Editor: Nguyệt Vi Yên
Beta: Vũ Ngư Nhi
Ngày mùng một đầu năm, buổi sáng mọi người cùng nhau thắp hương cho tổ tiên, Phật tổ.
Sau khi cúng lễ xong thì về viện. Nha hoàn bưng bát chè trôi nước đậu đỏ lên, Tiết Tĩnh Xu chỉ ăn mấy viên, Liễu Nhi ăn hết phần mình lại ăn nốt hơn nửa bát còn thừa của nàng rồi ôm bụng kêu đau.
Tiết Tĩnh Xu đành giúp nàng xoa bụng, bảo Vân Hương đi tìm vỏ quýt khô.
"Chè trôi nước làm từ gạo nếp nên không dễ tiêu hóa, đậu đỏ lại dễ làm trướng bụng. Bảo em ăn ít một chút mà lại dám trốn ta ăn hai chén, giờ em đau bụng thì ai đau hộ em được?"
Liễu Nhi đáng thương nhìn nàng, "Em ăn nhiều như vậy vì không muốn lãng phí mà."
Tiết Tĩnh Xu vừa đau lòng lại vừa tức giận, "Thà lãng phí còn hơn là em phải chịu tội thế này."
Nghênh Hương đi vào nghe thấy lời này bèn cười nói: "Liễu Nhi tỷ tỷ yên tâm, hôm nay phủ chúng ta phát cháo miễn phí, có rất nhiều chè trôi nước để chia cho người nghèo nên sẽ không bị lãng phí đâu."
Liễu Nhi nghe xong liền làm vẻ mặt đau khổ, "Sớm biết thế ta đã không cố ăn."
Vân Hương tìm vỏ quýt xong thì Tiết Tĩnh Xu cho Liễu Nhi ăn hai miếng nhưng lại chẳng thấy hiệu quả đâu. Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Đi, theo ta đi dạo vườn hoa một chút."
Nghênh Hương vội lấy áo choàng mặc cho Tiết Tĩnh Xu rồi lại chuẩn bị chiếc lò sưởi Bát Bảo thật tốt. Liễu Nhi cũng đứng dậy mặc một chiếc áo khoác dày.
Hai người chậm rãi rời khỏi viện đến vườn hoa, vừa đến nơi thì thấy Tứ cô nương đang ngồi trong nhà thủy tạ() thưởng tuyết.
() Nhà thủy tạ: Nhà trên mặt nước
Thấy hai nàng, nàng ta nghiêng đầu sang một bên mà cũng không lên tiếng chào hỏi.
Tiết Tĩnh Xu cũng không chủ động nói chuyện với nàng ta.
Liễu Nhi nhăn mũi nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, chúng ta chẳng đắc tội với Tứ cô nương mà sao nàng cứ làm như ai thiếu nàng ta tám trăm lượng ấy."
Tiết Tĩnh Xu nói: "Có khi nàng cảm thấy chúng ta nợ nàng tám trăm lượng thì sao?"
Liễu Nhi lập tức trừng mắt nói: "Nàng nói bậy, ai thiếu nàng ta bạc chứ, đến tám đồng cũng không có đâu!"
Thấy nàng tràn đầy sức sống thế này, Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Chỉ là nói đùa mà thôi, trông em gấp đến đỏ mắt rồi kìa."
Liễu Nhi giơ ngón tay ra nghiêm túc nói: "Tám trăm lượng, lúc đầu khi em bị bán vào phủ cũng chỉ được tám lượng bạc, phải bán em đến một trăm lần mới đủ đấy."
Tiết Tĩnh Xu nghe được lời này thì không cười nữa, nghiêm túc nhìn nàng hỏi: "Liễu Nhi, em có nhớ người nhà không?"
Liễu Nhi khẽ lắc đầu, "Em không biết nữa, em đã sớm quên mất hình dáng của họ rồi, nhưng em nghĩ nếu về sau có cơ hội gặp lại thì em vẫn có thể nhận ra họ."
Nàng vốn là người phương Nam, năm sáu tuổi thì nhà có họa lớn nên cả nhà cùng đi với người khác lên phía Bắc nhưng chẳng may đi được nửa đường thì bị tẩu tán cả. Nàng bị người môi giới bán người bắt lên kinh thành, bán vào Tiết phủ, từ đó về sau vẫn luôn sống bên người tiểu thư. Có thể nói, tình cảm giữa nàng và tiểu thư còn sâu đậm hơn người nhà.
Tiết Tĩnh Xu nghiêm mặt nói: "Đợi đến lúc ta có khả năng, nhất định sẽ giúp em tìm họ."
"Vâng!" Liễu Nhi gật đầu lại nói: "Đã nhiều năm như vậy, cho dù không tìm được thì cũng không sao cả. Từ trước đến nay em vẫn có bạn là tiểu thư mà."
Hai người đi được hơn nửa vườn hoa thì Liễu Nhi không còn no như trước nữa nên lại từ từ đi về.
Sau giờ trưa, hoàng đế sai một thái giam đến nhắn cho Tiết Tĩnh Xu, thần y đã đến kinh, hơn nữa đã vào cung rồi.
Tiết Tĩnh Xu vội sửa sang lại quần áo rồi theo hắn vào cung.
Đã có thẻ bài của hoàng đế nên nàng đến cung Trường Nhạc vô cùng thuận lợi, cung nhân dẫn nàng vào trong điện, hoàng đế đã đứng ở đó, thái hoàng thái hậu đang tựa ở đầu giường, một nam tử xa lạ đang xem bệnh cho bà.
Nàng đang định hành lễ thì hoàng đế ngăn lại, thái hoàng thái hậu nhìn sang, vất vả cười nói: "Xu nhi cũng tới rồi."
"Dạ, hôm nay hoàng tổ mẫu thấy thế nào ạ?" Tiết Tĩnh Xu chậm rãi tới gần, sợ quấy nhiễu đến thần y nên dừng lại trước giường hai bước.
Thái hoàng thái hậu thấy nàng gọi như vậy thì ánh mắt sáng lên, cười nói: "Tốt lắm, con và hoàng đế hiếu thuận như vậy thì ta còn không khỏe chỗ nào đâu."
Tiết Tĩnh Xu nói chuyện với bà vài câu lại vừa liếc mắt nhìn thần ý. Khiến nàng ngạc nhiên là thần y này vô cùng trẻ, trông chắc khoảng hơn hai mươi tuổi, chỉ là hơi lôi thôi lếch thếch, râu ria xồm xoàm, đầu tóc rối bù còn dính vài ngọn cỏ.
Bộ dáng này với lão nhân gia râu bạc trắng trong suy nghĩ của nàng khác nhau hơi nhiều, nàng không nhịn được liếc nhìn hoàng đế.
Dường như hoàng đế cảm nhận được nên nhìn lại nàng, ngừng một chút lại nói: "Đức Lộc, dọn chỗ cho hoàng hậu."
Đức công công vội vàng tự làm, vừa chạy chậm vừa phỉ nhổ mình không có mắt một lần nữa.
Nhưng hắn không nhịn được phản bác lại thay mình, lần này thật sự không thể trách hắn, bệ hạ cũng đứng đó thì sao hắn có thể nghĩ đến chuyện dọn chỗ cho nương nương chứ?
Chỉ là bất kể như thế nào nhưng bệ hạ phải tự mở miệng đã là hắn thất trách không làm tròn bổn phận. Đức công công muốn chuộc lội nên không chỉ tự chuyển ghế đến mà còn sai người rót trà, bưng bánh.
Tiết Tĩnh Xu nói cảm ơn nhưng chắng có lòng dạ nào để uống trà, trong đầu chỉ lo lắng chờ kết quả của thần y.
Một lúc sau thần y mới đứng lên, xoay người đang định tìm hoàng đế thì lại nhìn thấy Tiết Tĩnh Xu trước. Mắt hắn sáng lên, phong thái bắn ra bốn phía, hắn đi vài bước, mặt dày cười hì hì hỏi: "Mỹ nhân ơi mỹ nhân, nàng tên là gì thế?"
Tiết Tĩnh Xu bị hắn dọa sợ hết hồn, vô thức nhìn về phía hoàng đế.
Hoàng đế đã cất bước từ khi thần y đứng dậy, không đợi hắn lên tiếng thì xà nhà như bị sét đánh – một hạt đậu phộng bay xuống rơi trúng giữa mặt thần y khiến hắn gào khóc thảm thiết.
Một tên nam tử bay xuống từ trên xà nhà, liếc thần y một cái rồi xùy nói: "Mất thể hiện."
Tiết Tĩnh Xu nhận ra đây chính là thần võ Đại tướng quân – Lệ Đông Quân.
"Sư huynh! Sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy?! Mũi lệch thì không lấy vợ được nữa đâu!" Thần y ôm mũi kêu rên.
Chỉ thấy Lệ Đông Quân dùng một ngón tay kéo cổ áo thần y như kéo giẻ rách đi ra ngoài điện.
Tiết Tĩnh Xu không nhịn được nhìn bộ quần áo rách tả tơi thành từng sợi của thần y, chẳng lẽ hắn đi ra ngoài bằng bộ đồ này sao?
Hoàng đế cúi đầu hỏi nàng: "Thế nào?"
"Không sao ạ." Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng lắc đầu.
Hoàng đế liền nói: "Nàng chăm sóc hoàng tổ mẫu đi, ta đi một chút rồi quay lại."
Tiết Tĩnh Xu đưa mắt nhìn mấy người ra ngoài lại xoay đầu nhìn thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu mỉm cười nhìn nàng, "Thế nào, bị dọa sợ à?"
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu nói: "Chỉ là nhất thời không đề phòng thôi ạ."
"Tiểu Phan không có ác ý đâu, chỉ là tính tình còn trẻ con lắm, vừa nãy ta cũng bị nó làm giật mình."
Tiết Tĩnh Xu ngạc nhiên hỏi: "Người biết hắn từ trước ạ?"
Thái hoàng thái hậu lắc đầu cười nói: "Không biết nhưng đứa nhỏ này rất có lòng. Có lẽ lúc nãy sợ ta căng thẳng nên vừa khám vừa nói hết lí lịch của mình cho ta nghe, nói lúc hắn sinh không có khóc, bà đỡ vừa vỗ vài cái liền thả rắm, nó còn kể rất rõ ràng tường tận."
Tiết Tĩnh Xu nghe xong thì cũng buồn cười, lúc này hình tượng của thần y đã sụp đổ.
Đang nói thì Xảo ma ma bưng một bát cháo tới, Tiết Tĩnh Xu cầm nhìn thoáng qua hỏi: "Ma ma, đây là cháo gì vậy?"
Xảo ma ma nói: "Đây là cháo nấu theo đơn thuốc của Phan thái y, củ từ hạt súng ý nhân. Trưa nay thái hoàng thái hậu không ăn trưa, chỉ nói ăn không vào nên cô nương khuyên ngài đi."
Thái hoàng thái hậu không nhịn được bất đắc dĩ nói: "A Xảo, ngươi phải cho ta chút mặt mũi trước mặt tiểu bối chứ."
Tiết Tĩnh Xu cười, múc một thìa cháo thổi cho nguội rồi đưa đến bên miệng bà, "Vậy người ăn cháo đi, như vậy con và ma ma vừa an tâm, mặt mũi của người vẫn còn nguyên vẹn. Chẳng phải vẹn toàn đôi bên hay sao?"
Nói chung người đến tuổi rồi cũng sẽ có ít tính trẻ con. Thái hoàng thái hậu cũng không phải người ngoại lệ, lầu bầu lẩm lẩm vài câu mới chịu ăn cháo.
Bà vừa ăn xong một chén cháo thì hoàng đế bước vào từ bên ngoài, sắc mặt vẫn như bình thường.
Chẳng ai không dám hỏi hắn kết quả thế nào mà hắn cũng không đề cập đến.
Thái hoàng thái hậu nhìn ra ngoài điện hỏi: "Tiểu Phan đâu?"
Hoàng đế nói: "Đang ở ngoài viết đơn thuốc ạ."
"Đừng bắt nó rời đi ngay. Đứa nhỏ này đáng yêu lắm, ta còn muốn nói chuyện với nó một lúc."
Hoàng đế gật đầu sai Đức Lộc đi truyền lời.
Thái hoàng thái hậu lại kéo tay Tiết Tĩnh Xu hỏi: "Giao thừa đêm qua trong phủ có náo nhiệt không?"
Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Náo nhiệt lắm ạ, câu đối đỏ được dán khắp nơi, còn treo cả đèn lồng đỏ nữa, có người đốt pháo trúc khiến chúng nổ vang suốt cả đêm."
Thái hoàng thái hậu mang theo vẻ hoài niệm, "Lúc ta còn là cô nương không bỏ qua cho pháo trúc đâu. Có lần một quả pháo bay đến chân ông nội ngươi nổ tung khiến ông sợ đến mức khóc lớn, vì vậy mà bị mắng một trận."
Tiết Tĩnh Xu kính nể nói: "Lá gan người thật lớn."
"Sao không chứ..." Thái hoàng thái hậu đắc ý nói: "Dù khi đó cha mắng ta nhưng sau lại khen ta, nói ta không hề yếu ớt hơn nam nhi tí nào. Ấy vậy mà đã năm sáu chục năm trôi qua, đều già hết rồi..."
Tiết Tĩnh Xu không lên tiếng chỉ nhẹ nhàng nắm tay bà, hoàng đế lại im lặng.
Thái hoàng thái hậu hồi phục tinh thần lại hỏi: "Tối qua có được phát quả tử không?"
Tiết Tĩnh Xu nói: "Có ạ, mỗi vị trưởng bối cho một đôi, ngược lại con còn thu được nhiều hơn."
"Vậy cũng không thể thiếu phần của ta." Thái hoàng thái hậu nói với Xảo ma ma: "A Xảo, lấy cho ta hộp gỗ đàn hương."
Xảo ma ma mở tủ ra, thận trọng lấy một cái hộp.
Chiếc hộp kia đã được dùng từ lâu lắm rồi, nước sơn ở các góc đã bong ra từng mảng nhưng xung quanh lại vô cùng bóng loáng, hiển nhiên là thường xuyên có người đụng đến.
Thái hoàng thái hậu nói: "Chiếc hộp này do chính tay cha làm cho ta, năm đó khi ta tiến cung chỉ mang theo một mình nó.
Khi ở nhà Tiết Tĩnh Xu cũng từng nghe nói, năm đó khi thái hoàng thái hậu mới nhập cung chỉ là một phi tần bình thường nhưng một đường vinh dự trở thành quý phi, sau khi tiên đế đăng cơ liền trực tiếp trở thành Hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu mở chiếc hộp ra, bên trong xuất hiện một đôi quả tử vô cùng tinh xảo, chúng còn tinh xảo hơn nhiều cái hôm qua Tiết Tĩnh Xu nhìn thấy.
"Giao thừa cuối cùng trước khi ta vào cung, mọi người đã đặc biệt tìm người làm theo kiểu dáng yêu cầu, bởi vì kĩ thuật rất khó nên chỉ làm được một đôi này, con cầm đi."
Tiết Tĩnh Xu trịnh trọng nhận lấy, nói khẽ: "Cảm ơn hoàng tổ mẫu."
"À," Thái hoàng thái hậu cười thành tiếng, nhìn về phía hoàng đế trêu chọc nói: "Hoàng thượng lớn như vậy chắc không cần tiền mừng tuổi đâu nhỉ?"
Hoàng đế nói: "Trước mặt hoàng tổ mẫu tôn nhi mãi mãi là trẻ con."
"Ai ui." Thái hoàng thái hậu vui tới mức ngửa trước ngửa sau: "Các ngươi xem đi, thằng nhóc này vì muốn lấy đồ từ chỗ ta mà miệng cứ như bôi mật ấy! Mà thôi, ai bảo bà lão ta mềm lòng, gia tài đều cho các ngươi cả."
Bà lấy một miếng ngọc bội từ trong chiếc hộp đàn hương ra nói: "Cái này năm đó cha và ông cố ta rất thích nó, giờ cho ngươi đây."
Cho hai người xong, thái hoàng thái hậu vội bảo Xảo ma ma cất chiếc hộp đi rồi cười nói: "Nếu không cất đi thì chỉ sợ cái hộp cũng chẳng còn, ta còn định giữ lại ý đồ chờ hai con đại hôn thì cho sau."
Vừa cất xong thì thần y Phan Tế theo Đức Lộc tiến vào, Lệ Đông Quân chậm rãi đi ở phía sau.
Thái hoàng thái hậu vẫy tay, "Tiểu Phan mau tới đây."
Tiết Tĩnh Xu đứng dậy đến bên cạnh hoàng đế.
Phan Tế u oán nhìn nàng một cái, "Mỹ nhân nàng đừng sợ, nàng đã là vợ của người khác rồi thì ta sẽ không dây dưa nữa đâu." Nói xong càng thêm ai oán nhìn hoàng đế một cái.
Hoàng đế bất vi sở động. ()
() Bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục
Lệ Đông Quân chậc một tiếng.
Không biết có phải Phan Tế vừa bị hắn dạy dỗ hay không mà vừa nghe tiếng hắn liền co rúm cổ lại không dám nói nữa.
Thái hoàng thái hậu vui vẻ nói: "Đứa nhỏ này thật đáng thương. Nói cho bà bà nghe một chút, con thích cô nương thế nào để ta làm mai cho con nào."
Phan Tế nghe xong hai mắt liền tỏa sáng, tràn đầy chờ mong nói: "Con thích mỹ nhân xinh đẹp như vậy!"
"Ôi! Cái này khó nhỉ, như Xu nhi bà bà ta còn chưa thấy người thứ hai đâu." Thái hoàng thái hậu khó xử nói.
Phan Tế ỉu xìu ngay lập tức.
Thấy hắn thật đáng thương, thái hoàng thái hậu lại nói: "Không bằng con giảm yêu cầu xuống một chút? Trên đời này có nhiều cô nương như vậy, không có mỹ nhân xinh đẹp nhất thì còn có người xinh thứ hai, thứ ba mà."
Phan Tế ỉu xìu nói: "Cảm ơn bà bà nhưng không được rồi. Con cần tìm được người xinh đẹp nhất làm vợ, nếu không sẽ bị các sư huynh chê cười."
Lệ Đông Quân lại xùy cười một tiếng, "Không biết lúc trước người nào khoe khoang khoác lác cuộc đời này hoặc là lấy người xinh đẹp nhất hoặc là độc thân cả đời."
Thái hoàng thái hậu đành an ủi nói: "Lúc trẻ có ít mục tiêu là điều tốt."
Mọi người lại cùng trò chuyện với thái hoàng thái hậu một lát, thấy bà mệt mỏi, Phan Tế với Lệ Đông Quân cáo lui, hoàng đế cũng đi ra khỏi điện.
Tiết Tĩnh Xu cùng Xảo ma ma đỡ thái hoàng thái hậu nằm xuống, chờ bà ngủ rồi mới lui ra.
Bên ngoài không còn bóng dáng của Lệ Đông Quân với Phan Tế, chỉ có hoàng đế đứng chắp tay trước điện.
Cảnh tượng này quen như đã từng gặp.
Tiết Tĩnh Xu dừng bước, nàng nhớ lần đầu tiên vào cung, sau khi rời cung của thái hoàng thái hậu thì cũng thấy bóng lưng hoàng đế từ đằng sau như vậy, chỉ là giờ đây trông hắn lạnh lẽo hơn nhiều.
Nàng nhớ tới kết quả của cuộc chẩn bệnh hôm nay, lòng trầm xuống, lẽ nào bệnh của thái hoàng thái hậu...
Hoàng đế nghe thấy động tĩnh từ phía sau liền quay người lại, "Hoàng tổ mẫu ngủ rồi?"
"Vâng." Tiết Tĩnh Xu im lặng một chút sau đó không nhịn được hỏi: "Hoàng thượng, Phan thần y nói thế nào? Thân thể thái hoàng thái hậu nghiêm trọng hơn sao?"
Hoàng đế nhìn nội điện không trả lời sau đó mới lên tiếng: "Nàng đi cùng ta đi."
Hoàng đế không cho người đi theo, chỉ có hắn và Tiết Tĩnh Xu, một trước một sau bước vào trong đất tuyết.
Quả thật, ngày đầu tiên của năm ngoài cung là nơi náo nhiệt nhất, trong cung lại lạnh hơn bình thường.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng giày đạp lên tuyết tạo ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Bỗng nhiên hoàng đế nói: "Hoàng tổ mẫu già rồi."
Giọng điệu của hắn vô cùng bình thản như chỉ tường thuật lại một sự việc bình thường.
Tiết Tĩnh Xu lại nghe ra phần đè nén nặng trĩu, lòng cũng chìm xuống đáy cốc. Nàng há to miệng, khàn khàn giọng, "Còn bao lâu nữa?"
"Nếu chăm sóc cẩn thận thì cũng chỉ được nửa năm một năm nữa."
Tiết Tĩnh Xu cúi đầu vội lau khóe mắt.
Nàng cảm thấy hoàng đế đi đến bên nàng, dừng lại trước người nàng, lúc sau một cánh tay khẽ chạm vào vai nàng mang theo sự động viên.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lại nhìn về nơi xa, mặt vẫn rất bình tĩnh, "Không cần quá đau lòng, người cũng đến lúc phải già đi."
Chẳng biết tại sao, dù hắn không biểu lộ cảm xúc nhưng nàng lại cảm thấy bên trong vỏ ngoài bình tĩnh này là sự đau thương và cô đơn không thể nào che lấp.