Đã mấy hôm rồi Vũ Hiên đế không qua đêm ở Như Nguyệt các,An Nguyệt cũng ngó lơ,nhưng cô thường xuyên ngủ gục trên bàn thấp mà mơ những giấc mơ vô cùng kỳ lạ.Bây giờ mọi ngỏ ngách trong hoàng cung đều đồn đãi việc "hoàng thượng có tân sủng mới là Giang mỹ nhân,An sung viên bị thất sủng ngày đêm đau buồn không ăn uống dẫn đến suy nhược cơ thể"Cô cũng không có phản ứng gì lớn,nhưng các vị phi tần có "hảo tâm" đều tìm ra một cái cớ nào đó để đến thăm cô,xong lại an ủi đủ đường.An Nguyệt cảm thấy mệt mỏi,liền chạy đến hồ sen thanh tịnh ngồi một lát,hít thở không khí trong lành...
"Tần thiếp tham kiến An sung viên nương nương"-Một giọng nói ngọt ngào vang lên làm tâm An Nguyệt nảy lên một cái...không phải chứ?Tại sao nơi nào cũng có bóng dáng mấy người này hết vậy?Cô tuy không muốn nhưng cũng phải bất đắc dĩ quay lại,nhìn thấy một tiểu mỹ nhân xinh xắn mặc y phục màu vàng sáng,búi tóc cài rất nhiều trâm ngọc,khuôn mặt cũng thoa đầy son phấn che đi vẻ trẻ con thường nhật.Cô nở ra một nụ cười thục nữ,đưa tay đỡ nàng ta dậy,dịu dàng hỏi nhỏ:
"Thì ra là Giang mỹ nhân sao?,không cần hành lễ nhiều như vậy,đứng lên ngồi cạnh ta...Nào , nói ta nghe xem sao hôm nay muội lại có nhã hứng đến nơi này vậy?Theo thường lệ muội phải đến thỉnh an Trang quý phi chứ?,sao muội lại đến đây?"
"Đã làm cho nương nương phải lo lắng vì muội rồi,muội thật cảm thấy hổ thẹn.Chỉ là hoàng thượng đã đặt cách cho phép muội không phải tiếp bất cứ vị nương nương nào.Những bữa nay ngày nào muội cũng phải tiếp đón hoàng thượng,cơ thể mỏi mệt , muội nghe nói hồ sen này rất tâm linh,lại là một nơi đặc biệt trong hoàng cung nên mới chạy đến đây.Không ngờ lại nhìn thấy nương nương,muội cảm thấy thật có duyên với nương nương"-Giang mỹ nhân cũng cười đáp lại,tế nhị nói nhưng không biết là vô tình hay cố ý thêm vào vài câu.An Nguyệt nhìn nhìn nàng không muốn chấp nhất,thể loại này còn rất ngây thơ nhưng lại tự cho mình có tâm địa.Kết quả bị thảm bại dưới tay người khác cũng là chuyện bình thường...Nhưng mà Giang hiền nghi tính toán thật thông minh,đưa muội muội ruột thịt của mình vào cung lại không mắc danh tính lợi dụng nàng...Ai mà nghĩ được tỉ tỉ đi hãm hại muội muội chứ?Cô dùng một tay nắm hai tay của nàng,ân cần khuyên nhủ:
"Ta nghĩ dù cho muội có được đặc ân đó hay không thì cũng nên đến thỉnh an qua Trang quý phi.Ta nghĩ muội cũng biết trước giờ nàng là người rất quy tắc,những phi tần nào mắc lỗi đều bị trừng phạt nghiêm khắc,không luận bàn đến địa vị hay công tư gì cả.Muội thân là một người mới vào hậu cung,nếu không làm được những việc đó thì e là sau này có chuyện gì cũng vô cùng khó khăn mà giải quyết,mau đến chỗ nàng đi..."-An Nguyệt chỉ muốn hảo tâm nhắc nhở nàng một chút,dù sao nàng cũng còn quá nhỏ tuổi,mắc tội sớm như vậy thì thật uổng phí tuổi xuân tươi đẹp.Không ngờ cô còn chưa nói hết câu thì nàng ta đã ngắt lời cô mà lên giọng ,khác với vẻ lễ nghi lúc nãy:
"Cô nghĩ mình là ai mà có thể ra mặt khuyên nhủ ta vậy...An sung viên?Chẳng qua cô chỉ lớn hơn ta có vài bật,còn không bằng nửa góc của đại tỉ ta nữa.Chỉ với cái đà này thì chẳng mấy chốc ta sẽ hơn cô thôi,bị thất sủng đến nỗi sanh bệnh tậtcòn muốn dạy người khác...Ta nghĩ cô nên xem lại cách quyến rũ hoàng thượng đi chớ tốt nhất đừng xen vào chuyện kẻ khác.Tại sao ta lại phải đến để thỉnh an nàng ta ?Trong khi hiện giờ ta mới là người được sủng ái nhất?Nàng ta chẳng qua chỉ là một cái bình hoa không hơn không kém mà thôi"
"Được,vậy cứ đểta chống mắt lên xem ngươi ân sủng của hắn được bao lâu.Thật là một kẻ ngu ngốc không biết điều.Đừng quên là hiện giờ bậc vị của ta cao hơn ngươi,có thế lấy cái mạng của ngươi bất cứ lúc nào.Ngươi nghĩ mình tài giỏi sao không thử cầu xin hắn ban phúc lợi,thăng cấp cho ngươi?Cứ tự ở đó mà kiểm điểm lại bản thân đi,đừng làm tốn thời gian quý báu của ta để nghe ngươi nói nhảm"-An Nguyệt khinh miệt nhìn nàng,dùng lời lẽ không kiêng kị gì nữa.Đối với những ả thế này phải tuyệt đối mạnh tay.Cô không thèm nhìn biểu hiện của nàng,trực tiếp đứng dậy đi ra khỏi lương đình.Mới sáng sớm đã gặp âm hồn bất tán,thật là phá hỏng cảm xúc của người khác.Cô mỏi mắt trông chờ xem nàng ta được sủng bao lâu.
"Ngươi...An Nguyệt...cô đứng lại đó cho ta''-Giang mỹ nhân thấy mình bị ngó lơ liền tức giận la lên.Định chạy tới nắm cô lại thì bị một giọng nói tức giận ngăn lại:
"Bổn cung không hề biết là trong hậu cung này một mỹ nhân nho nhỏ có thể gọi thẳng danh tính của một phi tần.Còn dám không kiêng kị sỉ nhục người khác,xem thường bổn cung.Ngươi nghĩ mình là ai ? Mau quỳ xuống cho ta!"-Trang quý phi không biết xuất hiện từ lúc nào,nhưng có vẻ đã nghe được hết mọi chuyện,ngay lập tức bắt Giang mỹ nhân quỳ xuống.An Nguyệt thấy thế liền nhanh chóng xin lui ra,nói để lại mọi chuyện cho Trang quý phi giải quyết.Cô cũng đã đau đầu lắm rồi,không muốn nghe những lời tranh đấu nhàm chán này nữa,để mặc cho nàng muốn làm gì thì làm.Cô tìm đường hướng đến Ngư thư phòng...cũng đã lâu rồi cô không tới nơi này,muốn tiếp tục tranh luận với người kia...Vũ Hiên đế đã có người mới,chắc hắn cũng không muốn để tâm đến cô nữa đâu.Nghĩ thế nên An Nguyệt quyết định đẩy cửa bước vào.
Trong ngự thư phòng vẫn là như cũ,lại không thấy bóng dáng Phó tể tướng.An Nguyệt cũng không có cảm giác gì nhiều,đi đến tìm cuốn sách mà cô đang đọc dở dang,lật ra để nghiên cứu tiếp.Thật sự những kiến thức này rất hay và bổ ích...mặc dù không biết có thể có thời gian hay công sức để thử nghiệm không mà thôi
"An...An sung viên?Muội đến đây làm gì vậy?"-Một giọng nói ngạc nhiên vang lên,An Nguyệt bỏ sách ngước lên thì thấy khuôn mặt tuấn tú của Phó Đình Xuyên đang nhìn mình,cô liền mỉm cười trả lời:
"Tất nhiên là muội muốn tìm huynh rồi,sẵn tiện tìm một vài cuốn sách hay.Gần đây muội không có gì làm,cũng có chuyện quan trọng cần bàn bạc,huynh mau ngồi xuống đây đi..."