Hoàng Đế Hắc Hóa

chương 61: chương 61:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Chớp mắt đã qua một năm, Từ Canh đã mười bảy tuổi, Hồng Gia đế đột nhiên quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của hắn, cái này làm cho từ Canh rất có áp lực.

Thái Tử tuổi trẻ trần đầy hứa hẹn, tướng mạo và nhân phẩm đều tính ở hàng thượng đẳng, há không thể dẫn đến các nhà quyền quý trong kinh thành như hổ rình mồi, từ khi nghe nói Hồng Gia đế chuẩn bị tuyển phi cho Thái Tử, không khí trong kinh thành lập tức vì thế mà biến đổi, trong lúc nhất thời, cửa hàng trang sức làm ăn không tồi, thương thuyền hải ngoại lại đem đến cho kinh thành không biết bao nhiêu các loại đá quý, ngay cả siêu thị của Đại Trân làm ăn cũng không tồi.

Bên kia Thái Hậu tự nhiên cũng không nhàn rỗi, tuy nói Hồng Gia đế không có chủ ý cho nàng làm chủ chuyện này, nhưng nàng vẫn làm bộ làm tịch mà triệu tập các mệnh phụ trong kinh thành, nhóm mệnh phụ này tự nhiên cũng không quên mang theo khuê nữ vừa độ tuổi này theo, trong lúc nhất thời không khí trong cung đều tràn ngập ái muội.

Từ Canh dù sao cũng giả vờ không biết, vẫn siêng năng xử lý chính vụ như cũ. Hơn một năm này, Đại Lương triều xảy ra rất nhiều biến đổi, có một số ít còn được gọi là có thâm ý sâu xa, thân là Thái Tử nhiếp chính, trên người Từ Canh gánh vác áp lực cực lớn. Nhưng thật ra người kiêm nhiều chức như Tân Nhất Lai lại rất thanh nhàn, bến tàu, hải quan, xưởng đóng tàu, còn có viện khoa học hoàng gia, còn có đúc đại bác, rõ ràng tất cả đều là do Tân Nhất Lai đề xướng chỉ đạo, nhưng cố tình hắn lại xử lý mọi chuyện sạch sẽ ngăn nắp, người phía dưới vội đến sứt đầu mẻ trán, hắn lại không có việc gì, ôm chén trà đi tìm Chung thượng thư nói chuyện phiếm, thường làm cho Chung thượng thư tức giận đến mức muốn đánh nhau với hắn.

Từ Canh thật ra cũng muốn học tập hắn, nhưng có lẽ bởi bóng ma không để ý triều chính của đời trước để lại, hắn đôi khi cảm thấy chính mình có chút tật xấu, mặc kệ là chuyện gì cũng phải hỏi đến mới có thể yên tâm, cứ như vậy, một ngày nào đó sẽ làm cho mình mệt chết. Điều duy nhất làm hắn có thể thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần đó chính là cứ mười ngày lại có thể xuất cung gặp mặt tiểu tam lang, mỹ kỳ danh là bàn bạc chuyện làm ăn.

Nhưng từ mùa đông năm trước, tiểu tam lang không thể nào ra cửa, mười lần thì có đến năm lần nói là có việc, cái này làm cho tâm tình Từ Canh lập tức hạ xuống. Hắn không nhịn được lặng lẽ nghĩ, có phải là tiểu tam lang đã nhìn ra hắn có ý đồ thâm hiểm, cho nên mới cố ý trốn tránh hắn? Tiểu tam lang có phải hay không cảm thấy hắn có bệnh.

Chính vụ bận rộn, hơn nữa tâm tình không vui, Thái Tử điện hạ mấy đêm mất ngủ, rốt cuộc thể lực không chống chịu nổi, té xỉu ở Trường Tín cung. Hồng Gia đế lúc này mới thất kinh nhận ra hình như mình đã tạo ra cho nhi tử quá nhiều áp lực, một mặt thức tỉnh, bắt đầu xử lý chính sự.

“Thái Tử điện hạ làm việc quá độ, hơn nữa trong lòng tích tụ, cho nên mới không chống đỡ nổi mà hôn mê. Bệnh tình thật ra không nghiêm trọng, một là nghỉ nhiều hơn một chút, hai là, tâm bệnh này cần có tâm dược mới trị được, chỉ cần Thái Tử điện hạ tâm tình thoải mái, bệnh này tự nhiên không thuốc mà khỏi.” Ngự y sau khi bắt mạch xong cho Từ Canh, bẩm báo với Hồng Gia đế.

Hồng Gia đế không khỏi lặng im không nói, sau một lúc lâu mới cho ngự y lui, lại cho người gọi Kim Tử đến.

Kim Tử vừa vào cửa liền quỳ rạp xuống đất, thỉnh tội nói: “Nô tài hầu hạ Thái Tử thất trách, tội đáng muôn chết, thỉnh bệ hạ trách phạt.”

Hồng Gia đế cũng không kêu hắn đứng dậy, lạnh lùng nói: “Thái Tử bệnh nặng như vậy, ngươi thật sự không thể thoái thác tội của mình, nếu không phải Thái Tử luôn sủng ái ngươi, mà nay ốm đau trên giường cũng kêu ngươi hầu hạ, trẫm hôm nay không hung hăng trách phạt ngươi một trận không được. Nhưng mà ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, đây là tạm thời cho ngươi ghi nhớ kỹ, chờ sau khi Thái Tử khỏi bệnh, trận đánh này ngươi trốn cũng không thoát.”

Ông dứt lời dừng lại một chút nói: “Thái Tử gần đây luôn vì chuyện gì mà lo lắng, ngươi biết không?”

Kim Tử vội vàng lắc đầu, đừng nói hắn không biết, cho dù biết cũng sẽ không nói ra, “Nô tài không biết.”

“Ngươi không biết?” Hồng Gia đế giận dữ nói, “Ngươi sớm tối theo bên người Thái Tử, thế nhưng lại không biết hắn vì chuyện gì mà phiền não, có người nào việc như ngươi sao? Ngươi đâu, mau kéo tên nô tài vô dụng này ra đánh hai mươi bản. Hỗn trướng đồ vật, chỉ có một người hầu hạ cũng không tốt, còn dùng ngươi làm gì?” Vừa mới nói còn không trách phạt hắn, giờ lật mặt lại muốn đánh hắn, Hồng Gia đế một chút cũng không cảm thấy mình là người lật lọng.

Kim Tử cũng không cầu tha, an an tĩnh tĩnh mà để người kéo ra, chỉ một lát sau, cung nhân hồi báo đã đánh xong, tâm tình Hồng Gia đế cũng không tốt đẹp hơn được. Nể tình Từ Canh, Hồng Gia đế cũng không để Kim Tử tự sinh tự diệt, phất tay bảo cung nhân tìm cho hắn một thái y.

“Tùy tiện nhìn xem là được rồi.” Hồng Gia đế khó chịu mà nói: “Không nguy hiểm đến tính mạng là được, thứ hỗn trướng ấy phải cho hắn một bài học nhớ đời.” Nhưng cho dù đã giáo huấn Kim Tử thì trong lòng ông cũng không biết Từ Canh đang nghĩ gì, ông cũng đã hảo ngôn hảo ngữ mà thăm dò Từ Canh một phen, nhưng miệng Từ Canh so với trai còn chặt hơn, mặc kệ Hồng Gia đế hỏi như thế nào, hắn trước sau không nói như cũ, nếu thật sự bị hỏi đến phiền, đơn giản là nhắm mắt giả bộ ngủ, Hồng Gia đế tức giận đến mức muốn đánh người, nhưng vừa cúi đầu nhìn thấy gương mặt gầy tái nhợt của nhi tử, ông lại đau lòng đến không chịu được.

Đối với tâm bệnh của nhi tử, Hồng Gia đế rất quan tâm, tự nhiên không còn nhọc lòng mà đi tuyển phi. Thái Hậu thật ra lại rất để bụng, các mệnh phụ trong kinh thành như nước chảy mà dẫn con gái vào kinh, lại ngay cả đến mặt Hoàng đế và Thái Tử cũng chưa gặp qua, trong cung lại không truyền ra tin tức gì, dần dần, mọi người cũng ngẫm ra --- nguyên lai hôn sự của Thái Tử Thái Hậu căn bản không thể nói.

Nhưng cái này cũng không phải hiếm lạ, ai không biết Thái Hậu không phải mẹ đẻ của Hoàng đế, mặc kệ là triều thần hay là phu nhân của các đại thần, ai cũng có thể nghĩ ra được.

Chuyện Thái tử sinh bệnh tự nhiên không giấu được, các triều thần nội các, đặc biệt là các nội thần có thâm ý, nhóm quyền quý có tâm tư với chức Thái Tử phi lại càng muốn mượn cơ hội để biểu hiện một phen, dốc hết lòng mà xun xoe, chỉ tiếc Hồng Gia đế biến Trường Tín cung thành cái thùng sắt, đừng nói là đi thăm, ngay cả muốn đưa dược liệu gì qua cũng khó.

Hồng Gia đế đối với lần bị bệnh này của Từ Canh thập phần áy náy, luôn cảm thấy chính mình hại nhi tử, hơn nữa ông chính là một từ phụ, lúc này càng biểu diễn một mặt từ phụ nhuần nhuyễn. Trừ bỏ lúc thượng triều và nghị sự cùng các đại thần nội các, Hồng Gia đế hầu như ngày đêm bồi bên người Từ Canh, hỏi han ân cần, rất săn sóc.

Trong lòng Từ Canh cảm động, bệnh lại không có chuyển biến tốt hơn chút nào --- Bởi vì hắn sợ khi mình ngủ rồi sẽ nói mớ ra tên của tiểu tam lang.

Tuy nói miệng của Kim Tử không thể cạy ra nửa chữ, nhưng Hồng Gia đế cuối cùng cũng hỏi thăm ra được một chút chuyện, rốt cuộc Thái Tử ra cung cũng không thể mang một mình Kim Tử, bọn thị vệ đôi mắt tinh, sao có thể không suy nghĩ linh tinh, lúc trước không dám nói, nhưng khi Hồng Gia đế mở miệng hỏi, bọn họ sao dám giấu diếm.

Hồng Gia đế là người từng trải, vừa nghe bọn thị vệ nói mỗi lần không thấy Tân gia tiểu tam lang tâm tình lập tức hạ xuống, ông dường như đoán được nguyên nhân. Chính là cái gọi là thiếu niên ái mộ thiếu niên ngải, thiếu niên nào mà không có lòng xuân, vốn tưởng rằng nhi tử nhà mình là một trang giấy trắng cái gì cũng không hiểu, kết quả tên nhi tử hỗn trướng này lại…. Thế nhưng lại cho ông một kinh ngạc là đoạn tụ tay áo!!!

Không thể không nói Hồng Gia đế là một vị vua tốt, nếu đổi lại là đế vương khác, vừa nghe đến chuyện này có lẽ sẽ tức đến hộc máu, nhất định nói Tân gia không đúng, nhưng Hồng Gia đế tuy rằng cũng tức giận, nhưng tốt xấu gì cũng kìm lại không phát. Tuy rằng ông muốn đánh cho nhi tử một trận, nhưng Từ Canh vẫn còn là bộ dáng không còn gì luyến tiếc kìa, tâm Hồng Gia đế toàn là vị chua.

Việc đoạn tụ tay áo này, ở trong giới đại quan và quý nhân cũng không phải hiếm lạ gì, Hồng Gia đế tuy rằng không có khuynh hướng này, lại rất thức thời, không thấy cái gì gọi là ghê tởm, nên cho dù là nhi tử thân sinh phạm phải tật xấu này, Hồng Gia đế sau khi bình tĩnh lại cũng không thấy đây là vấn đề vạn ác không thể tha thứ, chỉ cần nhi tử có thể lưu lại đời sau, quản hắn thích ai làm gì?

Nhưng vấn đề trước mắt là, chuyện này rõ ràng chỉ là nhi tử nhà mình một bên nhiệt tình, ngây ngốc mà đâm đầu vào quan tài, Tân gia tiểu tam lang kia căn bản một chút ý tứ cũng không có, bằng không sẽ không cố ý trốn tránh hắn. Hồng Gia đế là một minh quân, mà là một minh quân thì không thể ép con nhà người ta đoạn tụ với nhi tử nhà mình được đi?

Hồng Gia đế phát sầu, ông căn bản không hề nhớ ra, Tân thái phó đã từng khoe mình có một đôi cháu trai cháu gái là long phượng thai.

Tuy biết chuyện này không có quan hệ với Tân Nhất Lai, nhưng trong lòng Hồng Gia đế rốt cuộc không thoải mái, liền nhìn Tân Nhất Lai không thuận mắt, trứng gà mà cũng muốn chọn xương cốt, không có việc gì mà cũng bắt bẻ hắn một hồi. Trong lúc nhất thời, triều đình truyền ra Tân Nhất Lai đắc tội với bệ hạ, Tân Nhất Lai cũng buồn bực, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết mình đã làm sai chuyện gì.

Còn Đại Trân, tiểu cô nương mùa đông năm trước thấy kinh lần đầu, sau đó bị Hoàng thị nhốt trong phủ dưỡng sức, “Tiểu cô nương gia, cái khác không nói, thân thể nhất định phải điều dưỡng tốt, bằng không về sau có gì cũng chỉ có mình con chịu. Gần đây thời tiết lạnh, không cho phép con ra ngoài, chờ thêm một đoạn thời gian nữa đến đầu xuân, thời tiết ấm lại, lúc ấy con ra ngoài cũng được.”

Đại Trân ôm chén đường đỏ nấu trà gừng lớn, rầu rĩ gật đầu, “Đã biết.”

Hồng Gia đế rốt cuộc cũng không nhịn được, cho người đi tra xét Tân gia tiểu tam lang từ trên xuống dưới, làm cho nhi tử của mình bệnh thành như vậy, vậy mà tiểu tam lang kia lại không thèm quan tâm, này cũng quá không có lương tâm rồi, nhi tử sao lại có thể coi trọng một oa nhi như vậy chứ.

Không qua mấy ngày, Tân gia “tiểu lang” đã bị Hoàng đế tra xét kỹ càng, Hồng Gia đế cầm quyển sách thuộc hạ tra xét về cả kinh suýt nữa té từ trên long ỷ xuống, chợt lại cười to không ngừng, “Tên hỗn trướng mắt mù, thật xứng đáng!”

Tưởng tượng đến nguyên nhân nhi tử mình vì chuyện đoạn tụ mà rối rắm vạn phần, Hồng Gia đế có một cảm xúc sung sướng không nên lời khi người khác gặp họa, tên tiểu tử hỗn trướng kia cả ngày bày ra bộ mặt lão luyện thành thục, nên cho hắn ăn đau khổ lần này, Hồng Gia đế vô cùng vui sướng mà cất quyển sách này đi, quyết định tiếp tục lừa gạt, để cho nhi tử rối rắm.

Chỉ nghĩ đến thôi là tâm tình đã vui sướng rồi.

Còn vấn đề Tân gia tiểu nương tử không quan tâm đến bệnh tình của Thái Tử, Hồng Gia đế tự động xem nhẹ, người ta là một tiểu cô nương, da mặt mỏng, sao lại không biết xấu hổ mà đi hỏi chuyện này.

Còn chuyện tuyển Thái Tử phi, Hồng Gia đế tự nhiên cũng gác xuống, thật vất vả nhi tử mới có một ý trung nhân, tuyển Thái Tử phi này còn quan trọng sao? Còn Tân gia có nguyện ý gả khuê nữ vào cung hay không, Hồng Gia đế căn bản không suy nghĩ đến chuyện này.

Ý xấu của Hồng Gia đế là không tính toán buông tha cho nhi tử mình dễ dàng như vậy, ngày hôm sau khi hạ triều, ông lại đến Trường Tín cung một chuyến, nghiêm mặt nói với Từ Canh: “Như thế nào, nghĩ đến Tân gia tiểu tam lang? Ngươi thật giỏi a!”

Từ Canh lăn lóc từ trên giường té xuống, đập vào mặt đất một cái thật mạnh, Hồng Gia đế thấy xương cốt ông còn đau. Thêm vào đó Từ Canh lại không ý thức được rằng mình đau, vẻ mặt trắng bệch mà phủ nhận: “Nhi thần không hiểu ý tứ của phụ hoàng là gì?”

Hồng Gia đế liếc mắt nhìn hắn, ngữ khí rất bình thản, “Ngươi yên tâm, trẫm sẽ không tính toán tìm phiền toái cho Tân gia tiểu tam lang. Loại chuyện này trẫm thấy nhiều rồi, thấy nhiều sẽ không trách, sẽ không vì chuyện nhỏ như hạt mè hạt đậu xanh mà trách phạt ngươi.”

Từ Canh có chút ngốc, càng có nhiều hơn là không dám tin tưởng, hắn cảm thấy chuyện này như trời sắp sụp xuống rồi mà phụ hoàng hắn chỉ xem là hạt mè hạt đậu, cái này làm cho sự rối rắm thống khổ của hắn chỉ như một trò cười. Nhưng trong lòng Từ Canh không bởi vì chuyện này mà nhẹ nhàng hơn, cho dù Hồng Gia đế không so đo, hắn vẫn bởi vì tiểu tam lang xa cách mà đau khổ.

Thái độ của Hồng Gia đế càng thêm hòa ái hiền lành, “Ngươi tuổi còn nhỏ, người trẻ tuổi mà, đối với tình ái đều xem trọng, trong lòng không thoải mái cũng bình thường. Phụ hoàng không bức ngươi, chuyện tuyển Thái Tử phi này cũng không vội, ngươi khi nào muốn thành thân thì nói. Chỉ cần ngươi lưu lại đời sau, phụ hoàng cái gì cũng theo ý ngươi.”

Từ Canh ngàn lần không nghĩ Hồng Gia đế lại có thái độ như vậy, trong lúc nhất thời lòng có trăm mối ngổn ngang, lại là cảm động và áy náy, đôi mắt đau xót, thế nhưng lại có chút muốn khóc.

Hồng Gia đế tủm tỉm mà nhìn hắn, mười phần biểu tình từ phụ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio