Hoàng Cung Kỳ Ngộ

chương 72: mr.right

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dường như nàng nhìn thấy ánh mắt này đã rất nhiều lần. Nhiều nhất, chính là lúc trong ngục thất. Trong giấc mơ của nàng, luôn là hắn lặng lẽ tựa người vào cây bằng lăng, dùng ánh mắt đau thương đó mà nhìn lên cành hoa bị gãy. Người ta áp giải nàng qua nơi ấy, mặc cho nàng lớn tiếng kêu tên hắn, hắn vẫn không xoay lại nhìn nàng.

Nàng bất giác rụt tay lại khi bàn tay hắn khẽ chạm vào cổ tay mình. Hắn nhếch môi cười lạnh, nhìn nàng đang cố lùi ra xa hắn. Thế gian vẫn bảo đàn ông vô tình bạc nghĩa? Hắn thấy, chính phụ nữ mới là kẻ nhẫn tâm.

Giống như nàng, mỗi lần nhìn thấy hắn, đều trốn tránh.

“Dân nữ thâm kiến thánh thượng, chúc thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Nàng vội vàng quỳ xuống hành lễ, hy vọng hắn không vì một phút bốc đồng mà làm việc không suy nghĩ.

Hắn không nói một lời, chỉ mạnh mẽ nắm lấy tay nàng kéo đi một mạch.

“Thánh thượng, dân nữ sắp trở thành em dâu của người, giữa đêm gặp nhau có phần không tiện.”

Hai chữ ‘em dâu’ ấy, giống như một cơn sóng lớn ập vào lòng hắn.

Phải rồi, hắn vừa biến nàng thành em dâu của mình, chỉ mới sáng nay thôi.

Hắn buông nàng ra, nhưng ngay sau đó lại vòng tay qua người nàng, dùng khinh công mang nàng biến đi giữa màn đêm.

Cái ôm thật chặt này rất giống kí ức của nàng về đêm hôm ấy. Giữa không gian ẩm thấp ngột ngạt ấy, có tiếng nước hoà vào nền đá, có hương mật ong ngọt lịm, có giọt nước mắt của nàng, có nụ hôn của hắn.

Nàng từng nghĩ rằng, tình yêu chỉ cần có bấy nhiêu thôi.

Có lẽ hắn đã đưa nàng đến một nơi rất xa. Chỉ có trăng soi đáy nước, cùng tiếng gió lướt qua những ngọn cỏ lau. Hắn đặt nàng xuống, rồi im lặng đứng nhìn nàng.

Là đêm lạnh, hay tim nàng lạnh…

“Đừng kết hôn với hắn.” Tiếng nói của hắn, nhỏ đến mức giống như bị gió cuốn đi.

“Người có thể cho dân nữ một lý do không?”

“Bởi vì ta yêu nàng.”

Ba chữ “Ta yêu nàng” này, nàng đã từng chờ rất lâu rồi. Chờ từ lúc hắn còn nắm tay nàng, cho đến tận lúc hắn gạt tay nàng. Thứ nàng cần khi ấy chỉ là một chút niềm tin nhỏ nhoi có thế thôi.

Thứ ngăn cách nàng và hắn, hoá ra không phải là địa vị, là âm mưu, là quyền lực, mà là chính bản thân hắn và nàng. Tình yêu, giữ trong lòng. Đau thương, cũng giữ trong lòng. Cứ ngốc nghếch mà cho rằng nếu yêu, đối phương sẽ thấu hiểu, sẽ cảm thông. Đến khi đủ can đảm dẹp bỏ tất cả để nói ra, thì đã quá muộn rồi.

Thứ cảm xúc duy nhất còn đọng lại trong nàng chỉ có tiếc nuối. Mà cái tiếc nuối ấy, lại không đủ sức níu kéo một tình yêu. Tình yêu từ lòng thương hại là thứ tình yêu mong manh nhất. Nàng biết rõ, mình không thể nào đủ nhân hậu, đủ bao dung, đủ cao cả để luôn luôn thương hại một người.

“Thánh thượng, luân thường đạo lý không nên xem nhẹ.”

“Luân thường đạo lý? Ai mới là người giẫm lên luân thường đạo lý?” Bàn tay hắn siết chặt lấy vai nàng. “Ta mới là chồng của nàng, là người dùng tam thư lục lễ rước nàng vào cửa, là người đàn ông đầu tiên danh chính ngôn thuận sở hữu thân xác của nàng.”

Cuối cùng, nàng cũng đã nhìn thấy Lê Ứng Thiên nổi giận. Khi một người luôn cố che giấu bản thân nổi giận, thì cái giận ấy đã vượt quá tầm kiểm soát của bản thân rồi. Hắn quan niệm như thế nàng không thể trách. Bởi vì trong mắt hắn, nàng là Trần Lâm Nguyệt, là hoàng hậu do chính hắn sắc phong.

“Lâm Nguyệt, cho ta một cơ hội, được không?” Hắn ôm nàng vào lòng, rồi dần dần ghì chặt lấy nàng. “Chờ ta một năm thôi. Một năm sau ta chắc chắn sẽ nắm trọn quyền lực trong tay, trả lại ngôi hoàng hậu cho nàng, không để ai hiếp đáp nàng.”

Cả cái sĩ diện của một hoàng đế, hắn cũng có thể bỏ xuống vì nàng.

Nàng có cảm động không?

Có.

Nàng có thể yêu hắn không?

Không thể.

Tình yêu không phải là một chiếc máy bán hàng tự động, có cho thì có nhận.

Nàng từ từ đẩy hắn ra, nhưng hắn cứ cố giữ chặt lấy nàng.

“Nàng chọn hắn, có phải vì hắn không màng đế vị?”

“Phải.”

“Nếu ta từ bỏ ngôi hoàng đế, nàng có trở về với ta không?”

Nói một tiếng “không” với hắn có phải tàn nhẫn lắm không? Cảm giác của nàng đối với hắn đã không còn. Dù hắn có làm hoàng đế hay không, nàng cũng không thể hứa hẹn là mình yêu hắn.

“Sự thật là, ta không thể từ bỏ ngôi hoàng đế.” Hắn buông nàng ra, đôi môi nở một nụ cười chua chát. “Từ lúc sáu tuổi, ta đã nhìn cái ngôi hoàng đế ấy mà lớn lên. Ta ăn vì nó, ngủ vì nó, học hành cũng là vì nó. Ta tồn tại là vì nó. Nếu nàng hỏi ta, ta làm hoàng đế là để làm gì, thật ra ta cũng không biết. Quyền lực ư? Không phải. Tiền tài ư? Cũng không phải. Ta chỉ biết, mất nó rồi, ta hoàn toàn tay trắng.”

“Ứng Thiên…”

“Lúc ở trong hang động, nàng có biết ta phát hiện ra điều gì không? Ta phát hiện ra, mình chỉ biết làm hoàng đế, ngoài ra cái gì cũng không biết làm. Cả bắt cá, bẫy chim, hái trái cây ta cũng không biết. Nếu không làm hoàng đế, ta không có thứ gì để cho nàng.”

Nàng khẽ chớp mắt, nhìn ra bờ sông, cảm giác như có thứ gì đó mằn mặn chảy xuống khoé môi.

Tại sao lúc xưa, hai người lại không thể như vậy mà thẳng thắn với nhau? Những thứ hắn muốn cho nàng, không phải là những thứ nàng cần ở hắn.

“Ta không muốn ép nàng.” Hắn nói. “Ta chỉ muốn nói cho nàng biết: một người đàn ông nếu yêu nàng, sẽ không đành lòng kéo nàng vào con đường chết.”

Hắn không cần nói rõ, nàng cũng hiểu hắn đang ám chỉ điều gì. Một khi Lê Nguyên Phong bị buộc tội mưu phản, nàng là vương phi, chắc chắn cái chết là không tránh khỏi. Hậu quả này, dĩ nhiên nàng biết, và đã nghĩ về nó rất lâu rồi.

“Sẽ có một ngày nàng hiểu ai mới là người thật lòng thật dạ với nàng.”

Hắn dùng khinh công đưa nàng trở về, đáp xuống cách vương phủ một quãng không xa lắm.

Nàng bước ra đầu đường, mua một túi bánh nướng. Nàng không muốn Lê Nguyên Phong biết lúc nãy nàng ở cạnh Lê Ứng Thiên, thậm chí đã từng luyến tiếc nhớ lại những kỉ niệm xưa.

Nàng quay đi rồi, lúc này hai người nép bên bức tường ngôi miếu đối diện mới bước ra.

“Nương nương, người kia đúng là… là Trần hoàng hậu.” Cô cái cầm giỏ trái cây hai tay run run, sự sợ hãi hiện rõ trong ánh mắt. “Lúc nãy rõ ràng thánh thượng gọi nàng ta là Lâm Nguyệt, là nhũ danh của Trần hoàng hậu.”

“Vậy là ta không nghe lầm.”

“Nương nương, hồn ma của Trần hoàng hậu hiện về, có khi nào…”

“Cô ta là người, không phải hồn ma.”

“Nếu Trần hoàng hậu còn sống, địa vị của nương nương…”

“Về tướng quân phủ.”

“Dạ, nương nương.”

Trần Lâm Nguyệt không chết, như thế liệu cô ta có quay về tìm cách điều tra ai đã bỏ thuốc vào thức ăn của mình không? Lê Ứng Thiên mấy ngày rồi không đến chỗ nàng, phải chăng là vì Trần Lâm Nguyệt đã trở về? Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của nàng, như vậy chỉ có thể kéo dài nửa năm sao?

Hai hôm trước, nàng ở ngự hoa viên tình cờ nghe Vinh công công nhắc đến ngôi miếu cầu duyên này trước Lê Ứng Thiên. May mắn trưa nay được hắn sai mang mấy cây nhân sâm về cho cụ nội của nàng, nàng liền không ngần ngại, bất chấp đêm hôm đến đây cúng bái. Tơ duyên không thấy, chỉ thấy người đàn ông mình yêu tay trong tay cùng tình địch của mình.

Ngày ấy, nàng vì muốn được Lê Ứng Thiên thương hại, đã mua chuộc ngự y chẩn đoán rằng mình không thể mang thai được nữa. Đứa trẻ trong bụng nàng giờ đã được hơn hai tháng, nàng cũng không biết nên mở lời thế nào với hắn. Nếu Trần Lâm Nguyệt trở về, mẹ con nàng sẽ ra sao?

Lê Ứng Thiên ngồi trên tầng cao nhất của Tây Khởi, nhấm nháp chén rượu quế, nhìn theo bóng người vừa đi khỏi.

Không phải hắn không cho nàng cơ hội. Là nàng đã từ bỏ cơ hội của chính mình.

Mấy ngày nay, nàng theo phong tục, chuyển sang phủ của Lễ Bộ thị lang tá túc.

Nàng sắp kết hôn với Lê Nguyên Phong, nên lúc này không thể ở cùng một nhà với hắn. Mà thật ra tên hentai này cũng nào có biết để ý đến nghi lễ là gì, cứ đến tìm nàng mãi. Rõ ràng là đã từng thân mật với nhau, nhưng chẳng hiểu sao mấy ngày nay nhìn thấy hắn, nàng lại cảm giác ngượng ngượng thế nào. Hắn thấy nàng đỏ mặt, lại càng lộ vẻ hả hê.

Dạo này trong kinh thành rộ lên tin đồn nàng có dung mạo giống cố hoàng hậu, lại còn có cả lời đồn rằng Lê Nguyên Phong ngày xưa từng tương tư cố hoàng hậu, nên mới chọn nàng. Nàng nghe những lời đó mà cố nén cười. Không phải chỉ vì biết rõ mình chính là vị hoàng hậu mà mọi người đang nói đến, mà còn là vì tin đồn này thật ra do chính nàng và Lê Nguyên Phong đạo diễn.

Nếu phải để người ta sau này đoán già đoán non, thà mình tự dựng ra màn kịch trước. Như thế, trong mắt mọi người nàng chỉ có thể là vương phi của Lê Nguyên Phong. Bởi không ai có thể chấp nhận sau này lại xuất hiện một vị phi tử, phu nhân nào đó giống hệt Tĩnh Quốc vương phi, mà vị vương phi đó lại giống hệt cố hoàng hậu. Chuyện trùng hợp lạ kì như vậy, trẻ con cũng chẳng tin.

Dạo này, mỗi lần gặp nàng, tên hentai ấy hay có thêm trò than trời nóng mà nới cổ áo ra. Nàng nhìn hắn mà không nhịn được cười, có cần bày tỏ sự thèm muốn lộ liễu đến thế không? Thân là ‘the most wanted man’ mà đi mời gọi tích cực không kém gì trai bao cao cấp. Dĩ nhiên nàng biết, đàn ông có ham muốn với người mình yêu là việc rất bình thường, và nàng cũng không phải là không có cảm giác đó đối với hắn. Có điều, nàng muốn để dành chuyện ấy cho đêm tân hôn của nàng và hắn, như một kỉ niệm ngọt ngào.

Nghĩ đến đấy, nàng lại đỏ mặt nữa rồi.

“Vịt bầu, bộ xuân cung đồ này miêu tả rất đặc sắc, nàng cầm một quyển tối về xem thử đi.”

Những cô tiểu thư khuê cát mê hắn như điếu đổ kia không biết sẽ nghĩ thế nào nếu nhìn thấy Tĩnh Quốc vương ngọc thụ lâm phong của họ ngồi lật lật, đánh dấu từng trang bộ ‘Nhất dạ ngũ giao’ tỉ mẩn thế này. Nghĩ đến việc ấy, nàng vô cùng tự đắc, bởi vì chỉ có nàng mới nhìn thấy được bộ mặt xấu xa của hắn mà thôi.

Nàng cắn nhẹ chiếc bánh phục linh, đưa mắt nhìn những dải đèn lồng treo dọc con đường.

Nàng sắp kết hôn. Vậy mà,vào thời khắc quan trọng này, bên nàng lại không có gia đình, cũng không có bạn bè. Nhìn người qua kẻ lại rộn ràng trang hoàng cho hôn lễ, nàng lại bất giác nhớ đến cảnh tượng nhộn nhịp khi cùng gia đình và họ hàng chuẩn bị cho đám cưới cho chị nàng ngày ấy. Nếu như hôn lễ của nàng tổ chức ở thời hiện đại, không biết mọi người khi ấy sẽ phản ứng ra sao nhỉ?

Mẹ nàng quý con như vậy, chắc là sẽ khóc thút thít, mắng mỏ cái tên khốn đã dụ dỗ con gái bà lên xe hoa ở tuổi hai mươi. Ba nàng sẽ ôm lấy mẹ nàng, cùng nhau rủa tên con rể ranh ma, nhưng sau đó lại kéo hắn ra sau bếp, “Năm sau phải dắt cháu ngoại về cho ba nhá.” Bà chị háu ăn của nàng thì khỏi nói, nhất định sẽ thừa dịp ra oai bắt nạt ông anh rể đáng thương của nàng trước mọi người để làm gương. Thằng em nghịch ngợm của nàng chắc chắn sẽ lợi dùng thời cơ đi lừa tình cô bé nào đó trong buổi tiệc, như nó vẫn thường làm. Còn con bạn thân Lưu Ly của nàng, hẳn là sẽ nhân dịp này nài nỉ nàng hoàn lương mà tặng hết đám DVD các anh giai cho nó. Haha, nó tưởng bở hơi sớm đấy.

Giá như, giờ này, họ cũng có ở đây…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio