Hoa tàn, phong nguyệt mưa sa
Ai tri âm đó mặn mà với ai
Sắc hương đã vội phôi phai
Tình vui một chốc u hoài ngàn năm
Cánh cửa cung khép lại, chôn kín cuộc đời, chôn kín tuổi thanh xuân. Phận hồng nhan chốn cung son có biết chi là thú vui tràn tục. Tháng ngày trôi qua lặng lẽ, gắng sống chẳng biết vì cái gì, để làm chi. Vô vị thế, u minh thế, buồn chán thế, nhưng đó là định mệnh, làm sao cãi lại được. Và cứ mỗi đêm, người ta lại nghe thấy những tiếng thở dài, chua xót, thê lương, như hằn sâu thành từng kẽ nứt trong trái tim... rỉ máu...
Đầu tháng năm ấy, Thần phi hạ sinh một bé trai kháu khỉnh, đặt tên là Lê Bang Cơ, chính thức trở thành tam hoàng tử Lê triều. Đứa bé này ra đời sẽ đem lại bình yên cho hoàng cung hay sẽ là khởi đầu cho bao sóng gió và thảm kịch?
Chiều trên Vọng Nguyệt Lâu với ánh nắng đổ dài theo bóng người. Đôi chiếc lá rụng, vàng úa, hắt hiu. Bông cỏ may mỏng manh vờn lượn trong không trung, rồi lơ lửng đáp xuống. Hương trầm tỏa ngát, những vệt khói trắng bay lên ngoằn ngoèo, rồi tan biến tựa hơi sương. Dương phi đặt từng bước chân lên bậc thang, nhìn ngắm khung cảnh buổi trời chiều. Nàng ghét sự yên lặng, nàng không thích cái buồn, nhưng thử hỏi giờ này, nàng còn phải làm gì để thoát khỏi sự cô độc đó. Cánh chim bay cao vút, như những đốm sáng lờ mờ, trông thật tự do, tự tại. Ước gì con người cũng có được sự tự do ấy thì hay biết mấy.
- Nương nương, người... - Ả cung tì nhẹ lay đến.
Dương phi đưa một ngón tay ra trước miệng, khẽ rít:
- Suỵt!
Ả cung tì hiểu ý lùi lại phía sau, trả lại sự suy tư cho Dương phi. Gió lặng lẽ lùa vào mặt, nàng nhắm mắt ngẫm nghĩ, thấy lòng thanh thản quá. Bao lâu rồi nàng chưa có cái cảm giác này.
- Đang có tâm sự gì sao? - Một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng, Dương phi quay người lại, khép nép:
- Tham kiến hoàng thượng!
Hoàng thượng ra hiệu cho các nô tài và cung tì lui ra, ngài nhìn lơ đãng vào khoảng không xanh rờn, trong trẻo:
- Vọng Nguyệt Lâu này đã lâu rồi trẫm không đặt chân đến, bây giờ mới tìm lại được cái cảm giác ngày xưa.
- Dù sao tất cả cũng trở thành hoài niệm, hoàng thượng hà tất phải nhớ!
Hoàng thượng đặt tay lên bậc đá, giọng trầm xuống:
- Trẫm đâu phải gỗ đá vô tri, làm sao không nhớ? Ngày trước nàng vẫn hay lên đây ngồi đánh đàn, cùng trẫm thưởng nguyệt, ngày tháng trôi qua trong êm đềm, tĩnh lặng.
- Nhưng giờ thì tiếng đàn xưa không còn đủ sức để lay động lòng người quân tử, bản thân nó cũng cô đơn lắm, nhưng biết chia sẻ cùng ai? Chi bằng cứ chôn vùi nó vậy!
Hoàng thượng nhìn vào đôi mắt của Dương phi, đôi mắt ấy dường như đang đẫm lệ, đang chìm trong bao suy nghĩ mông lung.
- Trẫm không hề quên, trẫm vẫn nhớ rất rõ, nhưng nàng hãy hiểu cho cuộc sống của một đấng quân vương, vốn không thể trao trọn tình cảm cho bất kì một phi tần nào cả.
- Thần thiếp không muốn làm hoàng thượng bận lòng, và cũng không có tư cách để làm điều đó. Một bậc nữ nhi sao có thể đạt thành cái khao khát cá nhân của mình, chỉ biết cam chịu mà thôi! Thần phi vừa mới hạ sinh Bang Cơ hoàng tử, hoàng thượng nên để tâm đến muội ấy nhiều hơn là thiếp.
- Nhưng Nghi Dân là đứa bé đầu tiên cho trẫm biết cái cảm giác làm cha. Trẫm không muốn chối bỏ điều đó.
Dương phi nở nụ cười lạnh lẽo:
- Thần thiếp vui vì hoàng thượng vẫn còn nhớ.
Hoàng thượng đưa tay vuốt mái tóc Dương phi, mỉm cười:
- Về cung chuẩn bị cho chu đáo vào đấy, tối nay... trẫm muốn đến cung của nàng.
Một niềm vui sướng hiện lên trong đáy mắt Dương phi. Nụ cười hạnh phúc hé nở trên môi, nàng nói:
- Tạ ân điểm của hoàng thượng.
Tà áo khuất nhẹ giữa ánh chiều buông. Thu vàng, nhẹ tênh, hiu hắt. Cái nóng của hơi đất tỏa lên không trung. Từng đoàn cung tì bước trong im lặng.
Một bình trà khói bay nghi ngút quyện với hương thơm dịu được Dương phi đặt lên bàn. Gối, chăn và màng đều được tẩm hương hoa thơm ngát. Nàng còn kì công tự tay chuẩn bị những món ăn hảo hạn mà hoàng thượng thích nhất, kết những lẳng hoa trang hoàng khắp cả căn phòng.
Trăng đêm nay khuyết, mập mờ ẩn hiện sau làn mây. Những dãy đèn lồng sáng rực khắp cả cung vi. Nghi Dân đã say giấc trong nôi, giấc ngủ của một đứa trẻ ngây thơ còn chưa biết đến những sóng gió cuộc đời. Dương phi ngồi nhìn ra cửa, ánh mắt nàng đang mong mỏi, đang chờ đợi một điều gì? Từng cánh hoa rơi, phảng phất nỗi ưu phiền. Tiếng bước chân, sự vận động bên ngoài vẫn còn đang vang rộn. Nàng tự an ủi mình, có lẽ giờ hãy còn sớm, hoàng thượng chưa đến cũng nên, có khi ngài còn đang bận xem lại mấy quyển tấu chương lúc sáng thượng triều.
Trên con đường lát đá mĩ lệ dẫn đến phòng của Dương phi, hai bên cây cối um tùm, hương hoa tỏa ngào ngạt. Thánh giá của hoàng thượng đi đến đâu, đèn lại sáng rực đến đấy. Ngài ngồi trong giá, khẽ vén màng nhìn ngắm bầu trời đêm, rồi tự mỉm cười một mình. Ngài nghĩ đến Dương phi, trong lòng rộn lên đoạn cầm khúc năm nào, mơ hồ văng vẳng bên tai.
- Tâu hoàng thượng, nô tì có chuyện muốn bẩm báo! - Tiếng ả cung tì mới chuyển đến hầu cận Thần phi khẩn thiết bên ngoài.
- Ngươi chán sống rồi hả, có biết hoàng thượng đang vội không, còn dám ở đây cản đường? - Một tên lính quát.
Hoàng thượng từ trong long giá nói vọng ra:
- Có chuyện gì thì nói mau lên, trẫm đang rất vội!
- Dạ Thần phi nương nương không được khỏe, nương nương muốn gặp hoàng thượng.
Thánh giá im lặng hồi lâu thì bất chợt có tiếng nói:
- Quay giá đến cung của Thần phi trước đi!
Bọn nô tài tuân lệnh rồi chuyển hướng thánh giá đến phòng của Thần phi. Hoàng thượng mở cửa bước vào, thấy nàng nằm co ro trên giường, mặt mày ủ rũ.
- Nàng làm sao vậy? - Hoàng thượng bước đến, gương mặt có phần lo lắng.
- Thần thiếp thấy trong người không khỏe, có lẽ là bị cảm phong hàn.
- Vậy thì cho người gọi quan thái y đến bắt mạch kê đơn đi, vừa mới sinh xong được hai tuần, nàng cũng phải biết bảo vệ bản thân chứ!
- Thần thiếp vô dụng, mong hoàng thượng tha tội!
Hoàng thượng quay gót trở ra, chân tiến về phía cửa:
- Nếu không có chuyện gì nữa thì trẫm đi đây!
- Khoan đã hoàng thượng!
Bất chợt hoàng thượng cảm thấy thần trí mê loạn, bước đi không vững, khung cảnh phía trước mờ ảo hẳn đi. Chân tay mỏi rã rời, kèm theo cảm giác nóng hừng hực lan tỏa khắp thân thể như muốn thiêu đốt. Mọi thứ xung quanh ngài dường như đang quay cuồng, ngài không còn ý thức mình sắp sửa làm gì nữa.
- Hoàng thượng, người sao vậy? - Thần phi chạy đến đỡ lấy tay hoàng thượng.
- Trẫm... trẫm chóng mặt quá, không hiểu sao...
- Nếu hoàng thượng thấy long thể bất an thì hãy nghỉ lại cung của thần thiếp, bên ngoài gió lạnh lắm.
Hoàng thượng vẫn cố gắng gượng, gạt tay Thần phi ra:
- Trẫm không thể... trẫm đã hứa với Dương phi...
- Tỉ tỉ sẽ hiểu mà!
Hoàng thượng nhìn sâu vào đôi mắt của Thần phi, đôi mắt ấy dường như có một thứ ma lực nào mãnh liệt lắm. Nó xoáy sâu vào tận tâm can ngài, khơi dậy càng lúc càng mạnh ngọn lửa đang cháy hừng hực. Thần phi đặt tay lên má hoàng thượng:
- Tối nay hoàng thượng ở lại với thần thiếp được không?
Hoàng thượng thấy cổ họng mình đắng rát, lí trí dường như chẳng thể nào chiến thắng nổi cái cảm giác thuần túy trong con người mình cứ thôi thúc. Thần phi tháo dây thắt lưng, để cho chiếc áo khoác rũ xuống nền nhà. Gió lạnh bên ngoài vẫn đang thổi. Ánh đèn trong phòng Thần phi chợt tắt, không thấy hoàng thượng bước ra. Những người nô tài hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, họ im lặng quay giá ra xa để tránh làm kinh động.
Dương phi vẫn ngồi quạnh quẽ trong phòng, mắt hướng nhìn ra phía cửa. Trời đã về khuya, gió lạnh từng hồi man mác thổi. Bình trà cũng đã nguội dần đi, những món ăn nàng kì công làm cũng trở nên lạnh lẽo. Nàng cứ dõi mắt ngóng trông, nhưng càng lúc càng trở nên vô vọng. Không gian im ắng hoàn toàn, chỉ còn nàng với sự cô độc, mông lung. Một giọt nước mặn đắng từ đâu thấm vào kẽ miệng, và... nàng đang khóc. Nàng xoa hai bàn tay vào nhau, cố tìm một chút hơi ấm ình. Nàng đang đợi, một bóng người với chiếc áo bào thêu hình rồng, nụ cười ấm áp, đôi mắt hằn sâu nỗi ưu tư, lại rất thích nghe nàng đánh đàn. Nhưng rồi nàng nhận ra, mọi thứ chỉ là ảo ảnh.
- Nương nương, trời khuya quá rồi, có lẽ hoàng thượng không đến đâu, nương nương đi nghỉ đi!
Nàng vẫn không đáp, nàng đã ngồi, đã đợi bao lâu, nàng cũng không biết. Nàng đày đọa bản thân mình, vì cái gì? Sau tất cả, nàng có nhận được chi? Gió vẫn vô tình gào thét. Người ta coi lời hứa như gió thoảng mây trôi, người ta cho nàng niềm hi vọng, rồi cũng hủy đi nhanh chóng. Rốt cục thì ra tất cả chỉ là trò đùa, chỉ trách nàng suy tâm vọng tưởng, cứ ngỡ rằng đó là lời nói thật lòng, nhưng nào đâu phải. Dư âm của tiếng đàn xưa như hơi sương, đã hoàn toàn tan biến.
- Quân vô hí ngôn, ta không tin hoàng thượng là người thất hứa. Có thể chuyện gì đã xảy ra với ngày nên ngài mới không đến.
Nói rồi nàng chạy vụt đi giữa màn đêm vắng lặng, cái bóng bơ vơi in vào tấm vải đen bao trùm lấy đất trời. Nàng chạy trong vô vọng, tiếng chân vang lên tĩnh mịch. Một ánh đèn đâu đó lóe sáng, làm chói cả mắt. Trái tim nàng bỗng rộn vang lên, có khi nào là hoàng thượng. Nhưng không...
- Trời khuya quá rồi, tỉ tỉ đi đâu mà gấp gáp vậy? - Bùi quý nhân lên tiếng hỏi.
- Tỉ muốn gặp hoàng thượng nên...
- Lúc nãy muội thấy hoàng thượng vào cung của Thần phi, hình như là tối nay người nghỉ ở đấy.
- Cái gì? - Dương phi mở tròn mắt, bước đi như không vững. Nhưng rồi nàng định thần lại, đây là điều mà nàng đã lường trước, có gì lạ đâu chứ. Ngài là hoàng thượng, ngài nghỉ ở đâu là quyền của ngài, huống hồ một lời nói đối với phi tần trong mắt ngài có nghĩa lí gì. Nhưng trái tim nàng vẫn đau như dao cắt, một nỗi hụt hẫn, xót xa.
- Muội... muội nói gì sai phải không? - Bùi quý nhân hơi ái ngại khi nhìn thấy những giọt nước mắt vương trên đôi má của dương phi.
- Không, muội chỉ nói sự thật thôi, tỉ không trách muội. - Dương phi gạt lệ quay gót đi.
- Nương nương, trời đã khuya rồi, nương nương về nghỉ sớm, kẻo ảnh hưởng đến phụng thể! - Người cung tì của Dương phi chạy đến, khoác chiếc áo lông lên người nàng. Cuối cùng thì một chút hi vọng le lói cũng không còn nữa. Hóa ra trong lòng hoàng thượng, Thần phi vẫn quan trong hơn. Bóng tối u ám bao trùm khắp nơi, nàng muốn xé toạt nó, muốn phá tan cái cuộc sống này, muốn mang ngọn lửa của một trái tim khao khát tình yêu bừng lên mãnh liệt, nhưng có quá nhiều rào cản. Nam nhi có thể năm thê bảy thiếp, nhưng tại sao một người phụ nữ khao khát một tình yêu bình thường thì lại không được. Thật bất công, cái hoàng cung lạnh lẽo này đã trói buộc cuộc đời người vào trong vô vị.