Đầu An Nguyệt ngay lập tức bị thứ gì đó vô hình đập vào một cái"boong"như tiếng chuông chùa buổi sớm.Định thần nhìn lại người mặc áo thêu họa tiết rồng bay bên cạnh,rồi nhìn xuống bữa ăn ngon lành mà cô đang thưởng thức.Thôi rồi...nếu có phần thì phần thứ này là ngự thiện củahoàng thượng ...mà đụng vào là chém đấu đó!a a a cô còn chưa ăn đủ đâu...Tam thập lục kế,tẩu vi chí thượng sách!Chạy!
Nghĩ là lập tức thực hiện,An Nguyệt vén váy hoa lên,cầm giày định trốn thoát thì cổ tay bị nắm lại,ấn mạnh xuống ghế .Một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai ép tới trước mắt cô,cất giọng nói tràn đầy khí lạnhlàm thời gian như đóng băng tại khoảnh khắc đó:
"An quý tần định đi đâu vậy?gà còn chưa ăn xong mà?"
"Thần ...thần...thần thiếp không biết đây là Ngự thiện của hoàng thượng ...thần thiếp biết tội...xin hoàng thượng tha tội"-An Nguyệt ấp úng nói không ra hơi,mà khuôn mặt của Vũ Hiên đế kia thì ngày càng gần.Có cảm giác nếu cô đưa đầu ra một chút thì môi cả sẽ chạm nhau.A ,cô điên rồi!An Nguyệt lắc lắc đầu ,né tránh hắn.
Nhưng Kỳ Nhật nhanh chóng dừng lại,hắn buông cổ tay người trong lòng ra,nhíu mày lại nhìn nàng mà nói:
"Thật như vậy sao?An quý tần không biết nơi này vốn thuộc Thanh Long điện của trẫm?...Khí chất hùng hồn gan dạ của An quý tần đã đi đâu rồi?Sao lại sợ hãi trẫm ?An quý tần là thật sự hay chỉ là vỏ bọc bên ngoài?"
"Thần thiếp...thần thiếp ...không hiểu hoàng thượng muốn nói gì,nhưng thần thiếp đã làm đúng bổn phận của chính mình rồi.Cúi xin hoàng thượng đừng hỏi gì cả"
An Nguyệt dừng một chút mới trả lời câu hỏi hắn đặt ra,việc cô có giả bộ hay không thì hắn cần biết để làm gì cơ chứ?Nhiệm vụ cô muốn đã xong bước đầu...Cũng không thích dính vào việc tranh đấu,lý do gì để nói với hắn đây?
"Lui ra đi,việc đó trẫm sẽ không truy cứu"-Kỳ Nhật xua tay,không nhìn về phía An Nguyệt .Hắn nghĩ gì thì có trời mới biết...
"Đa tạ hoàng thượng khai ân,thần thiếp sẽ không tái phạm nữa"
An Nguyệt quay lưng mang giày vào mà bước đi,tà áo của cô phết nhẹ trên con đường đá.Gần ra tới nơi thì mới ngoái đầu nhìn lại...Vũ Hiên đế kia đã biến mất từ lúc nào...
Trăm hoa khoe sắc,nắng soi rực rỡ...
Nhưng con đường ngoài kia sao lại tăm tối đến thế ?...