CHƯƠNG .
Dật, hắn… ghét ta như vậy sao…
Huyền Ngôn Nặc cảm thấy ngực rất đau rất đau.
Vì sao…
Ta làm sai chỗ nào sao? Vì sao lại ghét ta?
Vài ngày rồi, Dật Thanh Thích vẫn như ngày thường không đi tìm Huyền Ngôn Nặc, Huyền Ngôn Nặc cũng không đi tìm hắn. Dật Thanh Thích mỗi ngày ở trong tẩm cung mong chờ Huyền Ngôn Nặc đến, một ngày lại một ngày, Dật Thanh Thích cũng không mong chờ vào Huyền Ngôn Nặc, rồi lại không bỏ xuống được cái giá của hoàng đế mà đi tìm Huyền Ngôn Nặc.
Vì vậy, Dật Thanh Thích tùy tiện tìm một lý do kêu toàn bộ phi tử cùng tú nữ trong cung tụ tập tại đại điện dự tiệc, còn dặn Trịnh công công nhất định phải đưa Huyền Ngôn Nặc cùng đến. Nếu như Huyền Ngôn Nặc không tới, nói lầm bầm. Khi Trịnh công công đi gọi Huyền Ngôn Nặc, vốn Huyền Ngôn Nặc không muốn đi, thế nhưng dưới sự cưỡng bức cùng dụ dỗ của Trịnh công công y bị ép phải đáp ứng.
Buổi tối ngày đó, Dật Thanh Thích rất hài lòng nhìn thấy Huyền Ngôn Nặc đến, còn sắp xếp cho y một vị trí rất gần mình để lúc nào cũng có thể nhìn thấy Huyền Ngôn Nặc. Huyền Ngôn Nặc rất không vui, y thật không muốn đến. Y cũng không hiểu, Dật không phải Thanh Thích ghét y lắm sao, tại sao cứ phải để y ngồi gần như vậy chứ?
Toàn bộ buổi tối, Dật Thanh Thích đều là vui tươi hớn hở nhìn Huyền Ngôn Nặc, mà Huyền Ngôn Nặc thì vẫn cúi đầu. Dật Thanh Thích cũng phát hiện có điều không thích hợp, không khỏi nhíu mày.
“Trịnh công công, ” Dật Thanh Thích nhẹ giọng kêu Trịnh công công, lấy ra ngọc như ý cùng cây trâm ngày đó thu hồi từ trên người để vào trong tay Trịnh công công, “Qua đấy, đưa mấy thứ này cho tiểu Nặc. Phải làm y nhận nó. Còn có, nói với y, sau này có thể trực tiếp tới tìm trẫm, không cần chờ trẫm hạ chỉ.”
“Rõ.” Trịnh công công tiếp nhận ngọc như ý cùng cây trâm, bước nhanh tới cạnh Huyền Ngôn Nặc, dùng khuỷu tay huých Huyền Ngôn Nặc, nói với y, “Nè. Hoàng thượng kêu ta đưa cho ngươi.”
Sau đó gã cầm ngọc như ý và cây trâm đưa qua.
Huyền Ngôn Nặc nhìn thoáng qua, cúi đầu nói: “Hắn không phải đã thu hồi rồi sao?”
“Hoàng thượng lại muốn cho ngươi, nè nè nè, cầm cầm. Còn có, hoàng thượng nói ngươi sau này có thể trực tiếp đi tìm ngài, không cần đợi được ngài hạ chỉ.” Nói rồi gã nhét đồ vật vào trong tay Huyền Ngôn Nặc. Còn chưa chờ Huyền Ngôn Nặc tiếp nhận liền nhanh chóng rời đi.
Dật Thanh Thích thấy Huyền Ngôn Nặc tiếp nhận đồ vật liền nở nụ cười.
Huyền Ngôn Nặc liếc nhìn Dật Thanh Thích, vừa mới đụng tới nụ cười của Dật Thanh Thích hướng về mình, mặt y bùng cái đỏ bừng, lập tức cúi đầu. Dật Thanh Thích nhìn thấy dáng vẻ e thẹn của Huyền Ngôn Nặc, ngực không biết có bao nhiêu vui sướng.
Huyền Ngôn Nặc ném đồ vật lên bàn, dự định sau khi kết thúc sẽ trả lại đồ vật cho Dật Thanh Thích.
Thật vất vả đợi đến khi kết thúc, mọi người đứng lên cung tiễn hoàng thượng. Khi Dật Thanh Thích đi qua trước mặt Huyền Ngôn Nặc còn cố ý nhìn y một cái.
Đợi đến khi Dật Thanh Thích rời đi rồi, Huyền Ngôn Nặc về phòng trước thay đổi một bộ y phục khác, cầm đồ vật đi tới tẩm cung của Dật Thanh Thích. Dật Thanh Thích vẫn chưa ngủ, Huyền Ngôn Nặc lôi ngọc như ý ra cho thị vệ nhìn rồi đi vào tẩm cung của Dật Thanh Thích. Dật Thanh Thích thấy Huyền Ngôn Nặc chủ động đến tìm hắn, ngực một trận mừng như điên, nói: “Tiểu Nặc, ngươi tới rồi! À… Trẫm vừa cho người chuẩn bị bánh hoa quế, lập tức sẽ được đưa đến…”
Huyền Ngôn Nặc yếu ớt lắc đầu: “Cái kia… Bánh hoa quế ngươi tự mình ăn đi, ta là đến trả lại đồ.”
“Trả lại đồ? Đồ gì vậy?” Dật Thanh Thích đứng dậy, đi tới trước mặt Huyền Ngôn Nặc, định kéo Huyền Ngôn Nặc đi vào trong, nhưng Huyền Ngôn Nặc vẫn không chịu động. Dật Thanh Thích quay đầu lại, rất nghi hoặc nhìn y.
Huyền Ngôn Nặc có ý mang đồ vật trong tay trả lại xong sẽ rời đi, lại bị Dật Thanh Thích giữ lại. Dật Thanh Thích cầm ngọc như ý cùng cây trâm hỏi: “Tiểu Nặc, ngươi… không thích sao?”