại micro cho Cố Nhất Minh, kết quả là Cố Nhất Minh lại dùng một tay kéo cô tới chính giữa, tay còn lại đặt trên bả vai cô không chịu buông xuống, cậu nhếch miệng cười với Tống Cẩn: “Hát một bài thôi mà, làm gì phải tức giận như thế.”
Đúng lúc này,có một người nam sinh có lá gan vô cùng lớn liền giữ chặt Tống Cẩn lại và nói một cách bỡn cợt: “Người anh em, đợi lát nữa chúng ta cũng cùng hát chung một bài nhé? Bài “Nuôi dưỡng ái tình” được không? …..”
Tống Cẩn vẫn còn đang đứng im như thế, Tần Tử Lâm cũng đứng lên rồi trêu chọc Cố Nhất Minh: “Cậu hát thì hát đi, còn ôm ấp con gái nhà người ta làm cái gì hả?” Nói xong, cô ta lại ngẩng đầu nhìn Tống Cẩn: “Bọn họ chỉ đùa thôi, lỗ mãng riết cũng thành thói quen rồi.”
Cố Nhất Minh chợt hiểu ra, sau đó thu tay lại, đợi đến lúc âm nhạc sôi đội vang lên thì cúi đầu nói bên tai Triệu Tiêu: “Hát hết bài này với tôi thì sau này tôi đưa bài tập của tôi cho cậu chép.”
Đưa bài tập cho cô chép sao, Triệu Tiêu thừa nhận là mình có chút động lòng, sau đó cô lấy hết dũng khí ra để phớt lờ Tống Cẩn, Tống Cẩn còn chưa hề cho cô chép bài tập của anh đâu, mỗi lần cô muốn xem những gì viết trong đó thì đều bị anh đẩy trở về.
Triệu Tiêu DiễễnđàànLêêQuýýĐôônnắm chặt cái micro màu đen trong tay, hát thì hát thôi, chỉ cần hát cùng Cố Nhất Minh thì sẽ có được bài tập để chép phải không?
Sau một hồi đứng bên cạnh cô, Cố Nhất Minh đã bắt đầu hát: “Oh my pretty girl, cùng nhau lắc mông nào, muốn giữ chặt lấy em, quốc vương chính là anh đây…”
Giọng của Cố Nhất Minh rất trong, chắc hẳn là đã từng luyện giọng rồi, lúc cậu hát câu đầu tiên là đã có người vỗ tay.
Áp lực của Triệu Tiêu vô cùng lớn, còn chưa hát là cô đã đổ mồ hôi ròng ròng, câu đầu tiên là tiếng Anh, giọng của cô cứ như bị mắc xương cá trong cổ họng, làm thế nào cũng không hát ra được.
“Oh……ppppp…Mông cùng nhau uốn éo nào…”
Cố Nhất Minh mím môi cười thầm, rồi nhìn cô: “Pretty girl pretty girl pretty girl…Uh oh…Cùng giơ tay lên nào…”
Lại đến phiên Triệu Tiêu, lúc cô nhìn thấy câu tiếng Anh xuất hiện trên màn hình thì hoàn toàn bị đánh bại, Cố Nhất Minh cười nhìn cô, sau đó giúp cô hát câu tiếng Anh này, lúc phụ đề chuyển qua tiếng Trung, Triệu Tiêu cố đè nén áp lực mở miệng: “Cùng nhau lắc mông nào…Nhớ phải dịu dàng…Em chính là…là là là…Hoàng hậu.”
Lúc hát chữ hoàng hậu, Triệu Tiêu liền cảm thấy vô cùng lo lắng, cái ót đã bị người nào đó nhìn đến nỗi bị thủng một lỗ to, quả nhiên là cô bị teo não nên mới hát cùng Cố Nhất Minh mà, cô chính là hoàng hậu ư? Nếu như Tống Cẩn mà tưởng thật thì nhất định sẽ bị tru di cửu tộc, là tru di cửu tộc đó.
Trái ngược lại với cô, Cố Nhất Minh đang hát vô cùng high, lúc mới quen biết Cố Nhất Minh, cô vẫn cho rằng cậu ta là một người lạnh lùng khó gần, ai ngờ hôm nay lại biến thành kiểu người không thể nhìn mặt mà đoán tính cách được, Cố Nhất Minh tay trái cầm micro và nháy mắt với cô hai cái: “Quốc vương và hoàng hậu, yêu nhau đến nỗi không có thuốc nào chữa được, pretty girl pretty girl pretty girl…Uh oh…Mau nắm lấy tay anh..”
Tru di cửu tộc thì tru di cửu tộc, vì có thể chép bài tập của Cố Nhất Minh nên Triệu Tiêu vẫn tiếp tục hát, mãi cho đến khi bài hát kết thúc cô lập tức ném ngay micro và chạy đến bên cạnh Tống Cẩn.
Cô kéo góc áo anh: “Tống Cẩn.”
Tống Cẩn quay sang và lạnh lùng liếc cô một cái, không nói chuyện.
Triệu Tiêu lại nắm chặt vạt áo của anh lần nữa.
Tống Cẩn nhìn cô: “Muốn hát thêm một bài nữa không, anh để cho hai người hát tiếp nhé?”
Triệu Tiêu liền lắc đầu.
Tống Cẩn nhìn cô đầy giận dữ, nhưng anh đã có tiến bộ hơn một chút, đã không còn phất tay áo rời đi vì tức giận như lần trước nữa, đối lập với vẻ mặt tức giận của anh là khuôn mặt xinh đẹp của Tần Tử Lâm đang ngồi bên cạnh.
Mấy người nam sinh chung bàn bắt đầu uống rượu, một người bạn học cũ bèn kéo Tống Cẩn cùng uống vài chén, Triệu Tiêu cho rằng Tống Cẩn sẽ từ chối không uống, nhưng không ngờ anh lại bình thản gật đầu, sau đó giãn nét mặt ra rồi gia nhập đội ngũ của bọn họ.
Hẹn anh thì anh nói không đến, đến đây thì anh lại không high.
Triệu Tiêu liếc mắt nhìn Tống Cẩn đang tham gia uống rượu, chắc chắn là anh đang cảm thấy vô cùng tẻ nhạt, người ta thì uống từng ngụm một, còn anh thì chỉ dùng một hớp là đã uống cạn, vẻ mặt còn vô cùng nghiêm túc.
Để cái ly xuống làm cái gì đấy, còn chờ Tiểu An Tử tới rót rượu cho anh hay sao?
Sau đó, có người đến rót rượu cho Tống Cẩn thật, người đó chính là Cố Nhất Minh.
Cố Nhất Minh vừa cười không ngừng vừa mở một chai rượu trắng, sau đó rót đầy ly rồi đưa cho Tống Cẩn: “Chúng ta cùng uống một ly nào.”
Đầu óc Triệu Tiêu vô cùng mù mịt, đang muốn đứng lên thì thấy Tần Tử Lâm đã bước lên phía trước và cầm lấy ly rượu trên tay Cố Nhất Minh, cô ta uống cạn một hơi rồi để ly xuống: “Cố thiếu à, tôi không thể để cậu bắt nạt bạn học của tôi như vậy đâu.”
Mọi người xung quanh đều bị chấn động, có một nam sinh liền huýt sáo và hô một tiếng : “Nữ trung hào kiệt.”
Đúng lúc này, có người kéo tay Triệu Tiêu, thì ra là Mộ Thanh: “Người đàn ông của cậu bị người ta đoạt đi rồi mà câu còn ngồi đây ăn bắp rang được sao?”
Mộ Thanh bèn xách Triệu Tiêu lên rồi đẩy cô đến ngồi giữa Tống Cẩn và Tần Tử Lâm.
Cảm giác bị người ta phỗng tay trên thật là khó chịu, Triệu Tiêu vội vàng đứng thẳng lên, ngẩng đầu nói với Tần Tử Lâm: “Tửu lượng của cậu thật là tốt….”
Tần Tử Lâm nhíu mày.
Tiếp theo đó, Triệu Tiêu cầm lấy cái ly trên tay cô ta và nói với giọng vô cùng cứng rắn: “Nhưng mà Tống Cẩn cũng uống được rượu, không cần cậu phải tới bợ đỡ đâu, cho dù anh ấy có uống đến mức nằm bò ra đất thì vẫn còn có tôi đây này…”
Tống Cẩn DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn ngẩng đầu lên, anh nhìn Triệu Tiêu bằng ánh mắt thâm sâu rồi cong miệng cười, sau đó ôm cô vào ngực mình một cách tự nhiên, nói với Cố Nhất Minh và Tần Tử Lâm: “Để các cậu phải chê cười rồi, nhưng tính cách của Tiêu Nhi chính là như vậy, thật đúng khiến người khác phải khiếp sợ mà.”
Đúng là một vở kịch hay, tất cả mọi người trong phòng bao đều vô cùng hưng phấn nhìn qua chỗ bọn họ.
“Chính xác.” Nụ cười nhạt trên môi của Cố Nhất Minh đã tắt, khóe môi cũng co rút lại: “Luôn luôn khiến người ta phải khiếp sợ, thiếu chút nữa tôi đã tưởng cô ấy là người từ sao Hỏa xuống đây đấy.”
“Cũng không hẳn.” Tống Cẩn cười khẽ hai tiếng rồi liếc nhìn đồng hồ trên tay và quay sang nói với Mộ Thanh: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, hai người chúng tôi về trước đây, cảm ơn cậu đã chiêu đãi.”
Mộ Thanh cào cào tóc: “Vẫn còn sớm mà…”
Tống Cẩn: “Tôi và Tiêu Nhi còn có việc.”
Còn có việc, đây không phải là một cái lý do tốt, lúc cô viết đơn xin phép đều thường dùng cái lý do này cả.
Triệu Tiêu đi theo Tống Cẩn đến chỗ thang máy, nhưng vừa mới bước vào bên trong thì Tống Cẩn đã buông tay cô ra ngay lập tức.
Tháng máy đi xuống rất nhanh, trong lòng Triệu Tiêu cảm thấy vô cùng lo lắng, bên trong thang máy không có ai khác, cô liền nhỏ giọng kêu một tiếng: “Hoàng Thượng…”
Tống Cẩn không hề nhìn cô, Triệu Tiêu vội vàng kéo tay anh, thì thào: “Có đôi lúc em cảm thấy cực kỳ khó xử.”
Khó xử chính là, có phải mỗi lần đi chơi nhóm là cô lại liên lụy đến anh không? Ở trường học, Tống Cẩn có tiếng là người luôn không gặp may, còn cô có may mắn hơn anh không thì chưa biết, chỉ biết là anh luôn bị cô kéo xuống nước.
“Khó xử?” Tống Cẩn vẫn trưng ra vẻ mặt giống hệt với vẻ mặt của quân bài poker: “Quốc vương và hoàng hậu, yêu nhau đến nỗi không có thuốc nào có thể chữa trị….Đúng là rất khó xử nhỉ…”
Anh ngừng lại một lát rồi lạnh lùng mở miệng: "Yêu nhau đến không có thuốc nào chữa được ư? Anh thấy đầu óc của em mới đúng là không có thuốc chữa ấy."
“Hoàng Thượng, chỉ là ca từ thôi mà.” Lần trước là “Mua bán tình yêu”, lần này là “Quốc vương và hoàng hậu”, chẳng lẽ Hoàng Thượng chưa từng nghe qua mấy ca khúc này sao?
Cửa thang máy mở ra, Tống Cẩn bước ra trước nhưng tay đã bị Triệu Tiêu kéo lại: “Hoàng…”
Tống Cẩn rút tay về, nhưng người nào đó vô cùng có lực nên khiến anh tạm thời không rút ra được, Tống Cẩn hít sâu một hơi: “Có thể ra khỏi thang máy rồi nói tiếp không?”
Triệu Tiêu buông tay ra, Hoàng Thượng đúng là người khó hầu hạ mà, trước kia từng người trong cung đều là người hầu của anh, mà bây giờ người hầu của anh chỉ có một mình cô.
Trở lại khu Thanh Đằng, Triệu Tiêu thừa dịp sắc mặt của Tống Cẩn chuyển biến tốt một chút thì vội vàng nịnh nọt: “Hoàng Thượng, vừa đúng dịp trăng sáng, hay là chúng ta đi dạo đi.”
Tổng Cần hơi khựng lại, dưới ánh trăng, khuôn mặt của anh hiện lên vô cùng tuấn tú tao nhã, nhưng anh mở miệng với giọng có chút mệt mỏi: “Tiêu Nhi à, chúng ta không cùng thế giới với bọn họ.”
Câu nói không nặng không nhẹ này rơi vào tai của Triệu Tiêu, ngược lại còn khiến cho cô cảm thấy thương cảm, bèn cúi đầu xuống: “Nô tì biết rồi….”
Tổng Cẩn DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn liền vỗ vỗ đầu cô rồi nói một câu làm cô vô cùng bất ngờ: “Thích hát lắm sao?”
Triệu Tiêu nhất thời không đoán được Long ý nên không dám mở miệng nói gì.
Tổng Cẩn nhìn cô: “Về sau nếu muốn đi hát thì trẫm sẽ đi với em.”
“Hoàng Thượng…” Sự cảm động như sóng thủy triều bắt đầu dâng tràn trong lòng Triệu Tiêu, “Mỗi ngày Người đều phải bận rộng để kiếm bạc tỷ, vậy mà nô tỳ lại luôn làm cho Người tức giận, Người đối với nô tỳ thật sự tốt quá…”
“Lại vuốt mông ngựa nữa rồi.” Khóe miệng Tổng Cẩn co rút lại, giọng điệu cũng ôn hòa hơn trước: “Lên lầu đi.”
Triệu Tiêu nghe lời, gật đầu.
Tống Cẩn: “Có đói bụng chưa, muốn đi ăn khuya không?”
Triệu Tiêu lắc đầu: “Không đói, còn Hoàng Thượng thì sao?”
Tống Cẩn nắm tay cô thêm lần nữa: “Đi thôi.”
Buổi tối, Triệu Tiêu lấy cuốn sách “ kế đối phó với đàn ông” từ trên đầu giường xuống, ngày hôm qua cô mới xem tới chương thì đã cảm khái rằng: Sao phụ nữ ở nơi này lại dè dặt với đàn ông thế nhỉ, sách nói: “Khi nắm thì buông, đó là đạo lý của nam nữ, nam tiến nữ lui, nam lui nữ tiến, có mở có đóng, dễ như trở bàn tay.”
Hôm nay, cô đã áp dụng thuật “Đóng mở đại pháp”, quả nhiên là đã trấn an được một Tống Cẩn khó hầu hạ.
Triệu Tiêu ôm cuốn sách này bằng hai tay, nghĩ thầm rằng đây đúng là một quyển sách tốt mà, những phi tần trong hậu cung mỗi người nên có một quyển mới đúng.
Ngày chủ nhật, Triệu Tiêu phải trở về trường để học lớp tự học buổi tối, cô còn một đống bài tập chưa hoàn thành, nhưng mà đã có Cố Nhất Minh bảo chứng nên cũng không lo lắng lắm, tuy tốc độ làm bài tập của cô không nhanh nhưng tốc độ chép bài cũng khá tốt.
Đi tới chỗ trường học, Tống Cẩn bèn hỏi một câu: “Đã làm xong bài tập hết chưa?”
Triệu Tiêu gật đầu: “Làm xong hết rồi.”
Tống Cẩn vừa ý gật đầu, nói với cô bằng tâm trạng khá tốt: “Sau khi tiết tự học kết thúc trẫm sẽ dẫn em đi ăn khuya.”
Trở lại lớp học, Cố Nhất Minh đã sớm ngồi ở đó rồi, hai chân bắt chéo, bộ dáng vô cùng nhàn nhã.
Triệu Tiêu vô cùng lo lắng, cô để cặp sách xuống rồi lấy vở bài tập tiếng Anh ra, sau đó xoay người lại và vươn tay ra với Cố Nhất Minh ngồi đối diện: “Lấy ra đây.”
Cố Nhất Minh nhàn rỗi mở miệng: “Cái gì cơ?”
Triệu Tiêu sửng sốt nhìn cậu ta: “Bài tập đấy, cậu đã hứa rồi mà!”
Cố Nhất Minh “A…” một tiếng, sau đó thả tay xuống: “Tôi cũng chưa làm.”
Triệu Tiêu: “Không thể nào?”
Cố Nhất Minh bày ra vẻ mặt tôi cũng không còn biện pháp,lực bất tòng tâm ra rồi nghiêng đầu nhìn cuốn vở vài tập tiếng Anh trống không của cô, hắng giọng nói: “Nhưng mà nếu không biết làm thì cậu có thể hỏi tôi.”
Triệu Tiêu đau khổ vùi đầu làm bài, cũng không thèm để ý tới Cố Nhất Minh nữa.
Trước khi tiết tự học kết thúc, lớp trưởng đi tới thu vở bài tập tiếng Anh của từng người, Cố Nhất Minh lôi vở bài tập từ trong ngăn kéo ra một cách chậm rãi, sau đó chậm chạp mở ra rồi thì thào vô cùng kinh ngạc: “Thì ra mình đã làm xong rồi sao, chẳng biết là làm từ lúc nào nữa.” Nói xong, cậu ta liền cười tít mắt và đưa vở bài tập cho lớp trưởng.
Triệu Tiêu quay đầu nhìn Cố Nhất Minh, Cố Nhất Minh bèn nháy mắt với cô bằng vẻ mặt vô tội, sau đó giả bộ thân thiết đề nghị: “Nếu không thì cậu viết đại vài chữ đi, dù sao nó cũng tốt hơn là chưa làm gì, đúng không nào?”