Tây Vũ trở về trễ hơn dự tính của Lê Ứng Thiên nửa tháng. Điều hắn không ngờ tới không phải chỉ là trên ngực Tây Vũ bỗng dưng xuất hiện một vết thương sâu hoắm, mà là khi hỏi nguyên nhân vết thương ấy, tên thuộc hạ này của hắn chỉ cười trừ.
“Ngươi đang bị thương, cứ dành chút thời tịnh dưỡng đi.” Hiện nay Ngoã Lặc đã chuẩn bị tiến đánh Phi Long hoàng triều như kế hoạch, nên hắn tạm thời đã có thể yên tâm về biên cương phía bắc.
“Vậy thuộc hạ có được nhận lương không?”
“Có.”
Thấy hắn vẫn còn tâm trạng để nghĩ đến tiền, Lê Ứng Thiên cũng yên tâm.
Tính đến nay, hắn lên ngôi cũng chưa được ba năm, trước khi đăng cơ cũng không có họ ngoại hay vây cánh nào làm hậu thuẫn. Vì vậy, để củng cố thế lực trước mắt, cô lập nhà họ Nguyễn, cách nhanh nhất là nạp thêm một vài phi tử để thắt chặt mối quan hệ với các đại thần. Việc hắn phong Lê Bích Vân làm hoàng hậu cũng không ngoại lệ.
Hắn không ngần ngại ban cho Lê Bích Vân một địa vị cao như vậy, ngoài việc cho nàng thêm quyền lực để đối đầu với thái hậu, thật ra vẫn còn một nguyên nhân quan trọng khác: nàng ta không thể sinh con. Lê Bích Vân không thể sinh con, tức là có thể hạn chế khả năng Lê Mạc bành trướng thế lực trong tương lai nhờ đứa cháu này. Dù ông ta có muốn đưa vào cung một đứa cháu gái khác để sinh long chủng, hắn cũng có thể lấy lý do vì quan tâm Lê Bích Vân mà không muốn khiến nàng ta thương tổn và khó xử khi chị em lại phải hầu hạ một chồng.
“Thần thiếp tham kiến thánh thượng. Chúc thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Lê Bích Vân thấy Lê Ứng Thiên bất ngờ xuất hiện trước cửa liền vội vàng quỳ xuống hành lễ, động tác có phần lúng túng, gương mặt không giấu nổi nụ cười hạnh phúc.
“Hoàng hậu miễn lễ.” Lê Ứng Thiên quan tâm đưa tay đỡ lấy nàng ta. “Hai hôm trước trẫm nghe nói hoàng hậu bị cảm lạnh, nhưng lúc đó việc nước bề bộn quá nên trẫm không thể thu xếp đến thăm hoàng hậu. Nay thấy hoàng hậu sắc mặt đã hồng hào, trẫm cũng thấy đỡ áy náy hơn một chút.”
“Thần thiếp chỉ bị cảm nhẹ, không dám phiền đến thánh thượng.” Vừa nói, nàng ta vừa bước đến mở chiếc khay gỗ chạm trổ công phu đang đặt giữa bàn. “Thần thiếp vừa học làm một ít bánh dân gian, hy vọng không khiến thánh thượng chê cười.”
“Đây là bánh gì?” Lê Ứng Thiên có vẻ thích thú nhìn những mẩu bánh đầy màu sắc.
“Bẩm, đây là bánh tằm mì.”
“Làm từ khoai mì sao…” Giọng hắn rất nhỏ, cứ như đang tự nói với chính bản thân mình.
Ánh mắt xa xăm.
Tâm trí lửng lơ.
Vị bùi của khoai mì, bị béo của nước cốt dừa, nụ cười rạng rỡ của ai đó…
Tất cả, như chỉ mới hôm qua.
Lê Bích Vân thấy thái độ của hắn có chút khác lạ, nhưng không dám hỏi thẳng nguyên nhân.
Yêu không phải là một cái tội, yêu sai người càng không phải là một cái tội.
Đó là một hình phạt.
Nàng chỉ xuất hiện trong đời hắn chưa đầy năm tháng, nhưng hắn đã xuất hiện trong đời nàng sáu năm rồi. Ngày ấy, hắn chỉ là một hoàng tử không được ai trọng vọng, ngay cả yến tiệc mà nàng được tham dự, hắn cũng không chính thức được mời. Vào cái đêm định mệnh ấy, khi lạc bước giữa ngự hoạ viên, nàng đã nhìn thấy hắn. Một mình trên cây bằng lăng, vừa cô đơn vừa băng giá. Nàng những tưởng khoảnh khắc ấy chỉ là phút xao lòng của thiếu nữ, theo thời gian rồi sẽ nhạt phai. Không ngờ, xúc cảm ấy vẫn mãi còn dai dẳng.
Trước khi nhập cung, nàng vô tư, nàng phóng khoáng, nàng tự cho mình khác xa những người phụ nữ chân yếu tay mềm chỉ biết thêu thùa may vá, cả đời chỉ quanh quẩn chuyện chồng con. Vậy mà, chỉ một thời gian ngắn sau khi trở thành phi tử của hắn, nàng đã bắt đầu biết đố kị, biết hãm hại, những điều mà trước đây nàng khinh bỉ.
Lê Ứng Thiên sẽ không yêu nàng, nàng biết chứ.
Nhưng thà hắn không yêu ai cả, vẫn tốt hơn hắn yêu người khác.
…
Đêm dài lặng lẽ trôi…
Lê Ứng Thiên tuy chỉ lợi dụng Lê Bích Vân để đảm bảo mối liên minh với Lê Mạc, nhưng so với các phi tử khác trong hậu cung, hắn đối với nàng vẫn có nhiều thiện cảm nhất. Có lẽ, trong cái hồn nhiên của nàng, hắn thấy bóng dáng của Lâm Nguyệt ngày nào.
Quên đi một người, không dễ dàng như hắn nghĩ.
“Thánh thượng, hay là người dùng điểm tâm trước rồi mới thiết triều.” Lê Bích Vân tỉ mẩn thắt chiếc đai thêu chỉ vàng vào hông Lê Ứng Thiên, ánh mắt đầy mãn nguyện sau một đêm ái ân nồng cháy.
“Không cần, trẫm cũng không thấy đói.” Hắn đáp.
Đôi mắt hắn lướt qua phía đầu giường.
“Chiếc khăn thêu trên người trẫm đêm qua đâu?”
“Thần thiếp thấy nó bị rách, nên đã sai cung nữ thay một chiếc mới cho người.”
“Ngươi mang nó đi đâu rồi?” Hắn túm lấy cổ áo nàng, khiến nàng bàng hoàng, nước mắt thi nhau lăn xuống đôi gò má mới đó còn đỏ ửng.
“Thần thiếp… thần thiếp…đã sai người vứt nó.”
Hắn lướt qua nàng, tung cửa chạy về phía lò thiêu.
Nam nhi cầm lên được, bỏ xuống được?
Tất cả đều là gạt người.
…
Lê Ứng Thiên ngồi trên cành bằng lăng, tay mân mê chiếc khăn thêu.
Từ khi Lâm Nguyệt chết, hắn cũng đã hạ quyết tâm quên nàng một cách triệt để, chỉ có vật này là hắn không nỡ đốt đi. Cũng như lần đó ở Tế Châu, sau khi ném chiếc khăn xuống đất để bắt mình phải quyết tâm, rốt cuộc hắn vẫn dò dẫm giữa la liệt xác người để nhặt về.
“Ta ngồi trên ngôi vua hai năm, đã quen chịu gió lạnh, vốn không cần sưởi ấm.” Hắn cuộn chiếc khăn vào tay, tự tiếu phi tiếu nhìn lên vầng trăng khuyết ẩn hiện sau những áng mây. “Lâm Nguyệt, kiếp này, ta chỉ có thể nợ nàng.”
Lẩn trong tiếng gió luồn qua kẽ lá, hắn dường như loáng thoáng nghe được tiếng hát ngày nào. Trong như nước, nhẹ như mây. Nếu nàng và hắn mãi mãi chỉ có thể gặp nhau qua một bức tường, có lẽ câu chuyện đã khác đi. Không có hạnh phúc, sẽ không biết đau thương.
Lê Ứng Thiên phóng xuống đất, đưa tay qua chiếc lỗ trên bức tường phủ rêu xanh, nắm lấy một nắm không khí.
Sương đêm phủ mờ mắt hắn.
Suốt mấy ngày Tết, vương phủ của Lê Nguyên Phong ở Sơn Nam không ngày nào là không nườm nượp khách. Quan viên lớn nhỏ, hoàng thân quốc thích dây mơ rễ má mấy đời, bô lão, trưởng làng, văn sĩ, thương nhân, ai ai cũng muốn chen một chân vào vương phủ. Nàng nghĩ, phòng chứa quà có lẽ phải nâng cái mái lên cao một chút.
Tết, ai nghỉ thì nghỉ, chứ nàng thì vẫn phải làm việc. Này thì luyện chữ, này thì xem lại sổ sách các cơ sở làm ăn của Lê Nguyên Phong năm trước, này thì xem báo cáo mà hắn giúp nàng thu thập về các nước phương Tây thường buôn bán ở Tế Châu. Có trách thì trách hồi trong cung nàng ‘nổ’ hơi nhiều, khiến Lê Nguyên Phong nghĩ nàng có kiến thức kinh doanh sâu rộng lắm. Giờ thì phải vắt chân lên cổ chuẩn bị để không phụ lòng tin của hắn.
Thực tế, nàng chỉ là một con nhóc mười chín tuổi, nói cho hùng hổ thì là sinh viên kinh tế, chứ xét cho cùng thì cũng chỉ là sinh viên năm nhất, học hành chưa được bao nhiêu. Cũng may là Lê Nguyên Phong từ trước đã có một dàn nhân sự chuyên quản lý tài sản, kinh doanh cho hắn. Chả trách hắn ăn tiêu hoang phí như thế, nàng còn tưởng hắn bòn rút của công. Nếu bảo nàng nhảy vào tạo dựng tất cả từ con số không, nàng chỉ e mình biến số không ấy thành số âm.
Để tránh làm hắn thất vọng, nàng dành ra mấy ngày nghỉ phép quý giá này làm quen với lối làm việc của các cơ sở kinh doanh và điền trang của Tĩnh Quốc vương phủ, như thế sẽ có thể từ từ đưa ra những cải cách mới dễ được mọi người chấp nhận. Dù sao đây cũng là xã hội phong kiến, nàng là phụ nữ, lại ít tuổi, bắt một đám đàn ông kinh nghiệm đầy mình nghe theo nàng là một điều rất viễn vông.
Dĩ nhiên nàng cũng có thể dựa hơi Lê Nguyên Phong mà ngồi chỉ tay năm ngón, nhưng nàng không muốn vậy. Không hẳn là nàng có lòng tự tôn cao, muốn chứng tỏ thực lực bản thân. Nếu cần thoả mãn cái tôi của mình, nàng đã đi vay tiền mà tự mở một cửa hàng để làm chủ rồi. Nàng chỉ là không muốn Lê Nguyên Phong khó xử, khiến những người trong phủ nghĩ hắn thiên vị nàng, sinh ra bất mãn, ảnh hưởng đến việc kinh doanh. Hắn đã cho nàng một mái nhà che mưa che nắng, ngày ngày cho nàng ăn sơn hào hải vị, nàng nỡ lòng nào lại đi gây thêm rắc rối.
Vì vết thương của Lê Nguyên Phong, nên mãi đến cuối tháng giêng, nàng mới cùng hắn khởi hành đến Tế Châu.
…
Nàng phải thừa nhận, mình không phải là loại người dứt khoát.
Trên quãng đường đến Tế Châu, không ít lần nàng đã hồi tưởng lại những kỉ niệm mà nàng và Lê Ứng Thiên đã trải qua khi cùng hắn tiến đánh Phồn Lư. Con người ấy, trong cái lạnh lùng có cái dịu dàng, trong cái nhẫn tâm có cái yếu mềm, khiến nàng hết đau khổ rồi lại hạnh phúc, cảm xúc cứ đi từ thái cực này sang thái cực khác chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Thứ tình cảm ấy, vừa khiến người ta sợ hãi, vừa khiến người ta say đắm. Muốn dứt bỏ, nhưng cảm giác luyến tiếc cứ níu kéo không ngừng.
Trước khi nhảy xuống Vọng Nguyệt hồ, nàng từng trách hắn bất công, từng oán hắn vô tình. Giờ đây khi bình tâm trở lại, học cách đứng ở góc độ của hắn mà nhìn lại vấn đề, nàng đã thông suốt, lòng cũng thanh thản hơn nhiều.
Lê Ứng Thiên không chỉ là một hoàng đế, hắn còn là một hoàng đế có trách nhiệm. Nếu hắn chỉ đơn giản là một hoàng đế đầy độc đoán và chiếm hữu, hắn sẽ không ngần ngại đạp lên tất cả mà giữ lấy nàng. Có lẽ suốt hơn hai mươi năm cuộc đời, hắn thiếu thốn tình thương, nên một khi yêu nàng, hắn đã mong đợi quá nhiều điều. Mà nàng, lại không đủ cao cả, không đủ bao dung, cũng không đủ can đảm mà lắp đầy khoảng trống trong tim hắn.
Ai đúng ai sai đã không còn quan trọng nữa. Nói theo người xưa, là nàng và hắn có duyên không phận.
Có lẽ, trở lại thời điểm bắt đầu là điều tốt nhất cho cả hai người.
Vừa đi vừa ngắm cảnh, nên sau gần nửa tháng, đoàn người của nàng và Lê Nguyên Phong mới đến nơi.
Tân khoa trạng nguyên Lý Chính Hữu vừa được Lê Ứng Thiên bổ nhiệm chức tri phủ ở Tế Châu trước đó vài ngày. Tuy là trong buổi yến tiệc lần trước, hắn ngồi cách khá xa nàng, nhưng để an toàn, trước khi đến Tế Châu nàng đã bỏ ra cả ngày nghiên cứu cách hoá trang để hắn không thể nhận ra gương mặt thật của mình. Lúc gặp nàng và Lê Nguyên Phong, Lý Chính Hữu không hề tỏ ra chút gì ngạc nhiên hay sửng sốt, nên cũng có thể xem như là nàng đã thành công.
Nhà họ Lý có nguồn vốn dồi dào, trong khi Vampire chỉ đầu tư một phần tiền vào việc khai thác quặng đồng, nên hiện nay hắn vẫn còn vốn để nhắm tới các thương buôn ngoại quốc ở Tế Châu. Điều đó có nghĩa là, công việc của nàng và Lê Nguyên Phong sẽ không suông sẻ lắm.
Tuy là Lê Nguyên Phong có địa vị, nhưng xét về kinh nghiệm và mạng lưới kinh doanh thì Vampire hơn hẳn. Hắn nhiều vốn, nhiều hàng, dĩ nhiên có thể đề ra giá cả hấp dẫn hơn. Lê Nguyên Phong tuy là vương gia, nhưng nếu cứ dùng danh nghĩa này mà làm ăn, sẽ mang tiếng lợi dụng chức quyền, ảnh hưởng đến vị thế của hắn trong triều.
Quyền lực của Lê Nguyên Phong phải là dùng để ảnh hưởng các chính sách về thương mại của triều đình, chứ không phải dùng cho việc doạ người trong buôn bán. Vả lại, hắn tích cực dùng vương quyền của mình trong kinh doanh, sẽ khiến Lê Ứng Thiên nghi ngờ hắn đang tham vọng làm một Lý Thiệu Minh thứ hai. Với cả tài lực và quyền lực, Lê Nguyên Phong còn không nhanh chóng biến thành cái gai trong mắt hắn sao?
Nàng sợ đụng mặt Vampire, nên ngày ngày đều ra sức hoá trang. Ngay cả Lê Nguyên Phong cũng nói nàng rất có tương lai mở một cửa hiệu chuyên hoá trang giúp các bà vợ đi ngoại tình.
“Mỹ nhân, ngươi đứng lại đó cho ta!” Lê Nguyên Phong lửa giận bừng bừng, rượt nàng chạy toé khói trong phòng.
Số là nàng đề nghị hắn thử làm kiểu tóc giống những người Tây phương để gây thiện cảm với họ so với Vampire, nên hắn cũng tò mò giao cái đầu cho nàng làm thử. Sau một buổi quấn quấn uốn uốn với các dụng cụ do nàng tự chế, hắn đã có một mái đầu bồng bềnh hết cỡ. So với mái tóc xoăn của Lê Ứng Thiên, chỉ có hơn chứ không có kém.
“Mỹ nam, tha cho tôi đi mà, vài canh giờ sau nó sẽ trở lại như cũ thôi.” Nàng giơ hai tay đầu hàng. Sức nàng so với sức hắn giống như con thỏ so với con sư tử.
“Ta giống loại người bao dung sao?” Hắn cầm cây kéo, từ từ tiến lại phía nàng, trông vô cùng đáng sợ.
Cùng với tiếng la hét vô cùng thảm thiết bị chặn lại bởi một cái gối, từng lọn, từng lọn tóc nàng lả tả rơi xuống đất. Đến khi hắn đặt cây kéo xuống bàn, dưới sàn đã đầy tóc của nàng.
Bàn tay nàng hốt hoảng đưa ra phía sau, cứ sợ phen này mình phải làm ni cô mất.
Thật ra, Lê Nguyên Phong chỉ cắt tóc nàng đến nửa lưng. So với kiểu tóc của nàng ở thời hiện đại, còn dài hơn bốn năm phân.
“Ngày nào cũng chải tóc cả canh giờ, không thấy phiền sao?”
Mái tóc dài này luôn là gánh nặng đối với nàng. Lúc còn trong cung, nàng có cung nữ hầu hạ, nên không thấy có vấn đề gì. Khi ra khỏi cung, đối với nàng nó là ác mộng, từ việc gội rửa đến chải chuốt đều mất rất nhiều thời gian công sức. Nàng không dám cắt, vì sợ trở thành quái nhân trong mắt mọi người. Ở thời đại này, cô gái nào cũng nuôi một bộ tóc dài, quý nó như sinh mạng. Chỉ những người đàn bả lẳng lơ, bị đánh ghen mới bị người ta cắt tóc mà thôi.
“Ngươi không phải là một cô gái từ nhỏ sống ở nước ngoài sao, vậy thì khác người là điều dễ hiểu.” Hắn vừa nói, vừa rút một chiếc cài tóc hình hoa hướng dương bằng vàng đưa cho nàng. “Nếu không gây cho người ta một cảm giác đặc biệt, thì đối với những quản lý của ta, ngươi cũng chỉ là một cô gái Lạc Việt bình thường, không xứng đáng làm cấp trên của họ.”
Thế là, từ hôm đó, nàng đã có thể có một mái tóc xoăn.
Việt kiều mà!
…
Tế Châu tuy tạm xem là yên ổn, nhưng dù sao cũng là nơi mới trải qua loạn lạc, ở bên ngoài không an toàn lắm. Vì vậy, nàng và Lê Nguyên Phong ở lại trong phủ của Lý Chính Hữu qua ngày.
“Nguyên Phong, mở cửa cho tôi đi.” Nàng nhịp nhàng gõ gõ vào cánh cửa.
Người xưa có câu, ‘Nam đáo nữ phòng nam tất đãng, nữ đáo nam phòng nữ tất dâm’. Việc nàng tìm đến phòng hắn ban đêm, nếu người khác bắt gặp có lẽ sẽ có không ít lời dị nghị, nhưng nàng mặc kệ. Vả lại, Lý Chính Hữu sắp xếp cho nàng và Lê Nguyên Phong ở một gian nhà tách biệt với những gian nhà khác, nên nguy cơ có người trông thấy là rất thấp.
Nàng gọi mãi, nhưng hắn vẫn không đáp lại.
“Nếu anh không tự mở cửa, tôi cũng có cách phá khoá mà vào.”
Tiếng lạch cạch nho nhỏ vang lên. Lúc này, nàng chỉ việc đẩy nhẹ, cánh cửa liền có thể mở ra.
Nàng bước vào, đặt mấy chiếc hộp gỗ lên bàn. Khắp căn phòng là hàng tá lò than đỏ rực.
“Còn định giả ngủ sao? Anh nghĩ mình có thể qua mắt được tôi à?” Nàng vừa nói vừa búng vào trán hắn.
Lê Nguyên Phong đưa mắt nhìn nàng, như ngỡ ngàng, như hạnh phúc, như lạnh lùng, như bối rối, khiến nàng trong phút chốc cảm thấy hơi lúng túng. Nàng biết, hôm nay là ngày chất độc trong người hắn tái phát, nên mới mang đến một ít thức ăn hắn thích, ngồi trò chuyện với hắn cho hắn đỡ buồn. Lúc bị bệnh, nếu phải nằm một mình trong phòng từ ngày này qua ngày nọ, nàng sẽ thấy khó chịu vô cùng.
“Tôi có mang kẹo đậu phộng cho anh đây, còn có cả kẹo mè.” Nàng mở hộp gỗ, đặt xuống bên cạnh hắn.
“Về đi.” Hắn lạnh nhạt nói.
“Tôi ở trong phòng rất buồn, muốn tìm người trò chuyện. Còn nữa, trong sổ sách có một số thứ tôi không hiểu, cần phải hỏi qua ông chủ là anh.” Đàn ông hay tự ái. Nếu nàng nói thẳng ra mình đến đây để an ủi hắn, lòng tự tôn của hắn bị tổn thương. Vì vậy, nàng làm ra vẻ là mình đang cần hắn.
Với số lượng lò than trong phòng, dù bên ngoài đang là đầu xuân, tiết trời se lạnh, áo nàng cũng chẳng mấy chốc đã đẫm mồ hôi. Vậy mà, đối với Lê Nguyên Phong, như thế vẫn là rất lạnh. Chẳng những lạnh, mà còn đau đớn, đau đến co rút tái tê.
Nàng chỉ muốn ngay lập tức rời khỏi phòng, để không phải chứng kiến, không phải xót xa, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào dời chân đi được. Những dòng chữ trên giấy cứ dính chặt vào nhau, quay cuồng, bởi nàng không thể nào tập trung mà đọc.
“Nguyên Phong, thật ra là ai đã hạ độc anh?”
Đến với thế giới này đã nửa năm, nàng không còn là Phan Hạ Vy cả con gà cũng không dám ra tay. Nàng đã từng trực tiếp giết người, gián tiếp giết người, trực tiếp hại người, gián tiếp hại người. Nếu nàng biết ai đã khiến Lê Nguyên Phong ra nông nỗi này, nàng thật sự có đủ nhẫn tâm để khiến kẻ đó sống không bằng chết.
“Trời phạt.” Hắn chỉ bật lên vỏn vẹn hai chữ, nhẹ như gió, lạnh như băng.
Lúc ấy, nàng chỉ nghĩ đơn giản rằng đó là một lời chống chế bao che cho thủ phạm.