Hoàng Đế Của Hoàng Đế

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Liễu Châu, Huyền Ngôn Nhược, một khối ngọc Như Ý!”

Huyền Ngôn Nặc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dật Thanh Thích đang định đi lướt qua người hắn, trực tiếp kéo lại tay áo y, hỏi: “Cái này… Để làm gì?”

Một bên, Trịnh công công một ngụm khí lạnh, hung hăng đá một phát vào người Huyền Ngôn Nặc. Huyền Ngôn Nặc cố gắng ép nước mắt không cho rơi xuống, con mắt xinh đẹp trừng Trịnh công công.

Dật Thanh Thích nhìn tay áo bị Huyền Ngôn Nặc nắm lấy rồi nhìn mặt Huyền Ngôn Nặc, cười khẽ nói: “Còn có thể dùng để làm gì? Ngươi là thật không biết hay giả vờ không biết?”

Huyền Ngôn Nặc lắc đầu.

Hắn cái gì cũng đều không hiểu, cái này là cái gì cũng không biết.

Dật Thanh Thích hung hăng đá Trịnh công công một đá, hướng Huyền Ngôn Nặc nói: “Dù sao ngươi có cầm hay không thì cứ bảo quản cho trẫm là được rồi, sau đó trẫm nếu như triệu kiến ngươi, ngươi liền đem khối ngọc Như Ý này mang theo.”

“A ~” Huyền Ngôn Nặc gật đầu, sau khi Dật Thanh Thích đi qua, hắn không ngừng thưởng thức khối ngọc Như Ý trong tay.

Đợi sau khi hoàng thượng rời đi, trong đám người phát ra một tiếng than sợ hãi.

Ai cũng nghĩ không ra, hoàng thượng thế nhưng lại chọn cái tiểu tử toàn thân bẩn hề hề này. Cho dù khuôn mặt tiểu quỷ này không tệ, thế nhưng… Ấn tượng đầu tiên luôn luôn không thay đổi, thật là không rõ hoàng đế nghĩ cái gì.

Huyền Ngôn Nặc không để ý gì, như cũ hỉ hả, trong lòng vui thích, như trước trải qua một ngày. Hắn thích trèo cây, nhàn rỗi buồn chán thì chạy ra ngoài chơi, trèo lên một cái cây ngồi chơi, ngọc Như Ý cũng là thường thường ở bên người hắn. Thế nhưng, trèo cây rất nguy hiểm, kết quả, một ngày nào đó, ngọc Như Ý từ trên người Huyền Ngôn Nặc rớt xuống đất, quăng ngã một cái nát bấy.

Huyền Ngôn Nặc vội vội vàng vàng từ trên cây trèo xuống, ngồi xổm, một đôi mắt to gắt gao nhìn chằm chằm ngọc Như Ý. Một hồi sau, hắn rất yêu thương mà đem từng mảnh nhỏ của ngọc Như Ý từ trên mặt đất nhặt lên, dự định trở về sẽ đem chúng nó dán lại. Thế nhưng, dù sao đó là một khối ngọc a, dán thế nào cũng không dán được trở về hình dạng vốn có của nó.

Không may thay, lúc này thánh chỉ truyền xuống: hoàng thượng muốn Huyền Ngôn Nhược được tuyển trong ngày chọn tú tới thị tẩm.

Huyền Ngôn Nặc ngay từ đầu còn không có phát hiện chính mình đang là Huyền Ngôn Nhược chứ không phải Huyền Ngôn Nặc, cũng không để ý đến vị công công kia, hết sức chuyên chú mà dán dán ngọc Như Ý của mình, thẳng đến công công bắt đầu giục hắn tốc độ nhanh lên một chút, hắn mới có phản ứng.

Huyền Ngôn Nặc nhanh chóng thay quần áo, mà vị công công kia chờ không được nói: “Nè, Huyền Ngôn Nhược, ngươi đợi lát nữa tự mình vào tẩm cung của hoàng thượng. Ngay phía trước, chính là cái phòng ở lớn nhất đó, đã biết chưa?”

Huyền Ngôn Nặc gật đầu.

Thay xong quần áo, Huyền Ngôn Nặc hồi tưởng lại, bỗng nhiên nhớ lại hoàng thượng từng nói qua nếu lúc y triệu kiến hắn nhớ mang theo ngọc Như Ý. Vì vậy hắn nhanh tay ngọc Như Ý bị vỡ nát cho vào túi, vội vội vàng vàng chạy đi.

Vừa tới cửa tẩm cung của hoàng đế, Huyền Ngôn Nặc điều hòa hơi thở, vừa định tiến vào lại bị thị vệ ngoài cửa ngăn cản.

Huyền Ngôn Nặc bị chắn lại ở ngoài cửa, vẻ mặt nghi hoặc, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “A ~ ta là Huyền Ngôn Nhược. Là hoàng thượng kêu ta tới.”

“Huyền Ngôn Nhược?” Một người thị vệ mở miệng, “Xin lấy ngọc Như Ý ra.”

“Ngọc Như Ý? A! Ta có!” Huyền Ngôn Nặc từ trong túi lấy ra mảnh nhỏ ngọc Như Ý đặt ở trên mặt đất, “Thế nhưng không nghĩ qua là quá nát…”

“Hừ, ai biết khối ngọc này của ngươi có phải giả hay không! Nhanh lên đi nhanh lên đi!” Người thị vệ đang định cản Huyền Ngôn Nhược, vừa lúc thấy hoàng thượng đã trở về, nhanh nhẹn quỳ xuống. Huyền Ngôn Nặc ngơ ngác nhìn hoàng thượng hướng mình đi tới, ôm chầm lấy vai mình hỏi thị vệ: “Làm sao vậy? Vì sao không cho hắn đi vào?”

“Khởi bẩm hoàng thượng, hắn nói hắn là Huyền Ngôn Nhược, thuộc hạ mời hắn lấy ra ngọc Như Ý, hắn nhưng chỉ lấy đi ra một đống mảnh nhỏ, thuộc hạ không biết đây có phải là ngọc Như Ý thật hay không, bởi vậy, không có cho hắn đi vào.”

“Vỡ?” Con mắt Dật Thanh Thích liếc về phía mảnh nhỏ trên mặt đất, dùng cước gạt chúng nó vào cùng một nơi, quay đầu hỏi Huyền Ngôn Nặc, “Sao lại vỡ nát như thế? Trẫm không phải kêu ngươi cất giữ cẩn thận hay sao?”

“A… Cái kia… Ngươi đừng tức giận…” Huyền Ngôn Nặc gõ gõ đầu, hướng Dật Thanh Thích nói, “Ta vẫn cất ngọc Như Ý ở bên người a… Thế nhưng… Híc… Lúc ta trèo cây, nó không cẩn thận rơi ra khỏi túi của ta… Cho nên… vỡ…”

Dật Thanh Thích rất kinh ngạc: “Ngươi trèo cây?”

“Đúng vậy.”

“Sau này không được trèo nữa.”

“Vì sao… ?”

“Không vì sao!” Dật Thanh Thích bá đạo hạ xuống quy định đối Huyền Ngôn Nặc, sau đó hướng Trịnh công công bên cạnh nói, “Đi lấy một khối ngọc Như Ý khác lại đây.”

“Tuân lệnh.” Trịnh công công lên tiếng, liền đi lấy ngọc Như Ý.

Dật Thanh Thích ôm Huyền Ngôn Nặc đi vào tẩm cung chính mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio