CHƯƠNG .
Trong lòng Dật Thanh Thích hoảng hốt, lập tức theo đi, một đường đi tới phòng của Huyền Ngôn Nặc.
Một chân hắn còn chưa kịp bước vào Huyền Ngôn Nặc đã đóng cửa lại. Dật Thanh Thích liều mạng đập cửa phòng Huyền Ngôn Nặc: “Tiểu Nặc!! Tiểu Nặc!! Ngươi làm sao vậy a! Vô duyên vô cớ lại tức giận như thế!”
Trong phòng truyền ra thanh âm nức nở: “Ta hỏi ngươi! Ngươi có phải thích phụ thân không!”
Dật Thanh Thích phiền muộn cực kỳ, nghĩ thầm quả nhiên tiểu Nặc là vì lời nói của Tứ hoàng đệ, hắn lập tức giải thích: “Không phải! Ngươi đừng nghe Tứ hoàng đệ của ta bậy! Hắn là thích nhạc phụ mà! Đúng rồi đúng rồi, hắn là nhạc phụ của ta! Con rể làm sao có thể thích nhạc phụ chứ!”
Sau đó cánh cửa mở ra, vành mắt Huyền Ngôn Nặc hồng hồng, y hỏi: “Có thực không?”
Dật Thanh Thích nghiêm túc gật đầu.
Huyền Ngôn Nặc khẽ hé miệng, gật đầu, lại muốn đóng cửa lại. Dật Thanh Thích sợ đến lập tức lấy tay chống đỡ trụ môn, hỏi: “Tiểu Nặc, ngươi không phải… không phải không tức giận nữa rồi sao? Không cho ta vào sao?”
“Ngươi vào để làm gì! Ta muốn thay quần áo!!!!!! Đi ra ngoài đi ~!” Huyền Ngôn Nặc đỏ mặt đẩy Dật Thanh Thích ra bên ngoài, đóng cửa phòng lại.
Dật Thanh Thích vỗ vỗ ngực: làm ta sợ muốn chết.
“Này ~” có người vỗ vai Dật Thanh Thích. Dật Thanh Thích lập tức quay đầu lại, thấy Huyền Ngôn Nhược đang cười hì hì với mình, hắn rất phiền muộn hỏi: “Làm sao?”
“Không có gì, phụ thân kêu ngươi qua.”
“…” Dật Thanh Thích nhìn Huyền Ngôn Nhược thật lâu, rốt cục nghẹn ra một câu, “Ngươi là Huyền Ngôn Nhược?”
Huyền Ngôn Nhược đảo tròng mắt, cười nói: “Đúng vậy. Ngươi biết ta?”
“Ừm.”
“Ngươi là hoàng thượng?”
Dật Thanh Thích gật đầu.
“Hehe, không nghĩ tới hoàng thượng lớn lên đẹp trai như vậy.” Huyền Ngôn Nhược cười lấy tay chọc chọc lên mặt Dật Thanh Thích, rất kinh ngạc nói rằng, “Oa ~ chung quy cũng là hoàng thượng ~ da thật tốt nha ~ “
Dật Thanh Thích thầm nghĩ mau chóng rời khỏi cái con người này.
Có thể là Huyền Ngôn Nhược bắt Huyền Ngôn Nặc làm ta những chuyện như vậy cho nên hắn đối với Huyền Ngôn Nhược chỉ có một loại cảm giác chán ghét.
Dật Thanh Thích tóm lấy cổ tay mảnh khảnh của Huyền Ngôn Nhược, khuôn mặt cũng để sát gần Huyền Ngôn Nhược. Huyền Ngôn Nhược mở to hai mắt, mặt thoáng cái đỏ bừng, lắp bắp nói: “Này… Ngươi ngươi ngươi… Ngươi làm gì…”
Dật Thanh Thích cười lạnh quát lớn nói: “Ai cho phép ngươi chạm vào ta!”
Nước mắt Huyền Ngôn Nhược sắp rơi xuống: “Chỉ là sờ mặt mà thôi, cần gì phải tức giận thế chứ…”
“Dật ~ dật ~” Huyền Ngôn Nặc thay xong y phục, từ trong phòng đi ra thì nhìn thấy Dật Thanh Thích đang cúi sát gần tỷ tỷ, mà hắn cầm đang cầm cổ tay nàng, rất mờ ám. Bị cảnh tượng này làm càng hoảng sợ, Huyền Ngôn Nặc vẫn đứng ở tại chỗ không hề động. Dật Thanh Thích nghe thấy Huyền Ngôn Nặc gọi hắn, lập tức buông cổ tay Huyền Ngôn Nhược ra, đi qua ôm lấy Huyền Ngôn Nặc, vừa cười vừa nói: “Thay y phục nhanh như vậy sao?”
Huyền Ngôn Nặc rầu rĩ hỏi: “Ngươi muốn tat hay bao lâu chứ?”
“A?”
“Ngươi vừa rồi nắm cổ tay tỷ tỷ của ta, dựa gần vào nàng như vậy muốn làm gì?”
“A?”
“Ta nói, ngươi dựa gần vào tỷ tỷ của ta như vậy làm cái gì?!”
“… Éc ~ tỷ tỷ ngươi cứ chọc chọc mặt ta, ta chỉ là giữ lại tay nàng mà thôi.”
“Giữ lại cũng cần dựa sát như vậy sao…”
“… A… Tiểu Nặc ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi…”
“Mới không có!” Huyền Ngôn Nặc hét lớn một tiếng liền bỏ lại một mình Dật Thanh Thích, bản thân đi về đại đường (chắc là phòng khách thời xưa chăng?).