Hắn thẫn thờ nhìn từng giọt nước mắt nàng thấm qua tấm lụa, cảm giác như toàn thân không còn chút sức nào. Người giãy giụa trong tuyệt vọng là nàng, vậy mà chính hắn lại thấy như đường cùng trước mắt.
Chẳng phải đã quyết tâm biến nàng thành con cờ trong cuộc chiến này sao?
Tại sao, đến giờ lòng hắn vẫn còn yếu mềm đến vậy?
Lê Ứng Thiên đánh nàng ngất xỉu, rồi ngồi đó ôm nàng. Cứ nhìn nàng như thế thật lâu, bản thân hắn cũng chẳng biết để làm gì. Sự tồn tại của nàng giống như sự trừng phạt cuộc đời dành cho hắn. Nếu lúc ở Phồn Lư hắn không cứu nàng, có phải mọi việc sẽ tốt đẹp hơn không?
Lê Nguyên Phong theo manh mối hắn sắp đặt sẵn chẳng mấy chốc sẽ tìm đến khu rừng này. Dù hắn có đặt nàng xuống hồ, Lê Nguyên Phong cũng có thể cứu nàng kịp lúc, tính mạng nàng sẽ không nguy hiểm. Vậy mà, rốt cuộc hắn vẫn không đủ nhẫn tâm làm theo kế hoạch.
Luồng sát khí phía sau hắn toả ra mỗi lúc một mãnh liệt. Đến khi hắn nhận ra, thì mũi kiếm chỉ còn hơn một sải tay nữa là đâm vào cổ hắn. Lê Ứng Thiên lách người, vừa đúng lúc mũi kiếm trượt qua tóc hắn.
Chỉ vài chiêu giao đấu, hắn đã nhận ra, mình không phải là đối thủ của hắc y nhân trước mặt. Hắn liên tục bị dồn vào thế phòng thủ. Tuy đối phương chưa ra chiêu chí mạng, nhưng với những vết thương từ nãy đến giờ, hắn chỉ e rằng cơ hội thoát thân mình cũng không có được.
Động tác ra chiêu của hắc y nhân dần dần có vẻ yếu đi, Lê Ứng Thiên nhân cơ hội đó mà ra sức tấn công. Nhắm chừng mình vẫn không thể thắng, hắn tranh thủ phân tán sự tập trung của đối phương, phi thân đi mất.
Hắn y nhân kia, sau khi Lê Ứng Thiên đi khỏi liền bước đến phía mép hồ, bế Hạ Vy lên. Nhẹ nhàng tháo đi mấy lớp dây trói cùng vải bịt mắt, hắn cẩn thận xem xét các vết thương trên người nàng. Ngoại trừ vài vết bầm và trầy xước, nàng không có thương tích gì đáng kể.
Một lưỡi kiếm vun vút xé gió bay về phía hai người. Hắn lập tức phóng kiếm về phía phát ra tiếng động, làm lệch đi hướng bay của lưỡi kiếm kia.
“Là ta.” Hắc y nhân trầm giọng lên tiếng.
“Tại sao ngươi lại ở đây?” Lê Nguyên Phong chau mày nhìn Hạ Vy trong vòng tay người đối diện.
“Chờ ngươi đến cứu, e rằng nàng đã mất mạng rồi.”
Lê Nguyên Phong nhìn mảnh y phục rách tả tơi trên thân nàng, tim như bị một nhát kiếm xuyên qua.
“Đưa nàng cho ta.”
“Ngươi có tư cách sao?”
“Lúc tỉnh dậy, người nàng muốn nhìn thấy nhất sẽ là ta.” Hắn nói.
Hắc y nhân có vẻ chần chừ, nhưng cuối cùng cũng không cứng rắn giữ lấy Hạ Vy như lúc ban đầu. Lê Nguyên Phong đưa tay đón lấy nàng, đôi mắt thâm trầm quét một lượt qua mặt đất gần chỗ ba người đang đứng.
“Là ai làm?”
“Tự đi mà điều tra lấy. Nhưng nếu chuyện này còn tái diễn, cẩn thận lưỡi kiếm của ta.”
Nói rồi, hắn phi thân biến mất. Lê Nguyên Phong xiết chặt Hạ Vy vào lòng, khoác tấm áo lên người nàng, rồi ôm nàng trở về vương phủ.
Tính đến thời điểm này, Hạ Vy hôn mê cũng đã một ngày một đêm.
Lê Nguyên Phong thấy vết xước trên người đã đã mờ đi nhiều, quyết định dập tắt lọ mê hương đang toả khói nghi ngút bên giường.
Tim nàng đập một lúc một dồn dập, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Hắn luồn tay vào yếm nàng, rồi từ từ ngọt ngào hôn từ bụng nàng lên ngực.
“Nguyên Phong… Nguyên Phong…”
Nàng gọi tên hắn một hồi, rồi dần dần mở mắt ra.
“Vịt bầu, nàng gặp ác mộng sao?” Lê Nguyên Phong đưa tay lên nắn nắn má nàng mấy cái, nhưng môi vẫn không thôi lướt qua lướt lại trên ngực của nàng.
Đây không phải là phòng cũ của nàng ở của vương phủ sao?
Lúc nãy Lê Nguyên Phong vừa nói gì? Nàng gặp ác mộng?
Thật sự tất cả những gì xảy ra chỉ là ác mộng?
“Thơm thơm mềm mềm.” Hắn vừa nói, vừa dụi dụi đầu vào ngực nàng.
Nàng dùng sức đẩy hắn ra, nhưng chỉ thấy toàn thân yếu như sợi bún.
“Nàng bị cảm nắng, ngủ mê đã một ngày một đêm rồi, không còn sức chống cự đâu vịt bầu à.”
“Nên anh thừa nước đục thả câu?” Nàng tức tối đấm mạnh vào ngực hắn.
Lê Nguyên Phong xấu xa. Chả trách nàng lại mơ thấy mình sắp bị người ta cưỡng bức. Thì ra là trong thực tế đang bị hắn giở trò xằng bậy.
“Trời nắng gắt như thế lại không chịu mang ô.” Hắn cốc đầu nàng một cái. “Cũng may có người đi đường biết thân phận của nàng, nếu không nàng thành con khô giữa đường rồi.”
Nói rồi, hắn ôm nàng vào lòng. Nàng không hiểu tại sao vòng tay hắn xiết lấy người nàng lại chặt đến vậy, tưởng chừng như không thở nổi. Vậy mà, nàng lại không thấy khó chịu, nếu không nói là thèm khát được hắn ôm mãi trong lòng như thế. Cảm nhận từng ngón tay hắn bấu chặt vào mình, khiến tâm trí nàng như tê dại.
Mưa như trút nước, đường phố vắng tanh. Dưới ánh đèn đường bên chiếc cầu đá nhỏ, từng có một người ôm nàng như vậy. Hắn cứ mắng nàng một câu, lại xiết chặt nàng hơn một chút. Gã thanh niên mà trước đó mấy tiếng đồng hồ nàng còn nguyền rủa hắn rơi xuống lô cốt, cuối cùng đã đi vào tim nàng như thế.
Hoá ra…
“Em yêu anh, Nguyên Phong.” Nàng gọi tên hắn, cố lấn át kí ức đang dậy sóng của chính mình.
Cổ họng hắn phát ra một tiếng “Ừm” rất khẽ. Hắn nới lỏng vòng tay một chút, rồi cúi xuống cắn nhẹ hai cánh môi nàng.
…
Dùng xong bữa chiều, hắn đưa nàng về phủ của Lễ bộ thị lang. Dù sau cũng chỉ còn hai ngày nữa là sẽ tiến hành hôn lễ, hắn không nên tước đi của nàng cái cảm giác hồi hộp đặc biệt của cô dâu mới. Tỳ nữ trong phủ đều đã được hắn sắp xếp lại, đảm bảo ngày đêm đều có thể bảo vệ nàng.
Thuỷ Trúc đặt chén trà hoa cúc lên tảng đá cạnh hồ sen. Hơn năm năm hầu hạ chủ nhân, nàng biết rõ mình không nên gây ra bất kì tiếng động gì những lúc chủ nhân ngồi một mình ném sỏi xuống hồ.
Nàng cứ đứng như thế một hồi lâu, cho đến khi Lê Nguyên Phong lên tiếng.
“Đã xác minh được chiếc khăn tay ở hiện trường là của ai chưa?”
“Bẩm chủ nhân, là của Linh Chi, tỳ nữ thân cận bên Lê Bích Vân.”
Kết quả điều tra này cũng không khiến hắn thấy bất ngờ. Xem ra Lê Ứng Thiên có số đào hoa rất lớn. Những phi tần đem lòng yêu hắn đều lần lượt bất chấp thủ đoạn ra tay trừ khử người được xem là tình địch của mình.
“Chủ nhân, Lê Bích Vân hiện đang mang long thai, nếu chúng ta thẳng tay trừ khử nàng ta…”
Lê Nguyên Phong đưa tay ngăn Thuỷ Trúc lại, khoé môi cong nhẹ.
“Ta sẽ không tự đâm đầu vào bức tường thành, ngươi không phải lo.”
“Dạ, chủ nhân.”
Tuy trước giờ biết Lê Nguyên Phong luôn làm việc có cân nhắc, nhưng nhớ đến ánh mắt đau đớn cùng cánh tay còn run rẩy của hắn khi bế Hạ Vy về hôm qua, Thuỷ Trúc không khỏi lo lắng lần này chủ nhân của nàng sẽ bị hận thù chi phối. Phía sau Lê Bích Vân là Lê Mạc. Giờ không phải là lúc tìm thêm một kẻ thù.
“Ta muốn khi Vân phi nhìn thấy quái thai mà ả sinh ra, chỉ muốn tự tay giết chết nó đi.”
“Dạ, chủ nhân.”
Giết một người chẳng có gì là đáng kể. Cái hắn muốn nhìn thấy kẻ thù đau khổ đến sống không bằng chết.
“Còn nữa, tìm cho ta một người.”
“Người đó là…”
“Ái Thực Đạo Nhân.”
Nước giữa hồ bắn lên tung toé. Hòn sỏi nhanh chóng chìm xuống đáy hồ, chỉ để lại bốn vòng sóng trên mặt nước, lan dần ra rồi tan biến.
Mồng mười tháng bảy, đại hôn của Tĩnh Quốc vương diễn ra trong sự nô nức của dân chúng toàn thành.
Con đường từ Tĩnh Quốc vương phủ sang phủ của Lễ bộ thị lang được treo đèn kết hoa rực rỡ. Theo nghi lễ hoàng tộc, vương phi sẽ được nhà gái đưa đến vương phủ. Nhưng lần này Lê Nguyên Phong lại phá lệ, đích thân cưỡi ngựa đến đón dâu.
Hạ Vy ngồi trên chiếc kiệu lớn, nhìn dòng người đứng hai bên qua bức màn the mỏng, tim cứ đập liên hồi. Không ngờ kiểu tóc dành cho vương phi trong hôn lễ lại cầu kì như vậy, khiến mỗi lần nàng nghiêng qua nghiêng lại đều có cảm giác cổ mình sắp gãy. Nàng nghe loáng thoáng dân chúng bàn tán Lê Nguyên Phong hôm nay trong rất khôi ngô, nên nàng cũng muốn nhìn. Vậy mà hắn lại cưỡi ngựa cách xa nàng như vậy, khiến nàng ngó nghiêng nãy giờ vẫn không nhìn thấy hắn, lại chẳng dám vén màn ra.
Ẩn sau một góc khuất trên mái nhà quán trọ cách đó không xa, một mũi tên chậm rãi chuyển hướng theo đoàn hôn lễ.