Hoàng Đế Bệ Hạ Hắc Hóa

chương 78: hoàng đế bệ hạ hắc hoá

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong lòng tất cả các triều thần, Hồng Gia Đế luôn luôn là một quân chủ ôn hòa mà nhân từ, tuy đã kế vị nhiều năm rồi, nhưng trong triều có rất ít quan viên bị xử trảm, cho dù phạm phải sai lầm lớn, cùng lắm thì bãi quan xét nhà là xong việc, lâu ngày, bọn họ đã quên đi sự tàn nhẫn vốn có trong huyết thống của Từ gia, lại càng quên mất hơn hai mươi năm trước Nữ đế Khâm Thiên đã lên ngôi khi triều đại đang nổi gió tanh mưa máu, ngôi vị nữ đế kia chính là do bà ấy dùng máu tươi của kẻ thù đúc ra.

Từ Long và Tạ gia có lá gan lớn như vậy, theo một ý nghĩa nào đó nó cũng là di truyền từ Hồng Gia Đế, đặc biệt là những triều thần đi theo bọn chúng phản nghịch, trong lòng đều có mộng đẹp, chuyện thành tất nhiên là rất tốt, còn nếu bị bại lộ, dựa vào tính tình của Hồng Gia Đế cũng không lo bị mất mạng. Nhưng bọn họ không ai ngờ tới ngày thường Hồng Gia Đế ôn hòa như thế, nhưng khi quyền lợi và địa vị của mình thực sự bị uy hiếp, bản chất điên cuồng từ trong xương tủy của Từ gia rốt cuộc cũng bộc phát.

Từng câu từng chữ của Hồng Gia Đế giống như lưỡi dao sắc bén đẫm máu đâm vào lòng bọn nghịch tặc, chém đầu, tru di cửu tộc, từng câu đều đẫm máu, đừng nói bọn nghịch tặc, ngay cả quan viên bình thường không liên quan gì đến việc này cũng bị sự tàn nhẫn của Hồng Gia Đế doạ cho sợ tới mức hai chân mềm nhũn, đừng nói là lên tiếng khuyên bảo, ngay cả dũng khí nhìn ông một cái cũng không có. Mà mấy vị đại thần nội các đã sớm đoán được ý đồ muốn xử lý nghiêm khắc của Hồng Gia Đế, từ đầu đến cuối không nói một lời nào.

Bọn quan viên sợ tới mức nằm xụi lơ đều bị thị vệ kéo lê tới chân tường, không biết bọn họ sử dụng thủ đoạn gì, tất cả bọn quan viên đều trở lên thành thật hơn, hoặc là gục đầu cảm thấy đau đớn không muốn sống, hoặc chỉ đơn giản là nhắm chặt hai mắt ngất xỉu.

Từ Canh thấy Hồng Gia Đế càng nói càng phẫn nộ, sợ bệnh tim của ông ấy lại tái phát, dũng cảm tiến lên khuyên nhủ: “Phụ hoàng bớt giận, tất cả những tên loạn thần tặc tử này đều bị trừng phạt đúng tội, đã có quốc pháp xử trí, bọn chúng đều là kẻ sắp chết, người thật sự không cần phải tức giận với bọn chúng, nếu quá tức giận sẽ không tốt cho thân thể. Hầu hết các quan viên trong triều đều là người trung thành đức độ, mấy đệ đệ cũng rất hiếu thuận hiểu chuyện, người nhìn bọn họ đi, có phải trong lòng đã thoải mái hơn một chút không……”

Rốt cuộc Hồng Gia Đế vẫn nể mặt hắn, hơn nữa quả thực ông cũng đã mắng đến đau họng, mượn cơ hội bước xuống bậc thang, cuối cùng sắc mặt không còn lạnh lùng như lúc trước.

Nhưng không khí trong điện vẫn nghiêm trọng như cũ, thỉnh thoảng lại có thị vệ tiến vào bẩm báo tình hình bên ngoài, Từ Canh nháy mắt ra hiệu cho Kim Tử, nhỏ giọng hỏi: “Bên phía Tuệ Vương không có hành động gì sao?”

Kim Tử chậm rãi lắc đầu, “Nô tài còn chưa kịp dò hỏi.” Hắn ta và Từ Canh cùng nhau bước vào, nào có rảnh rỗi mà đi hỏi thăm động tĩnh bên ngoài, lúc nãy vừa mới tiến vào điện đã bị lửa giận của Hồng Gia Đế làm cho vô cùng hoảng sợ, tuy rằng sự tức giận đó không nhằm vào hắn ta, nhưng cũng rất kinh khủng, Kim Tử cũng bị doạ đến choáng váng, vừa rồi nếu không phải Từ Canh nói chuyện với hắn, hắn vẫn còn chưa hoàn hồn lại đâu.

“Nô tài lập tức đi ra ngoài nhìn thử.” Kim Tử nhẹ giọng trả lời, sau đó lặng lẽ bước ra ngoài, vừa đi đến cửa đại điện, lập tức nhìn thấy Tuệ Vương đang hoảng hốt được đám thị vệ vây quanh chạy vội tới đây, vừa chạy vừa hoảng sợ hô to, “Hoàng huynh, hoàng huynh, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy, người có làm sao không?”

Từ Canh nhíu mày, nở nụ cười lạnh lùng, không hổ là Từ Đồng, lúc này cũng biết phải hành động quyết đoán, xem ra lần này phải tốn chút thủ đoạn mới bắt được ông ta. Muốn đối phó với loại người đê tiện vô sỉ như ông ta, cần phải là người giảo hoạt âm độc, những thủ đoạn tầm thường đều không được, nhất định phải càng vô sỉ, càng giảo hoạt hơn ông ta mới được.

Hồng Gia Đế nhìn thấy Tuệ Vương xông vào phòng cũng không cảm thấy bất ngờ, ông đã đối phó với Tuệ Vương nhiều năm rồi, tất nhiên hiểu được đệ đệ này là loại người thế nào, cũng không kỳ vọng lần này có thể quăng một mẻ lưới bắt hết bọn chúng, thấy thế chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn ông ta, không hề ôn hoà trả lời: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là mấy tên hèn mọn không muốn sống nữa âm mưu tạo phản mà thôi, một lát nữa là xong rồi.”

Tuệ Vương cực kỳ sợ hãi, “Cái gì, lại có chuyện như vậy sao! Này này…… Rốt cuộc là kẻ nào không muốn sống nữa dám làm ra chuyện trời đất không dung như thế.” Ông ta đưa mắt nhìn đám phạm quan đang sợ hãi nằm dưới chân tường, gương mặt lập tức hiện lên vẻ tức giận, chỉ vào bọn họ cao giọng quát mắng: “Bọn chúng chính là nghịch tặc sao? Tất cả các ngươi thật là ——”

“Được rồi!”

Tuệ Vương vừa mới tức giận chửi mắng đã bị Hồng Gia Đế kêu dừng lại, gương mặt Hồng Gia Đế hiện rõ vẻ không kiên nhẫn, khác với vẻ mặt ôn hoà thường ngày, lạnh lùng nói: “Bây giờ không phải là lúc mắng chửi, bọn chúng gây tội đã có quốc pháp của triều đình xử trí, cần gì Tuệ Vương ngươi phải thóa mạ ngay tại đây, giống y như một người đàn bà đang chửi đổng. Ngươi tìm một chỗ ngồi xuống trước đi, đừng có thất lễ nữa là được.”

Tuệ Vương lập tức nghẹn lại, xấu hổ liếc mắt nhìn trái phải một cái, các triều thần lại làm như không nhìn thấy ông ta, ai nấy đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Tất cả mọi người đều nhìn thấy, suy nghĩ ở trong lòng, mới vừa rồi khi Thái Tử điện hạ tiến vào thái độ của Hồng Gia Đế ra sao, khi Tuệ Vương tiến vào thì lại có thái độ gì, so sánh này quá rõ ràng, trong lòng mọi người đã sớm có kết quả, xem ra trong lòng Hoàng đế bệ hạ đã có ngăn cách với Tuệ Vương, hơn nữa không chỉ một chút.

Nếu là trước kia, sẽ có quan viên nào đó cậy già lên mặt, cảm thấy Tuệ Vương tài hoa hơn người chỉ sợ đã sớm nhảy ra nói giúp cho Tuệ Vương, nhưng vừa rồi nhìn thấy cơn giận dữ lôi đình của Hồng Gia Đế, lúc này những quan viên “Cương trực công chính” cũng trở thành người câm, Hồng Gia Đế đã nói rõ lần này sẽ giết người, hơn nữa không chỉ giết một người, chỉ cần đầu óc của bọn họ không bị hỏng sẽ không đưa đầu của mình ra. Về phần Tuệ Vương có bị vạ lây hay không —— Hồng Gia Đế là một hoàng đế nhân từ ôn hòa, nếu không có lý do gì, làm sao có thể vô duyên vô cớ mà cho Tuệ Vương vẻ mặt như vậy.

Nhất định là thuộc hạ của Tuệ Vương không sạch sẽ, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

Tuệ Vương bị chặn họng ở trước mắt bao nhiêu người, trong lòng cực kỳ bực bội, lại không dám lên tiếng, sợ Hồng Gia Đế uống nhầm thuốc lại làm ông ta mất mặt, đồng thời cũng âm thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay không ngu ngốc đi theo Từ Long tạo phản, nếu không thì, hôm nay sẽ được nằm trong quan tài rồi.

“Mọi người sao lại ở đây hết thế này?” Tuệ Vương trái lo phải nghĩ, cảm thấy mình nên nói mấy câu, nếu không, dựa vào thái độ vừa rồi của Hồng Gia Đế, các triều thần chắc chắn sẽ cảm thấy ông ta có liên quan đến chuyện mưu nghịch, “Đã hơn nửa đêm rồi, chẳng lẽ đang mở dạ yến? Tại sao hoàng huynh không gửi thiệp cho đệ đệ chứ?”

Ông tự cho rằng câu nói của mình rất hài hước, còn tự cười hai tiếng, nhưng trong điện lại im lặng đến đáng sợ, càng làm cho tiếng cười của ông ta trở nên cực kỳ xấu hổ. Xem ra Hồng Gia Đế không định cho ông ta sắc mặt tốt, hoàn toàn không thèm để ý tới, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn về phía cửa điện, trái lại Từ Canh tiếp lời nói, “Hoàng thúc suy nghĩ nhiều rồi, cháu trai cũng vừa mới đến.”

Tuệ Vương cười khan, “Phải không?”

“Chẳng lẽ, hoàng thúc không tin sao?” Từ Canh cố ý nói: “Nếu không tin có thể tự mình hỏi các đại thần trong điện.”

Quần thần đồng loạt nhìn về phía Tuệ Vương, ánh mắt rất là phức tạp. Tuệ Vương vốn chỉ thuận miệng đáp lại, đâu biết Từ Canh khó chơi như vậy, chỉ cần một câu đã đẩy chuyện này lên đầu ông ta, trái lại có vẻ khiến ông ta trở thành người lòng dạ hẹp hòi. Tuệ Vương cảm thấy một ngọn lửa giận dữ đang dâng lên trong lồng ngực, nhưng lại không xả ra được, đành phải gượng cười trả lời: “Ta chỉ đùa một chút thôi, Thái Tử đừng coi là thật.”

Thái độ của Từ Canh càng thêm chân thành, “Là do cháu trai không tốt, không nên coi chuyện cười của hoàng thúc là thật. Haizz, thật sự là vừa rồi bầu không khí quá nghiêm trọng, bên ngoài còn có tiếng phản quân kêu đánh kêu giết, cháu trai không ngờ hoàng thúc lại đang đùa giỡn.”

Tuệ Vương cảm thấy có một ngụm máu đang mắc kẹt trong cổ họng, nuốt không được mà nhổ cũng không xong, tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, trong lòng thầm mắng: “Thằng nhãi ranh chết tiệt kia, mày cứ mạnh miệng lúc này đi, lát nữa sẽ cho mày biết thế nào là nhục nhã.

Ông ta quyết định không nói chuyện với Từ Canh nữa, vẻ mặt bình tĩnh quay đầu sang một bên. Các triều thần nhìn thấy, càng cảm thấy hôm nay Tuệ Vương rất kỳ lạ, không chỉ hành động quái gở, còn không có phong độ, cho dù có là thúc thúc của Thái Tử thì sao, tương lai Thái Tử điện hạ chính là hoàng đế, đến lúc đó ông ta còn phải nhìn sắc mặt Thái Tử, Hoàng đế bệ hạ thật sự đã chiều hư ông ta rồi.

Từ Canh làm trò ngáng chân Tuệ Vương trước mặt triều thần, trong lòng vui vẻ, trên mặt lại càng không biểu hiện gì, thành thật ở bên cạnh Hồng Gia Đế cùng nói chuyện, các triều thần nhìn vào, càng cảm thấy Thái Tử điện hạ thật sự rất có phong thái của tiên đế.

Số lượng phản tặc ở bên ngoài không ít, hơn nữa lại là buổi tối, cho dù Hồng Gia Đế đã sớm chuẩn bị, cũng không thể giết chết toàn bộ bọn chúng trong chốc lát được. Từ Canh đoán đêm nay mọi người đừng mong được ngủ nữa, đương nhiên, bây giờ ở trong điện cũng không có ai ngủ được.

Các triều thần liên tục tiến vào trong điện, hầu hết nữ quyến được các thị vệ dẫn đến nơi an toàn để ẩn náu, tuy rằng không phải lo lắng cho tính mạng, nhưng vẫn có không ít người bị kinh sợ, thấy thế Tân Nhất Lai lại cảm thấy may mắn, may mắn đã vì đã đưa Đại Trân về kinh thành từ sớm, nếu không đêm nay con bé sẽ vô cùng sợ hãi.

Vừa nghĩ đến đây, Tân Nhất Lai không kìm được liếc mắt nhìn Từ Canh một cái, không ngờ đúng lúc Từ Canh ngẩng đầu nhìn ông, bốn mắt nhìn nhau, Từ Canh nhếch miệng cười ngây ngô, lộ ra một hàng răng trắng bóng, phong thái đoan chính vừa rồi đã biến mất không thấy tung tích, Tân Nhất Lai đỡ trán lắc đầu.

“Ngươi làm gì vậy?” Tân thái phó thấy còn trai làm mấy hành động kỳ quái, không vui hung hăng trừng mắt nhìn ông, “Nơi này không phải là ở nhà, đừng có làm ta mất mặt trước mọi người.”

Tân Nhất Lai đặc biệt oan ức, “Con có làm cái gì đâu?”

“Ta có hỏi ngươi đâu? Ngồi ngay ngắn lại cho lão tử!” Tân thái phó quả thực chính là khắc tinh của Tân Nhất Lai, chỉ cần ông nói một câu, Tân Nhất Lai sẽ xếp cờ im trống, chỉ cần một giây là trở nên thành thật, lập tức thẳng lưng, khiến cho bản thân vững vàng như một chiếc chuông, “Lần này được chưa ạ?”

Tân thái phó hừ một tiếng.

Trong lúc nói chuyện, ngoài điện lại có tiếng động, tiếng ồn ào hình như đã gần hơn rất nhiều, đám quan viên ngồi dựa vào cửa đại điện duỗi dài cổ nhìn ra bên ngoài, thoáng nhìn thấy ở phía nam ánh lửa đầy trời, đồng loạt thay đổi sắc mặt.

Ngoài điện nhanh chóng có thị vệ chạy vào báo cáo, nói là bên ngoài đang xảy ra hỏa hoạn, nhưng mà còn cách chính điện rất xa, xin Hồng Gia Đế không phải cần lo lắng.

Vẻ mặt Hồng Gia Đế vẫn bình thường, gương mặt Từ Canh cũng bình tĩnh như nước, phản quân vốn chỉ muốn bức vua thoái vị, bây giờ buộc phải chó cùng rứt giậu, trong lúc tuyệt vọng lại phóng hỏa gây ra hỗn loạn, rõ ràng đã là nỏ mạnh hết đà, bức vua thoái vị không thành, chỉ có thể thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn.

Nhưng các đại thần trong điện không phải ai cũng hiểu được, đặc biệt là những người ở cửa đại điện, dựng lỗ tai nghe tiếng chém giết bên ngoài, sợ tới mức hai chân nhũn, rốt cuộc có người không nhịn được mở miệng khuyên nhủ: “Bệ hạ, phản quân ở bên ngoài sắp tiến vào đây rồi, chi bằng hãy nhanh chóng chạy trốn?”

Mấy vị đại thần nội các nhìn hắn ta giống như nhìn kẻ ngốc, đương nhiên cũng có kẻ đầu óc ngu dốt hùa theo, Từ Canh thấy thế, trong lòng khẽ động, đứng lên nói, “Phụ hoàng, xin hãy cho nhi thần dẫn người dẹp yên phản loạn.”

Đây quả thực chính là công lao từ trên trời rơi xuống! Tuy rằng hiện giờ hắn đã là Thái Tử, nhưng hắn vẫn rất mừng khi có cơ hội lập công trước mặt các triều thần.

Hồng Gia Đế hiển nhiên cũng vui vẻ ban tặng công lao này cho Từ Canh, nghe vậy suy nghĩ một lúc, liền gật đầu đồng ý, lại đặc biệt giao cho hắn năm trăm thân binh.

Tuệ Vương cúi đầu, bàn tay nắm chặt giấu vào trong tay áo, móng tay cắm sâu vào da thịt.

Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào! Vốn tưởng rằng hôm nay không tìm được cơ hội nào, không ngờ Từ Canh lại tự mình dâng tới cửa……

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio