Không biết từ khi nào,trong ngự thự phòng đã có hai bóng dáng ngồi hăng say tranh luận về việc cứu giúp bách tính.An Nguyệt cũng đã lâu lắm rồi không được trổ tài,cô bèn đem hết tất cả kiến thức cộng với những điều đọc được trong một số tiểu thuyết có bối cảnh tranh giành quyền lực ra để nói với hắn,tuy nhiên cũng không ít điều khá bất hợp lý,vốn từ ngữ cổ đại của cô cũng không nhiều nên việc đề xuất khó khăn hơn.An Nguyệt quả thật rất khâm phục người nam nhân này,hắn tuổi trẻ tài cao ,lại tuấn tú hơn người quả thật là cực phẩm.Những điều cô nói sai đều được hắn mang giải thích cùng phân tích vô cùng rõ ràng và chặt chẽ:
"Chúng ta có thể đem lương thực phân phát nhiều ở những nơi này,huynh xem..."-An Nguyệt dùng ngón tay trỏ vào những điểm nhỏ trên bản đồ,nơi này gần tâm thiên tai nhất,cần phân phát số lượng lớn lương khô và ngân lượng.
"Không nên,những nơi này vẫn thường xuyên xảy ra sơn tặc,nạn này vẫn chưa dứt,tuyệt không thể đem lương khố đi ngang qua.Chúng ta vẫn nên chia thành nhiều đợt nhỏ,bố trí quân lính canh giữ chặt chẽ để vận chuyển cũng có thể đều đặn đưa đến."-Người kia nhíu mày,suy nghĩ sau đó đưa ra ý kiến.
"Huynh nói đúng,nhưng liệu khi nào mới có thể dẹp nạn sơn tặc đó đây?Dân chúng chịu thiên tai còn chưa đủ,bọn trộm cướp đó thật không tốt."
"Ta sẽ nhanh chóng đề xuất điều đó với hoàng thượng,cho phép đem quân đến dẹp loạn,trừ bạo trấn an bá tánh,nhưng việc lâu dài trước mắt vẫn là nghĩ cách đem lương thực phân phát đều cho các vùng bị thiên tai.E là nhân lực không đủ,còn phải lo công vụ đắp đê điều...''
An Nguyệt nghe đến đó thì đầu lóe lên,cảm xúc phấn chấn,máu len tới đến những vùng nhỏ nhất trên cơ thể.Cô không phải nghe lầm đấy chứ?Thiếu nhân lực,tức là không phải rất cần thiết hay sao?Điều này chính là ông trời hiểu lòng cô?Muốn cho cô một cơ hội ra khỏi cái lồng son này?Nghĩ đến đó,cô ngay lập tức đề bạt ý kiến,nở một nụ cười chói mắt làm người đối diện sững sờ trong giây lát:
"Vậy thì chi bằng để cho các cung nữ,thái giám trong cung rời đi để cứu giúp dân chúng,điều thiết yếu hiện giờ là như vậy.Trong cung này lại rất dư thừa nhân lực,tại sao chúng ta không đem đi giúp đỡ việc cứu trợ?Thiếu hụt một ít cũng không hề ảnh hưởng đến công vụ,còn có thể tiết kiệm được ngân khố.Đây không phải là một mũi tên trúng hai đích sao"
"Việc này muội nói rất có lý,ta cần phải lập tức đề bạt nó với hoàng thượng"-Nam nhân kia nói chuyện lâu không khỏi có chút thân thiết,cũng chuyển đổi xưng hô,hòa nhã hơn rất nhiều.Hắn nghe đến đó vui mừng đứng dậy,hướng An Nguyệt cáo từ chuẩn bị rời đi,hẹn cô ngày khác lại bàn tiếp.
"Này,ta vẫn chưa biết cao danh quý tánh của huynh"
Người kia thong thả bước đi,còn không quên cười đáp lại một tiếng:
"Phó Tiền Doanh"
An Nguyệt đợi người kia đi xa thì mới lén lút ra khỏi Ngự thư phòng,thực ra cô cũng không nghĩ tới nơi này còn có thứ tin đồn quỷ thần gì đó kia.Nếu cô xuất hiện ở đây lâu khó tránh chuyện bát quái,vẫn nên nhanh chóng trở về là tốt nhất.An Nguyệt nghĩ thế,lấy đi vài cuốn sách,hướng về Như Nguyệt các mà bước đi.