Editor: Preiya
Học lại đương nhiên là vất vả, nếu như để Triệu Tiêu nhận xét về quãng thời gian đó thì sẽ là một năm cảm xúc tệ nhất khi cô phải học lại kia. Cảm xúc trong giai đoạn đó của cô rất bất ổn, không có cảm giác an toàn, áp lực càng ngày càng nặng, giống hệt như một quả cân đè chặt lên đầu cô.
Người trong lớp học lại đều nói cô là kẻ ngu ngốc, còn có nhóm người bàn tán về chuyện bất lương cô làm khi còn học ở trường Nhất Trung S- vì thẹn quá hóa giận nên đã cắn đứt tai của bạn học. Trên phương diện học tập, cô còn tiêu tốn thời gian hơn người khác, nhưng khi mỗi lần nhìn thành tích lại chỉ thấy khổ sở chứ không thấy kinh hỉ đâu cả.
Thời điểm đó, những người bạn học cũ như Mộ Thanh đều đã đi đến những thành thị khác nhau để học đại học, người cô quen thuộc nhất, người luôn ở bên cạnh cô, mỗi tuần đều chạy đến trường Nhất trung S để giúp cô giải đề chính là Cố Nhất Minh.
Tống Cẩn trong lòng cô, vừa chát lại vừa ngọt ngào, nhưng còn Cố Nhất Minh, mỗi lần nghĩ đến cậu ấy là cô lại cảm thấy vui vẻ và cảm kích.
Học lại một năm là chuyện vô cùng khủng bố, cho dù sau này đã lên đại học nhưng Triệu Tiêu vẫn luôn nhớ lại quãng thời gian khu học lại trung học đó, buổi tối mỗi khi nằm mơ là lại giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đổ đầy trên trán, may mắn đây chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Triệu Tiêu nằm úp sấp trên bàn không nhúc nhích, thật lâu sau cô mới nói ra một câu: “Khổ hay không gì chứ..Em cũng không nhớ rõ nữa..”
Tống Cẩn lqd mím môi, sau đó nói: “Tiêu Nhi, có thể nói cho anh biết được không?
“Nói cái gì?” Triệu Tiêu ngẩng đầu nhìn Tống Cẩn, trong đôi mắt sáng ngời của cô xuất hiện một tia ảm đạm, ngừng một chút, cô mới mở miệng nói: “Em thật sự không nhớ rõ, dù sao thì cũng là không ngừng giải đề, sau đó đã thi đậu được vào Học viện truyền thông.”
Tống Cẩn đứng dậy khỏi ghế, anh đặt tay trái lên đỉnh đầu của Triệu Tiêu, thử cố gắng thả lỏng giọng nói của chính mình nhưng lại làm không được, cho nên lời nói khi nói ra miệng có chút ấp úng: “Ngược lại...Tiêu Nhi của trẫm..Thật bản lĩnh.”
Khuôn mặt của Triệu Tiêu hơi ủ rũ, sau đó cô hỏi Tống Cẩn: “Sao đột nhiên Hoàng Thượng lại hỏi chuyện này?”
Tống Cẩn nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu của cô: “Bởi vì trẫm muốn biết về quãng thời gian mấy năm trẫm đã bỏ lỡ.”
Triệu Tiêu cũng cố gắng để cho giọng điệu của mình trở nên tự nhiên: “Thật ra thì lúc học lại có vất vả một chút, sau khi thi đại học xong, em và Cố Nhất Minh còn đi du lịch nước ngoài nữa, sau đó lên đại học rồi thì lại càng vui hơn, có rất nhiều hội nhóm để tham gia, đi tụ tập cũng nhiều hơn..”
Tống Cẩn dường như không muốn để ý đến đoạn kể về chuyến du lịch, anh chỉ cười hỏi Triệu Tiêu: “Tiêu Nhi có tham gia câu lạc bộ à? Báo danh vào câu lạc bộ nào thế?”
Nói đến đây, anh mỉm cười nhìn cô, “Trẫm đoán nhé, nếu có câu lạc bộ hát KTV thì có phải là Tiêu Nhi sẽ đăng ký vào đó rồi không?”
Không có câu lạc bộ hát KTV, chỉ có câu lạc bộ hợp xướng, câu lạc bộ nhạc rap, nhưng cô không tham gia vào đó, cô chỉ báo danh vào câu lạc bộ cờ vây, nhưng trên cơ bản thì cô đã từng đảm nhận phần phụ trách chi tiêu trong hội.
“Làm gì có câu lạc bộ hát KTV chứ..” Triệu Tiêu tùy tiện cầm lấy cây bút lên rồi vẽ nguệch ngoạc trên tờ giấy trắng, dường như có chút không để ý trả lời: “Em chỉ báo danh vào câu lạc bộ cờ vây thôi.”
“Cờ vây?” Tống Cẩn nhắc lại một đoạn chuyện cũ khi Triệu Tiêu vừa mới tiến cung, “Đột nhiên trẫm lại nhớ tới một chuyện liên quan đến Tiêu Nhi, lúc trước em đánh cờ thua trẫm, lại còn thua đến ba bốn ván.”
Triệu Tiêu bất đắc dĩ nhìn Tống Cẩn: “Người còn nhớ rõ đến thế ư?”
Đúng thật là có chuyện cô đã từng thua Tống Cẩn, đó là khi cô vừa mới tiến cung, còn chưa thị tẩm được, mỗi lần anh đến cung của cô cơ bản là chỉ có trò chuyện hoặc chơi cờ linh tinh. Sau một lần chơi cờ, không biết là Triệu Tiêu gặp vận cứt chó gì mà cô thắng anh liên tiếp hai ván, sau đó Tống Cẩn bèn đề nghị: “Cứ chơi tiếp nữa thì cũng không vui, hay là thế này, nếu như bàn sau Tiêu Nhi tiếp tục thắng được trẫm thì trẫm sẽ đồng ý với nàng một chuyện, còn ngược lại thì Tiêu Nhi cũng phải đồng ý với trẫm một chuyện.”
Bởi vì cô đã thắng được nên rất sảng khoái đồng ý, kết quả là Tống Cẩn lqd thắng ngược lại cô liên tiếp ván, sau này cô mới biết là anh đã đào hố để cô nhảy xuống.
Tống Cẩn tay chống cằm mỉm cười nhìn cô: “Trước tiên hôn trẫm cái đi.”
Biết mình bị chỉnh, Triệu Tiêu đành không tình nguyện hôn cái lên mặt Tống Cẩn-“chụt chụt chụt chụt chụt”, lúc cô muốn hôn tiếp cái thứ thì anh ngăn cô lại: “Chuyện cuối cùng không phải chỉ đơn giản là hôn trẫm như thế này đâu.”
“Là chuyện gì vậy?”
Tống Cẩn: “Để trẫm suy nghĩ đã.”
Sau đó quả thật Tống Cẩn đã suy nghĩ, anh đã nghĩ rất nhiều năm, nhưng hiện tại cô đã quên mất việc này rồi, đột nhiên anh nói ra như vậy khiến Triệu Tiêu vô cùng coi thường, bèn hừ nhẹ: “Bây giờ mới nói ra sao, thật ngại quá, chuyện em đồng ý với Người đã sớm hết thời hạn rồi.”
Tống Cẩn tựa người vào bàn học, suy nghĩ một lát: “Có cách nào để lặp lại không?”
Triệu Tiêu: “Không có.”
Tống Cẩn: “Hiện giờ không còn cách nào khác nữa sao?”
Triệu Tiêu cụp mắt xuống, sau một hồi im lặng cô mới nói với Tống Cẩn: “Trước tiên Người phải nói muốn em làm gì đã chứ?”
Tống Cẩn nhẹ nhàng nhếch môi: “Thật ra thì trẫm vẫn chưa nghĩ ra.”
Triệu Tiêu: “…”
Kết quả cuộc thi tiếng Anh cấp đã có, rốt cuộc Triệu Tiêu vẫn bị rớt, điểm, đây là kết quả do Tống Cẩn tra ra giúp cô, sau đó tổng đài dùng hình thức nhắn tin qua điện thoại để thông báo cho cô biết, trong đó có cụ thể điểm nghe là bao nhiêu, điểm viết là bao nhiêu, ở dòng cuối cùng còn viết cho cô một lời đề nghị: “Cần luyện nghe nhiều hơn, cố gắng nghe kỹ hơn nữa, có thể luyện nghe bằng cách nghe nhạc tiếng Anh hoặc xem phim điện ảnh nước ngoài.”
Lúc Triệu Tiêu nhìn thấy kết quả, cô hận mình không thể đập đầu vào cạnh giường, cả người phờ phạc nằm ngay đơ nguyên cả buổi sáng, Tống Cẩn đi đến gõ cửa thì nghe thấy giọng nói vô lực của cô: “Người tới đây làm cái gì?”
Tống Cẩn: “Để giám sát em học tiếng Anh.”
Tống Cẩn căn bản là không cho cô một chút thời gian để chữa trị vết thương, buổi sáng biết được thành tích thương tâm là điểm, buổi chiều anh liền bắt đầu giám sát cô viết từ vựng tiếng Anh, mà chính anh lại nằm dài trên ghế, đeo mắt kính đọc cuốn sách nguyên cả buổi chiều.
Không sai, chính là , anh xem xong thì không nói, lại còn đưa cho cô xem, “Trẫm cảm thấy quyển sách này viết rất đúng, em có thể xem qua.” Nói xong, anh còn nói thêm một câu, “Tốt hơn nhiều so với cuốn .”
Triệu Tiêu im lặng đón lấy cuốn sách mà Tống Cẩn đưa cho cô, cô thật sự rất muốn đập cuốn sách này vào gáy anh thật mạnh.
Trước khi khai giảng, Tống Cẩn đến nhận bằng lái, Triệu Tiêu cầm tờ giấy chứng nhận của anh sờ tới sờ lui một hồi, trong lòng tràn đầy tiếc nuối, rõ ràng là cô còn luyện tập sớm hơn cả anh trước một năm, vì sao người lấy bằng lái trước lại là Tống Cẩn chứ.
Triệu Tiêu và Tống Cẩn tập luyện hạng mục lái xe đổ cọc rất thuận lợi, nhưng lúc cô đang thi thì lại gặp sự cố, nguyên nhân là lúc khởi động xe thì bị tắt máy liên tục ba lần, sau đó giám khảo ngồi trong xe tức giận đến mức đuổi cô xuống xe.
Tống Cẩn thi trước cô, lúc thi xong anh đến khu vực chờ ngồi chờ cô trở lại, nhưng đợi cả buổi mới thấy cô trở về, lúc đó khuôn mặt anh trở nên tái mét rồi lập tức kéo cô đi khiếu nại, mặc kệ là vị huấn luận viên có cản thế nào cũng không ngăn lại được.
Đến giờ Triệu Tiêu vẫn còn nhớ như in những lời Tống Cẩn đã khiếu nại, anh nói: “Đây rõ ràng là phạm quy rồi, nếu các người đánh rớt bạn gái tôi thì tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng các người là giám khảo mà chỉ vì cô ấy làm không tốt lại đuổi cô ấy xuống xe, tôi rất tức giận, chúng tôi đều đóng tiền để được thi chứ không phải để nhận sự trừng phạt, ở trong trường thi hôm nay nhiều xe như vậy, nếu lỡ gặp nguy hiểm rồi sao?”
Lúc Tống Cẩn đứng chất vấn nhân viên trường thi, Triệu Tiêu không biết vì xấu hổ hay cảm động mà cúi đầu xuống, nước mắt chảy cuồn cuộn như sông, tay cô nắm chặt lấy tay anh.
Sau này vị giám khảo đó phải chịu nhận phạt, nhưng sau khi Tống Cẩn chất vấn nhân viên trường thi xong thì vẫn bình tĩnh tiếp tục răn dạy Triệu Tiêu: “Ông ta kêu em xuống xe thì em xuống ngay à?”
Triệu Tiêu nhào vào trong lòng anh, nói cực kỳ ủy khuất: “Là họ khi dễ người khác..”
Giọng điệu của Tống Cẩn mềm xuống ngay tức thì, anh vỗ vỗ vai cô: “Chúng ta không thi nữa, thiếu vài kỹ năng cũng không sao, không thể chịu xử ép thế này được..”
Hoàng Thượng vô cùng dịu dàng hiếm thấy, Triệu Tiêu hít hít mũi: “Nếu không tốt nghiệp thì làm sao bây giờ?”
Tống Cẩn: “Vậy thì không tốt nghiệp nữa.”
“Nếu không xin được việc thì sao đây?”
Tống Cẩn lại thở dài: “Vậy thì sinh thêm cho trẫm vài đứa bé đi.”
Triệu Tiêu nín khóc, khẽ cười: “Nơi này không cho sinh nhiều con đâu…”
Tống Cẩn lấy xong bằng lái xe, sau đó anh vô cùng vui sướng dẫn Triệu Tiêu cùng đi chọn xe, vừa đúng lúc cuối tuần này có một buổi triển lãm xe được tổ chức ở thành phố S, anh bèn dẫn cô đến khu trưng bày để mở mang kiến thức.
Trong trí tưởng tượng của Triệu Tiêu, triển lãm xe là nơi mà các chiếc xe được sắp xếp thành hàng, kết quả khi cô đích thân tới hiện trường để xem thì lại phát hiện ra một đám các cô gái đang đứng xếp hàng.
Triệu Tiêu ngửa đầu nhìn Tống Cẩn: “Người mang em đến đây là để ngắm những cô gái đó sao?”
“Anh cũng không ngờ là lại thành ra thế này.” Tống Cẩn bình thản thu hồi tầm mắt lại trước những cô gái ăn mặc hở hang, “Có lẽ cái này là trên gấm thêm hoa chăng?”
Bởi vì có rất nhiều xinh đẹp như vậy nên đã hấp dẫn được một lượng đàn ông lớn, tay cầm điện thoại liên tục chụp hình các người mẫu.
Thế mà Triệu Tiêu lại nhìn thấy bóng dáng của Cố Nhất Minh đứng lẫn trong đám đàn ông này.
Có điều đứng cạnh Cố Nhất Minh là một người đàn ông trung niên, bởi vì họ mua chiếc xe đắt tiền nhất của ngày hôm đó, nên lúc triển lãm kết thúc có một người mẫu xinh đẹp nhất liền trường lên xe kêu gào.
Trong buổi triển lãm xe này, Tống Cẩn đã nhắm trúng một chiếc xe có tính an toàn rất cao thuộc dòng Volvo.
Tống Cẩn đã trờ thành người có xe, ngay hôm đó anh liền dẫn theo Triệu Tiêu lái một vòng xung quanh thành phố S, lúc xe đi lên đường cao tốc thì tăng tốc độ khá nhanh, khi lái xe anh còn không quên mở đài FM trên radio, sau đó bất mãn nói với Triệu Tiêu: “Tiêu Nhi lqd, em có rảnh thì lên mạng tải vài bài hát hay nhé, trong radio chẳng có gì để nghe cả.”
Tống Cẩn mua xe rồi, Triệu Tiêu cũng rất vui mừng, cô hưng phấn sờ tới sờ lui: “Hoàng Thượng, khi nào thì Người để em mở mang…”
Tống Cẩn cười vô cùng sung sướng: “Em còn chưa có bằng lái đâu đấy.”
Triệu Tiêu cúi đầu, “Ừ” một tiếng.
Tống Cẩn khẽ ho nhẹ: “Nhưng lần sau chúng ta có thể tìm một bãi đất trống, em có thể lái xe dưới sự giám sát của trẫm.”
Triệu Tiêu hừ hừ: “Có cái gì đâu mà lạ chứ, đâu phải nô tỳ chưa từng lái xe hơi đâu…”
Trước đó Tống Cẩn đã từng nói sẽ dạy cho Triệu Tiêu lái xe, trường học đã khai giảng được hai tuần, anh đưa cho cô một tấm thẻ: “Bên trong đây có vạn, đây là tiền trang trí nhà.”
Triệu Tiêu vô cùng kích động nhận lấy tấm thẻ từ tay Tống Cẩn: “Cho em hết sao?”
Tống Cẩn cười khẽ: “Là tiền trang trí nhà.”
Triệu Tiêu trừng mắt: “Bây giờ tiền mua đồ trang trí nhà rất đắt..Hơn nữa Người lại là người rất keo kiệt..” Ý của cô chính là vạn này làm sao mà đủ đây?
Tống Cẩn: “Không đủ thì xin trẫm để trẫm đưa tiếp, nhưng lúc chi tiêu phải viết ra giấy rõ ràng, còn nữa, xin tiền cũng phải viết giấy đấy nhé.”
Triệu Tiêu không tình nguyện chút nào: “Vì sao em phải trang trí nhà cho Người chứ?”
Tống Cẩn: “Trẫm đang gấp.”
Triệu Tiêu hỏi lại: “Người vội, chẳng lẽ em có rất nhiều thời gian ở Mỹ sao?”
Tống Cẩn nhìn Triệu Tiêu, sau đó gằn từng chữ: “Dựa vào việc lúc mua nhà trẫm đã ghi luôn tên của em vào rồi.”