Chương
Tân lão gia tử nghe thấy Kim Tử gọi mình, theo bản năng trong lòng lại kêu bộp bộp, nhi tử ngu xuẩn nhà ông lại làm ra chuyện gì trêu chọc đến Thái Tử rồi! Tên tiểu tử hỗn trướng cả ngày gây phiền toái cho ông, còn không bớt lo bằng Thụy Hòa. Tân lão gia tử một bên chửi thầm, một bên bất đắc dĩ mà đi theo Kim Tử.
Hồng Gia đế đã nghỉ ngơi, Từ Canh ở thiên điện tiếp kiến Tân thái phó, thấy ông tiến vào, Từ Canh hàn huyên vài câu rồi nói vào chủ đề chính, nói: “Lúc ta ở Thiên Tân đã đề cập đến bệnh tim của phụ hoàng với Tân tiên sinh, tiên sinh nói hắn có biết một phương thuốc, đối với bệnh tim có hiệu quả, nhưng mà cần kiểm chứng. Bây giờ đã qua vài tháng, cũng không biết Tân tiên sinh bên kia nghiệm chứng thế nào? Ta mấy ngày nay hầu hạ bên phụ hoàng không thoát ra được, các cung nhân bên kia chỉ sợ sẽ để lộ tin tức, chỉ có thể thỉnh Thái phó lại đây hỏi vài câu.”
Tân lão gia tử banh mặt hết sức lắc đầu, “Điện hạ đừng nghe hắn nói khoác, tên tiểu tử hỗn trướng kia sao mà hiểu được y lý, cho dù hắn đọc qua mấy quyển y thư, nhưng Thái Y viện bên kia nhiều ngự y như vậy, ai cũng có thể mạnh hơn hắn ngàn lần. Thân thể bệ hạ đáng giá ngàn vàng, đương nhiên khi dùng thuốc cũng phải thập phần cẩn thận, những thang thuốc từ trung y giang hồ nào mà có của hắn phải tránh không thể dùng….”
Tân lão gia tử không nghĩ nhi tử ngu xuẩn kia của mình ngay cả chuyện này cũng dám dính vào, vạn nhất thân thể bệ hạ có gì sai sót, hắn chết ngàn lần cũng không chịu hết tội, đừng nói đến Tân Nhất Lai, toàn bộ Tân phủ đều bị hắn làm liên lụy, trong lòng Tân lão gia tử rất gấp, chỉ hận không thể bay về phủ mà đánh nhi tử của mình một trận.
Biểu tình trên mặt của ông ấy quá dữ tợn, đôi mắt Từ Canh giật giật, ý thức được mình có khả năng nói sai cái gì. Sự hung tàn của Tân lão gia tử hắn đã lãnh rồi, lão gia tử khởi xướng cái này với Thái Tử còn không được, nói gì đến Tân Nhất Lai. Từ Canh trong lòng yên lặng mà xin lỗi Tân Nhất Lai ----- hắn thật sự không cố ý nha!
Chờ hắn dùng lời hay ý đẹp mà tiễn Tân lão gia tử đi, Từ Canh bất chấp bên người mình không có người hầu hạ, sai Kim Tử nhanh chóng đi mật báo cho Tân Nhất Lai, lại dặn hắn phải hỏi phương thuốc. Kim Tử cũng biết chuyện này rất quan trọng, vô cùng lo lắng mà chạy nhanh về phía nha môn Công Bộ, tốt xấu gì đuổi kịp ngăn cản trước mặt Tân Nhất Lai.
Nghe được ngọn ngành sự việc, Tân Nhất Lai thấy trên người mình có một trận ngứa ngáy, đỡ trán một lúc sau không nói lên lời. Kim Tử thấy thế, càng thêm không dám hé răng. Một lát sau, Tân Nhất Lai mới bất thình lình từ trong biến cố tỉnh lại, nhận mệnh, thở dài nói: “Được, đêm nay ta tìm một chỗ trốn.”
Tốt xấu gì còn có Thụy Hòa, hỏa khí của lão gia tử còn chậm rãi đi xuống, nếu thật sự không được…. Kia, hắn tiếp tục trốn tránh ở bên ngoài, may mắn Tân gia ở trong thành còn có vài tòa nhà khác, bằng không nếu thật sự phải ở lại khách điếm, chỉ sợ không qua được hai ngày tất cả mọi người đều biết, cái mặt già này của hắn còn biết giấu nơi đâu?
“Còn dược?” Kim Tử mạnh dạn hỏi.
Tân Nhất Lai do dự, tuy nói Tân lão gia tử vô cùng hung tàn, nhưng xét về phương diện nào đó vẫn suy nghĩ chu toàn hơn hắn rất nhiều, hắn tuy rằng đối với phương thuốc sơn trại này tự tin vô cùng, nhưng lại không đảm bảo nó có tác dụng hoàn toàn và không hề có tác dụng phụ. Vạn nhất nếu như thật sự xảy ra chuyện, cái này không phải sự cố chữa bệnh bình thường!
Càng quan trọng hơn là, hắn không nói rõ lai lịch của phương thuốc này được, Thái Y viện cũng không cách nào lấy lệ cho qua, cho dù Thái Tử điện hạ kiên trì cho dùng dược, người khác sẽ nghĩ như thế nào? Nếu dược chữa có hiệu quả thì dễ nói, nhưng nếu trị không khỏi cho Hồng Gia đế, chỉ sợ ngay cả Thái Tử điện hạ cũng bị bôi danh. Nếu như mấy người có âm mưu kích động, vị trí Thái Tử có thể giữ được hay không còn khó nói.
Thấy Tân Nhất Lai sau một lúc lâu không hé răng, Kim Tử ít nhiều cũng đoán được nguyên nhân, hắn cũng không tiện khuyên bảo, liền kiến nghị nói: “Không bằng Tân thị lang theo nô tài đi gặp Thái Tử điện hạ?”
Tân Nhất Lai suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng gật đầu, “Như vậy cũng tốt.” Hắn tốt xấu gì cũng phải nói rõ với điện hạ về lợi hại của việc này, để cho hắn nghĩ kỹ rồi mới quyết định.
Hai người cùng vào cung, Tân Nhất Lai nói băn khoăn của mình đối với Từ Canh, Từ Canh lập tức minh bạch, cười nói: “Tân tiên sinh không cần nghĩ nhiều, phụ hoàng dùng dược gì há có thể ta nói một câu mà có thể định đoạt, dược ngươi trình lên, tự nhiên có các vị thái y khảo chứng, nếu bọn họ nói không được, vậy dược này tuyệt đối không được dùng.”
Như vậy Tân Nhất Lai mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lau mồ hôi hột mà nói: “Như thế thì tốt.” Hắn dừng lại một chút, lại giải thích nói: “Nhưng mà điện hạ cũng không cần quá lo lắng, thuốc trợ tim hiệu quả đã chế ra từ mấy tháng trước rồi, mấy ngày qua vẫn luôn tìm người thử dược, mấy ngày trước vi thần đã đi hỏi qua, nhóm đại phu nói phản ứng không tồi, những dược dùng đến cũng đã được ghi rõ ràng, nếu như Thái Y viện muốn vi thần có thể trình lên.”
Từ Canh vui mừng gật đầu, “Tân tiên sinh làm việc ta luôn luôn tin tưởng.” Tân Nhất Lai thập phần am hiểu làm sao dùng số liệu để thuyết phục người, so sánh với mấy quan viên trong triều luôn dùng những văn hoa cẩm thốc viết tấu sớ trình lên, nói ba hoa chích chòe, loại số liệu này đáng tin hơn nhiều, các vị ngự y ở Thái Y viện lại không phải là người cổ hủ, Từ Canh cảm thấy khả năng bọn họ đồng ý là rất lớn.
Tân Nhất Lai vừa ra khỏi cung, liền phân phó hạ nhân đi phủ tìm Hoàng thị lấy thuốc, đồng thời lại triệu tập các vị đại phu viết danh sách dược liệu lại, còn mình thì tránh ở thành đông không dám ra ngoài. Tân lão gia tử ở nhà cứ chờ mãi chờ mãi, không thấy Tân Nhất Lai hồi phủ, lập tức đoán được nhi tử tin tức nhanh nhẹn, tức giận ở trong sân chống nạnh mà mắng to, lại cho người bảo Hoàng thị tìm Tân Nhất Lai trở về.
“Đừng nghĩ lừa được ta.” Tân lão gia tử tức giận nói: “Ngươi nhất định biết tên hỗn trướng kia trốn ở đâu. Nếu tối nay hắn không trở về, ngày mai ta liền đánh gãy chân hắn.”
Hoàng thị tỏ vẻ sợ hãi, “Chính là đại gia làm chuyện gì không tốt, lại chọc giận đến phụ thân? Ta cũng rất sốt ruột, hôm nay đã tối thế này mà không thấy đại gia trở về, mới vừa rồi cồn phái người ra ngoài tìm, vẫn chưa có hồi âm. Phụ thân ngài ngàn vạn lần đừng tức giận, đại gia nếu có chỗ nào không tốt, về sau ta bảo hắn nhận lỗi với người, đánh mắng đều do người, ta bảo đảm không giúp đỡ hắn một câu.”
Tân lão gia tử biết ông không cách nào lấy được tin tức của Hoàng thị, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định xuống tay ở chỗ mấy tôn tử, thằng nhãi ranh Thụy Hòa không thu lưu, nghe từ trong miệng hắn tin tức rất khó khăn, Thụy Xương lại không ở nhà, song bào thai tôn tử thì lại quá nhỏ, xem ra chỉ có thể đi tìm Đại Trân mà thôi.
“Cha con không về nhà?” Đại Trân nghe Tân lão gia tử nói xong lập tức ý thức được phòng chừng cha nàng lại gặp rắc rối gì, nàng rất vô tội mà trợn mắt to nhìn lão gia tử, lộ ra vẻ đơn thuần và tò mò hỏi: “Gia gia, cha đã làm gì rồi?”
“Ngươi không biết?” Tân lão gia tử có chút không tin, “Hay là ngươi che giấu giúp cha ngươi?”
Đại Trân cực kỳ ủy khuất, “Cháu gái cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, sao có thể giúp cha che dấu, gia gia ngài đang oan uổng ta.”
Tân lão gia tử suy nghĩ một chút, lại cảm thấy nàng nói rất có đạo lý, tiểu cô nương gần đây rất thành thật, cả ngày ở trong phủ xem sổ sách, cơ hồ không ra khỏi cửa, tự nhiên không biết chuyện bên ngoài. Vì thế ông nhanh chóng thu lại thanh tế ngữ mà dỗ nàng: “Có biết cha ngươi ngày thường thích đi nơi nào không, chơi với ai thân nhất?”
Đại Trân nghiêm túc nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Cha trừ bỏ nha môn thì chính là ở trong phủ, ở trong kinh thành cũng không nghe hay qua lại nhiều với ai. Nếu như nói quan hệ thân cận, đại khái có thể kể đến Thái Tử và Cố thúc. Gia gia, ngài rốt cuộc tìm cha để làm gì? Ngài nói cho ta một chút, nếu cha không đúng, ta cùng ngài đi nói cha.”
“Hắn nha----“ Tân lão gia tử nhắc đến chuyện này liền tức giận đến sôi máu, thanh âm cao hơn rất nhiều, “Trời mới biết hắn từ đại phu Mông Cổ nào biết được một phương thuốc chó má, nói là có thể trị bệnh tim, dỗ Thái Tử đến xoay vòng. Hiện tại điện hạ hỏi hắn dược cho bệ hạ đâu. Hắn không phải nói nhảm sao? Ngự y của Thái Y viện cũng không phải ăn không, có thế không mạnh bằng hắn ư?”
Đại Trân đã sớm biết chuyện này, mà nay nghe lão gia tử nhắc đến một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng trên mặt vẫn rất phối hợp mà bày ra biểu tình khiếp sợ, “Gia gia nói đúng, cha lúc này làm thật sự quá lỗ mãng, chuyện lớn như vậy mà cũng không cùng gia gia thương lượng. Nhưng mà gia gia cũng đừng quá lo lắng, Thái Tử điện hạ cũng không phải là người lỗ mãng, xưa nay lại hiếu thuận, việc này liên quan đến an nguy của bệ hạ, hắn nhất định không làm bậy. Thái Tử điện hạ nhất định sẽ tìm ngự y cẩn thận kiểm tra, tuyệt đối sẽ không cho bệ hạ uống thuốc linh tinh.”
Tân lão gia tử đương nhiên cũng biết đến điểm này, có biết là một chuyện, muốn đánh người lại là một chuyện khác, bệnh tim của bệ hạ cùng tên nhi tử hỗn trướng của ông có quan hệ sao, cho dù hắn phát hiện nơi nào có thần y, trước tiếp dâng tấu đề cử thần y đến Thái Y viện đi, hắn đầu óc bị hỏng mới tiến dược?
Nhưng mà lời nói của Đại Trân ít nhiều cũng làm Tân lão gia tử thoải mái đi nhiều, mặc kệ nói thế nào, cháu gái này vẫn rất linh hoạt xinh đẹp sinh động, so với tên nhi tử hỗn trướng kia mạnh hơn nhiều! Đại Trân lại bồi Tân lão gia tử nói chuyện gần nửa canh giờ, dỗ lão gia tử vui đến mặt mày hớn hở, rốt cuộc cũng ném tên hỗn trướng kia ra sau đầu.
Tân Nhất Lai, dược sơn trại và danh sách dược liệu đã dâng lên bàn Từ Canh, Từ Canh lập tức triệu mấy ngự y của Thái Y viện lại, hắn đương nhiên cũng không nêu tên của Tân Nhất Lai, chỉ nói mình ngẫu nhiên gặp được lương y cho phương thuốc, ngầm tìm người thử dược một phen, đưa cho ngự y xem phương thuốc này có thể dùng được hay không.
Có thể làm ngự y của hoàng đế, không chỉ y thuật lợi hại, mà đối nhân xử thế cũng cực kỳ có chừng mực, đó là ngẫu nhiên có hai người tự cho mình cao minh, cũng không dám làm trò trước mặt Thái Tử, phương thuốc này là Thái Tử vất vả tìm được, lại còn đặc biệt thử dược riêng, đừng nó dùng có được hay không, một phen hiếu tâm này cũng đủ làm cho mấy người muốn nghĩ gì đó câm miệng. Huống chi, Từ Canh cố ý chọn những vị ngự y lòng dạ rộng rãi.
Quả nhiên, các ngự y vừa mới bắt đầu cầm viên thuốc lên còn không quá chú ý, cẩn thận xem xét, có vài vị trên mặt lập tức lộ ra biểu tình kinh ngạc, sau đó rơi vào trầm tư, “Thuốc này ----“
Bành Thái y đại nhân thì đoạt lấy xấp danh sách dược liệu từ trên tay Kim Tử, động tác nhanh đến nỗi Cố Hưng cũng thẹn không bằng. Mấy vị còn lại đều dần dần hồi phục tinh thần, tiến đến muốn nhìn cùng Bành đại nhân, càng có người bất mãn nói: “Ngài đừng có độc chiếm một mình, cũng để cho chúng ta cùng nhìn một chút.”
Bành đại nhân dường như không nghe thấy, căn bản không để ý hắn.
Từ Canh thấy thế cười hỏi: “Mọi người cảm thấy phương thuốc này như thế nào?”
Vẫn không có người phản ứng, vài vị ngự y hoặc là đoạt danh sách dược liệu của Bành đại nhân, hoặc là lâm vào trầm tư, đã sớm ném Thái Tử qua một bên.