Hoàng Đế Hắc Hóa

chương 53: chương 53:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Thật vất vả mới có thẻ tiễn vài vị đại thần nội các đi, Kim Tử đưa lên một phong thư, Từ Canh ngáp một cái hỏi: “Nơi nào đưa tới?”

“Là Tạ thượng thư đại thọ cùng danh sách quà tặng của khách nhân.” Kim Tử cung kính trả lời. Từ lúc Từ Canh bắt đầu xử lý chính sự, không khí trong triều càng thêm vi diệu, người ban đầu còn do dự giữa hai bên bắt đầu đứng về một phe, cũng có người đến tỏ lòng trung thành với Từ Canh, trái ngược với sự náo nhiệt của Từ Canh bên phía Tạ thượng thư và Từ Long thành thật hơn rất nhiều, Tạ Quý phi ở trong cung cũng hạn chế hơn, nếu như tính ra, Từ Canh đã thật lâu không gặp hai mẹ con Từ Long.

Từ Canh tuy rằng có tâm thu thập hai người họ, lại không muốn động thủ bây giờ, gần đây hắn mới bắt đầu chấp chính, khó tránh khỏi hao tâm mà không được, hơn nữa trong triều có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, nếu như hắn vừa mới chấp chính đã nhằm vào Từ Long, không thiếu người sẽ nói lời khắc nghiệt, thứ hai nếu như hắn muốn động thủ với Từ Long, thì cũng phải có cớ, mà nay Từ Long có bao lớn, cho dù mình đầy hùng tâm tráng ý muốn kéo hắn ngã ngựa căn bản cũng không làm được, ngầm tác động một chút căn bản không có gì đáng nói, hơn nữa lại làm cho chính mình trở thành lòng dạ hẹp hòi, cuối cùng quan trọng nhất, Từ Long cũng là huynh đệ ruột của hắn, cho dù trong lòng hắn hận Từ Long muốn chết, nhưng đối với Hồng Gia đế mà nói, đó rốt cuộc cũng là con trai ruột của ông, chỉ vì thân thể của Hồng Gia đế mà suy nghĩ, Từ Canh tuyệt đối cũng sẽ không làm ra chuyện gì quá phận.

Đại thọ của Tạ thượng thư đúng là ngày hôm nay, trời vừa mới tối, danh sách khách nhân và quà tặng đã đưa vào cung, Từ Canh tùy tiện mở ra vài trang, phần lớn đều là thân thích Tạ gia và mấy đồng liêu ở Lễ Bộ, cũng có mấy người thường ngày hay cùng ông ấy tới lui, người cũng không nhiều, lễ cũng không nặng, xem ra tất cả mọi người đều không phải người mù, biết tránh xa Tạ gia một chút.

Đời trước không phải như vậy, Từ Canh nhớ đến năm đó mình hoảng hốt chạy ra khỏi kinh thành có bao nhiêu chật vật, lúc ấy kiên định mà che chở cho hắn rời đi chỉ có nhà Tân thái phó. Lúc ấy, Chung thượng thư đã về hưu, Lý các lão bị hắn biếm đi phía nam, mà Lâm các lão luôn luôn không nói nhiều lại đứng về phe phản quân.

Đối với những đại thần về sau phản bội, Từ Canh cũng không có lòng căm hận đặc biệt, thậm chí có lúc hắn còn thay mấy đại thần ấy giải vây, rốt cuộc đời trước hắn là một tên hôn quân, sủng tín gian thần, trầm mê tu đạo, không để ý đến triều chính, thậm chí ngay cả đứa con trai còn không có, nếu như là hắn hắn cũng sẽ phản bội. Chính là, nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Từ Canh cũng không thể nào áp chế đi một tia không tín nhiệm ở trong lòng mình, hắn cầm danh sách tinh tế mà nhìn một lần, ném ra, “Đã biết.”

Chỉ cần hắn không làm chuyện gì ngốc, Từ Long và Tạ gia liền không có bất kỳ một cơ hội nào. Một năm này, Tạ gia bị hắn xếp thành một cái sang, chờ đến khi chân chính đi giải quyết việc mới thấy nó không hề khó.

Người làm cho Từ Canh thật sự đau đầu là Tuệ Vương và Thái Hậu, hai người bọn họ một người là trưởng bối, ngay cả Hồng Gia đế cũng không thể không kính, bằng không sẽ bị chụp mũ bất hiếu, một người lại mua chuộc danh tiếng bạch liên hoa, cho dù Từ Canh sớm nhìn thấu bản chất của hắn, nhưng đại đa số triều thần đều rất sùng kính Tuệ Vương. Tuệ Vương bên ngoài không thể làm được chuyện gì, nhưng ngầm tác động lại có ảnh hưởng rất nhiều, càng quan trọng là, so với Tạ gia, vương phủ của Tuệ Vương lại càng canh phòng nghiêm ngặt, thật là làm cho người khác không thể không mơ màng hết lần này đến lần khác.

Nhưng mà, tuy là như thế, Từ Canh cũng không có muốn động thì sẽ tính toán đến Tuệ Vương, hắn rốt cuộc cũng còn “trẻ tuổi”, căn cơ không vững, cho dù là trữ quân danh chính ngôn thuận, nhưng tâm phúc trong triều cũng không nhiều lắm, thuộc hạ có thể dùng cũng không nhiều, rất nhiều sự tình không có người làm, cho nên, Từ Canh đơn giản là muốn chờ một chút.

Lại qua không mấy ngày, Thiên Tân truyền đến tin tức, nói rằng xưởng đóng tàu đã làm được một số thuyền nhỏ năm trăm mét, bán một ít, Cố Hưng mặt dày mày dạn đòi đi một ít, mà nay định làm thuyền lớn. Cũng bởi vì đợt thuyền nhỏ này làm rất tốt, các thợ thủ công đã tin tưởng gấp trăm lần, ngay cả lão thủ công châm chọc Tân Nhất Lai suy nghĩ kỳ quái cũng đã thay đổi thái độ, mà Hồ Trường Cẩm ở kinh thành luôn luôn không có cảm giác tồn tại cũng làm ra một phen nổi bật, xưởng đóng tàu viết tấu chương nói người thiết kế ra thuyền mới chính là hắn.

Tân Nhất Lai đương nhiên cũng biết chuyện này có chút mờ mịt, Hồ Trường Cẩm tuy rằng ở trên phương diện khoa học rất có thiên phú, nhưng trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng mà có thể thiết kế ra thuyền mới, cái này không phải gắt gao là thiên tài sao. Mười phần thì có đến tám chín phần là kết quả của các thợ thủ công hợp lực, Hồ Trường Cẩm đương nhiên cũng đưa ra ý kiến, nhưng cuối cùng công lao đều rơi trên người hắn, là lựa chọn có lợi nhất.

Công lao lớn như vậy mà rơi xuống đầu mấy thợ thủ công bình thường, cao nhất cũng chỉ là thưởng chút tiền bạc hoặc là bãi bỏ thợ tịch, nhưng nếu là Hồ Trường Cẩm, có Hồ gia là chỗ dựa, tiểu tử này muốn thăng tiến cũng dễ dàng hơn rất nhiều, còn những thợ thủ công ấy, Hồ gia cũng không phải là người keo kiệt, tất nhiên có hồi báo to lớn. Chuyện này nghe thì cảm thấy rất không công bằng với thợ thủ công, nhưng đây là hiện thực, hơn nữa đối với mấy thợ thủ công, không biết chừng họ tình nguyện chọn kết quả này.

Mặc kệ sự thật như thế nào, Hồ Trường Cẩm cũng nở mày nở mặt một phen, mà người làm sư phụ như Tân Nhất Lai tự nhiên cũng bị chú ý, Hồng Gia đế thậm chí còn tự mình triệu kiến hắn hỏi về việc trù bị lập viện khoa học hoàng gia. Nếu như học sinh của Tân Nhất Lai ai cũng có bản lĩnh như Hồ Trường Cẩm, viện khoa học hoàng gia này sớm ngày thành lập, có lợi to lớn đối với Đại Lương a!

Tân Nhất Lai nhanh chóng dâng lên bản kế hoạch mình đã chuẩn bị tốt, Hồng Gia đế lật ra mà xem nhanh một lần, trầm mặc, sau một lúc mới nói: “Cái này… Nơi này thật sự có thể cho ngươi lập ra, nhưng bạc… Nếu không, sang năm lại nói?”

Bây giờ cửa biển còn chưa có lợi nhuận, quốc khố vĩnh viễn ở trạng thái căng thẳng, cái này muốn cho ông tự nhiên đưa ra mấy chục lượng bạc để xây dựng viện khoa học, đừng nói ông lấy ra, đừng nói cho dù quốc khố có tiền, Chung thượng thư có thể lập tức trở mặt.

Tân Nhất Lai sớm đã nghĩ đến kết quả này, cũng không cảm thấy bất ngờ, cười ha ha nói, “Lúc này mới là kế hoạch xây dựng, nhưng thật ra không dùng nhiều tiền như vậy, rốt cuộc trong chốc lát cũng không có học sinh. Chân chính tốn tiền là ở phía sau a.”

Hồng Gia đế chần chờ một chút, rốt cuộc mở miệng hỏi: “Vậy trẫm bảo Chung thượng thư đưa trước cho ngươi tám mươi năm vạn?” So sánh với ba mươi lượng bạc xây dựng bến tàu, thì Hồng Gia đế lúc này xác thực xem như “hào phóng”, Tân Nhất Lai biết mình có nói cũng không được nhiều hơn, cũng lười cò kè mặc cả, sảng khoái mà đồng ý, lại hỏi Hồng Gia đế về địa bàn trọng yếu.

Hồng Gia đế sớm có suy xét, bảo Lý Như Xương đem bản đồ kinh thành đến, chỉ vào một mảnh rừng nói ở thành Bắc nói: “Nơi này thế nào?”

Tân Nhất Lai sờ sờ cằm nói, “Tất cả đều là núi, có để có nơi nào bằng phẳng không?” Tuy nói viện khoa học xây dựng ở trên núi sẽ rất thú vị, nhưng thứ nhất không tiện, thứ hai phí xây nhà trên núi lớn hơn, có năm vạn lượng bạc thì có thể làm gì chứ? Tùy tiện tiêu một ít là hết, đến lúc đó bảo hắn làm sao báo cáo kết quả công việc?

Hồng Gia đế cười, rất có thâm ý, “Nếu ngươi có thể phá cũng được.” Ngoài thành bắc là một núi đá, trên núi có tầng đất mỏng, thoạt nhìn rất là xanh tốt, nếu như muốn san bằng, kia phải có quyết tâm của Ngu Công.

“Có những lời này của bệ hạ, vi thần liền yên tâm rồi.” Hắn có thể yên tâm mà dùng thuốc nổ. Chờ đến khi nổ bằng dãy Bắc Sơn, quảng cáo lớn như vậy, hắn không sợ viện khoa học của hắn không sợ không ai đến.

…………

Từ Canh ban đầu bận rộn một thời gian, đến khi rảnh rỗi lại suy nghĩ miên man. Hắn cảm thấy hình như thân thể của mình thật sự có vấn đề, tuy rằng sáng sớm cương thì tương đối bình thường, chính là nhìn các cung nữ xinh đẹp trong cung một chút xúc động cũng không có, chẳng nhẽ thật sự đoạn tụ?

Từ Canh rất rối rắm, cũng rất hậm hực.

Nội thị trong Trường Tín cung đều là do Hồng Gia đế lựa chọn cho Từ Canh, một là muốn trung thành, hai là muốn tin tức linh hoạt, đương nhiên cũng không thể quá khó coi, trên cơ bản tướng mạo đều có thể xem là thanh tú, Từ Canh lặng lẽ đánh giá bọn họ, còn thử muốn đến gần một chút xem mình sẽ có phản ứng gì, cuối cùng… Chỉ nghĩ một chút đều bị chính mình làm cho ghê tởm muốn nôn.

Vừa không thích nữ nhân, lại cũng không thích nam nhân, mẹ nó, hắn đây là muốn thành tiên luôn rồi!

Từ Canh quyết định đi tìm tiểu tam lang nói chuyện. Nhưng mà gần đây dường như Tân tiên sinh có chút phòng bị đối với hắn, nếu hắn tùy tiện mà hẹn tiểu tam lang, Tân tiên sinh sẽ không nghĩ nhiều chứ? Từ Canh vô cớ mà chột dạ.

Cẩn thận suy nghĩ, hắn rốt cuộc tìm cho mình một cái cớ. Tân Thụy Hòa không phải muốn nghị thân sao, thân là bằng hữu hắn đương nhiên phải quan tâm một chút. Hơn nữa hắn còn biết Thụy Hòa đời trước cưới ai đó, hiện tại phát ra một chút gió, cũng đỡ cho người Tân gia phải đau đầu. Hắn nhớ rõ hai vợ chồng Thụy Hòa tình cảm không tồi.

Hai người vẫn hẹn nhau ở Đắc Ý lâu như cũ, Đại Trân hình như có cao lên một chút, cũng béo hơn một chút, so với trước kia lại đẹp hơn, Từ Canh liếc nhìn nàng một cái là thấy trái tim mình đập bang bang, trong đầu suy nghĩ cái gì cũng không nhớ rõ.

“Ta đến chậm.” Đại Trân vừa tiến vào phòng liền tạ lỗi Từ Canh nói: “Lúc ra cửa bị trì hoãn một chút, để điện hạ chờ lâu.”

“Không sao.” Từ Canh vội vàng cúi đầu không dám nhìn nàng, trầm giọng nói: “Nghe nói gần đây đệ buôn bán không tồi, kiếm không ít lời đi?”

Nhắn đến cái này Đại Trân lập tức cao hứng, mặt mày hớn hở mà trả lời: “Vẫn tốt, toàn bộ Đại Lương triều chỉ có nhà ta cung cấp gương là thủy tinh, có thể không tốt sao? Xưởng sản xuất đã có đơn đặt hàng tới tận cuối năm, ta chỉ chở xưởng đóng tàu đóng được thuyền lớn, đến lúc đó cho hàng mang sang Oa quốc, lúc đó bạc còn nhiều hơn bây giờ. Điện hạ có muốn cùng làm không?”

Từ Canh cười, “Đệ kiếm tiền sao có thể quên ta, ta tự nhiên cũng muốn góp phần. Đúng rồi, hôn sự của đại huynh đệ thế nào rồi? Có nhìn trúng người nào không?”

Đại Trân lắc đầu bĩu môi, “Còn chưa có đâu, ta có nhìn trúng vài vị tỷ tỷ, đáng tiếc đại huynh ta đều không thích, cũng không biết hắn thích thiên tiên nào nữa?”

“Thụy Hòa cũng không phải là người háo sắc, sao có thể một vừa hai phải đòi cưới cô nương xinh đẹp.” Từ Canh nghe nàng nói nhìn trúng mấy vị tỷ tỷ xinh đẹp, trong lòng tự nhiên có chút không được tự nhiên, nhịn không được khuyên nhủ: “Lấy vợ thì phải xem đức hạnh, quan trọng là nhân phẩm và tính tình, tướng mạo mới là chuyện sau, đệ tuổi tác còn nhỏ, ngàn vạn đừng để sắc đẹp mê hoặc.”

Khi hắn nói lời này đặc biệt nghiêm túc, Đại Trân cơ hồ chưa gặp qua bộ dáng nghiêm túc nào của hắn, nhất thời sửng sốt, đợi sau khi nghĩ lại không nhịn được muốn cười, nghẹn một lúc lâu đến nỗi bụng đau.

“Điện hạ giáo huấn phải, nương ta cũng nói như vậy.” Đại Trân tốt xấu cũng nhịn cười, nghiêm túc mà trả lời.

Từ Canh dứt lời cảm thấy mình có chút chuyện bé xé ra to, sợ Đạ Trân tức giận, thấy sắc mặt nàng vẫn tốt, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghĩ nghĩ lại nói: “Trong lòng Thụy Hòa luôn suy nghĩ khác người, ta thấy hắn không thích mấy cô nương ôn nhu. Ta thấy không nên chỉ hỏi trong kinh thành này, cho người đi nơi khác hỏi thăm cũng được. Tân tiên sinh và Cố tướng quân quan hệ không tồi, phủ Võ Anh Hầu ở Tây Bắc cũng có chút thể diện, không bằng nhờ họ nhìn bên đó chút, nói không chừng còn có thể thu hoạch?”

Đại Trân gật đầu cảm tạ, “Đa tạ điện hạ nhắc nhở, sau khi trở về ta nhất định sẽ nói cùng nương.”

Hai người bọn họ lại nói đến chuyện dự trù chuẩn bị lập viện khoa học hoàng gia, Đại Trân thần thần bí bí hỏi: “Tấu chương của cha ta ngày hôm qua điện hạ đã thấy chưa?”

Cái này thật đúng là hắn không nhìn thấy? Các triều thần dâng tấu chương đều được các đại thần nội các sửa qua một lần, xét theo nặng nhẹ mà đưa đến cho Từ Canh, nếu không phải là chuyện quan trọng, phần lớn là các đại thần nội các xử lý, hắn không nhìn thấy, nghĩ đến Tân Nhất Lai viết cái gì đó không phải là chuyện quan trọng. Nhưng mà Đại Trân thần thần bí bí như vậy, hay là trong đó có gì kỳ quặc?

Từ Canh tự nhiên không nhịn được mà đặt câu hỏi.

Đại Trân cười hì hì không ngừng, “Cha ta gần đây không phải dự tính thành lập viện khoa học hoàng gia sao, bệ hạ ban cho người một mảnh đất ở thành bắc, đang chuẩn bị phá đá đó, mới viết tấu chương thỉnh kinh triệu doãn nha môn viết một bản cáo thị giải thích, đỡ cho mọi người tưởng sẽ xảy ra chuyện gì.”

Từ Canh liền minh bạch, người này không tồi nha, Tân Nhất Lai là muốn phá núi a!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio