Hoàng Đế Hắc Hóa

chương 72: chương 72:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Đại Trân nhất thời xúc động làm chuyện xấu xong trong lòng cũng rất hối hận, một phương diện nào đó là sợ hãi sự tình nháo quá lớn, đến lúc đó sẽ không dễ ăn nói, về phương diện nào đó lại trách bản thân không suy nghĩ chu đáo, khi ném pháo trúc mình cũng đang ở trong quan phòng, không đoán được uy lực của thứ đồ kia so với nàng tưởng tượng còn mạnh hơn, kết quả bản thân cũng bị dính phải, người bị hun đến hôn mê luôn.

Trong lòng rất hối hận, Đại Trân thề về sau sẽ không làm ra chuyện xúc động như thế được nữa, nếu như muốn làm trò đùa dai gì, cũng nhất định phải chuẩn bị thỏa đáng, giống như hôm nay giết địch mà tự hại đến tám phần thật sự là ngu không ai bằng.

Đại Trân bóp mũi, thừa dịp bên ngoài hỗn loạn chuồn về, kết quả về tới cửa bất chợt gặp Tân Nhất Lai. Tròng mắt Tân Nhất Lai muốn rớt ra, che mũi lại kinh hãi nói: “Bé con làm sao vậy, rớt xuống bồn cầu sao? Ai ya, thối quá –“

Đại Trân không nói lời nào, một đường chạy về phòng tắm thay y phục. Tân Nhất Lai nhất thời cảm thấy có chuyện gì không thích hợp, đang muốn kêu Thụy Hòa, Thụy Xương dò hỏi, lại nhìn thấy Tiểu Đạo mặt khẩn trương mà đuổi lại đây, nhìn thấy Tân Nhất Lai, Tiểu Đạo lập tức biến sắc, cuống quít chuẩn bị chạy ra bên ngoài, lại bị Tân Nhất Lai gọi lại.

“Đại cô nương vừa đi đâu vậy? Nàng làm cái gì, sao lại để bản thân biến thành như thế?” Tân Nhất Lai thong thả ung dung hỏi, ngữ khí bình đạm, Tiểu Đạo lại run sợ không nhẹ, toàn bộ Tân phủ chỉ có đại gia là không dễ lừa gạt, ngay cả đại lang nhị lang cũng không dám nói dối trước mặt đại gia, huống chi là nàng.

Tiểu Đạo khẩn trương, sợ hãi mà nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Đại cô nương không cho nói.”

Tân Nhất lai liếc xéo nàng một cái, Tiểu Đạo lập tức khai ra, “Hoàng gia nãi nãi hẹn đại cô nương ra vườn ngắm hoa, không nghĩ tới có rất nhiều người, Thái Tử điện hạ… Không biết thế nào chọc giận cô nương, nàng vừa giận, liền….. Liền nhân lúc Thái Tử điện hạ đi quan phòng ném pháo trúc vào.”

Tân Nhất Lai suýt không thở nổi, vừa tức giận vừa buồn cười, không biết nên khóc hay nên cười sau một lúc mới cố nín cười, nói: “Nàng làm chuyện xấu thì làm, sao lại để bản thân liên lụy, ngu không? Ghê tởm quá…”

Hắn còn có thể chế nhạo như vậy, Tiểu Đạo cũng không dám nói tiếp, chỉ đành thành thật mà cúi đầu nghe. Tân Nhất Lai dứt lời, lại phảng phất thuận miệng hỏi: “Đại cô nương và Thái Tử sao lại nháo như vậy? Là chuyện gì, ngươi nói cẩn thận cho ta nghe một chút đi, nếu dám giấu diếm cái gì ---“ Tiểu Đạo sắc mặt trắng bệch liên tiếp nói không dám không dám.

Đợi Tiểu Đạo một năm một mười mà kể lại sự tình, tươi cười trên mặt Tân Nhất Lai dần ngưng lại, có một số việc đã ngoài sự dự kiến của hắn, vốn tưởng rằng chỉ là Từ Canh một bên nhiệt tình, cho nên Từ Canh căn bản không để hắn trong lòng, mà nay Đại Trân tự nhiên làm như vậy, Tân Nhất Lai đột nhiên ý thức được nữ nhi nhà hắn trưởng thành rồi.

Không được, phải nghĩ biện pháp gì làm cho chuyện này thất bại! Trong lòng Tân Nhất Lai âm thầm tính toán, Đại Trân hôm nay vừa trải qua chuyện này, trong lòng không biết chán ghét Từ Canh như thế nào đâu, chỉ cần hắn nhúng tay vào, có chuyện gì mà làm không thành? Hơn nữa --- Thái Tử xác thật cũng quá đáng, hôm qua còn ngôn chi sáng quắc mà nói thật dễ nghe, xoay người liền muốn nuốt lời, đừng nói Đại Trân là cô nương mẫn cảm, hắn nghe xong trong lòng cũng không thoải mái.

Lại nói, Đại Trân hôm nay làm rất hả giận – nếu không để bản thân dính vào thì tốt rồi.

Tân Nhất Lai nghĩ nghĩ, quyết định không trách cứ nữ nhi, nói thật hắn cũng luyến tiếc, còn không phải là làm ra một trò đùa dai nho nhỏ sao, hồi nhỏ ai chả trải qua mấy chuyện này. Còn Hoàng đế bệ hạ biết được có truy cứu chuyện này hay không, người làm cha thu dọn tàn cuộc là chuyện nên làm.

Không đợi Đại Trân suy nghĩ cẩn thận tâm tư của mình, Tân Nhất Lai đã quyết định nhanh chóng đưa nàng về kinh thành, Đại Trân lập tức choáng váng, “Hồi kinh? Vì cái gì? Ta mới đến đây mấy ngày, còn chưa xem được hành cung chống nắng như thế nào đâu?”

“Không trở về kinh?” Tân Nhất Lai nói: “Bản thân gây ra chuyện lớn như vậy mà còn không chịu về kinh, như thế nào, còn chờ bệ hạ ban thánh chỉ đánh con một trận? Một cô nương gia, còn bướng bỉnh hơn nam nhi, nhìn con chuyện gì cũng dám làm ra đi, ta nói ra còn thẹn thùng. Chuyện này ngàn vạn lần đừng để truyền ra ngoài, quá ghê tởm, còn nhìn Thụy Hòa Thụy Xương xem, đều ghê tởm đến nước cũng không muốn uống kìa.”

Thụy Hòa bưng chén trà cứng lại, bất động thanh sắc mà đặt chén trà xuống, gương mặt tuấn lãng banh lại: “Ngày mai để Thụy Xương đưa A Trân trở về.”

Đại Trân nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ta làm chuyện này kín đáo, người khác không biết.”

“Xí.” Thụy Xương không chút khách khí mà xen mồm, “Ngươi ngu ngốc, người ta chính là Thái Tử, thật sự cho rằng bên người hắn chỉ mang theo một mình Kim Tử, còn không biết có bao nhiêu thị vệ ẩn nấp đâu. Nếu không phải là để ý mặt mũi cha, người ra khỏi quan phòng đã lập tức bị bắt trở lại rồi. Ngu ngốc!”

Đại Trân tức khắc nghẹn lại, trong lòng rất hối hận vì mình đã lỗ mãng. Chính mình bị đánh mắng thì thôi đi, nếu làm cho người nhà bị liên lụy đó mới là hội hận xanh ruột. Đều do Từ Canh, nếu không phải hắn… Đại Trân càng nghĩ càng giận, trong lòng mắng hắn đến nỗi máu chó phun đầy người.

Nếu như phụ huynh trong nhà đã quyết định, Đại Trân cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể thành thành thật thật mà thu thập hành lý, từ sáng sớm ngày hôm sau đã được Thụy Xương hộ tống trở về kinh thành. Chờ đến khi Từ Canh biết được tin tức thì đã đuổi không kịp, làm hắn hối hận thối ruột.

Từ Canh cũng không ngốc, mau chóng ý thức được rằng mình lần này lại làm chuyện ngu xuẩn, tuy nói là thử tâm tư của Đại Trân, nhưng cũng vì vậy mà đắc tội với người khác, một nhà Tân tiên sinh thì không nói, vốn dĩ muốn ngăn trở chuyện hôn sự của hắn và Đại Trân, hiện tại càng trầm trọng hơn, lời trong lời ngoài còn nói vô cùng may mắn, âm dương quái khí mà chúc hắn và thiên kim Lâm phủ kim hỉ liên lý!

Hỉ kết liền cành cái rắm! Từ Canh tức muốn chết rồi, vài ngày sau căn bản không ra cửa, còn gọi Hoàng gia đại lang và nhị lang đến thóa mạ một hồi, trách bọn họ ra chủ ý linh tinh.

Hoàng gia đại lang vẻ mặt ủy khuất không đầu hàng, “Thái Tử điện hạ không nói lý, chuyện này nháo thành như vậy có thể trách chúng ta sao? Trước đó đã cố ý nhắc nhở ngài phải làm bộ làm dáng sao, cố ý cho A Trân xem, thứ nhất làm cho nàng khẩn trương, thứ hai cũng là để ngài biểu hiện dù có ba ngàn con sông ta cũng chỉ có một mình gáo nước, kết quả ngài lại cùng Lâm tiểu thư mắt đưa mày lại, đừng nói là A Trân, thay đổi là ta trong lòng cũng không thoải mái. Dượng ta bây giờ trào phúng mấy câu là xem thân phận của ngài, đổi lại là người khác, còn không biết sẽ bị hắn mắng thành dạng gì đâu.”

Hoàng gia đại lang biết tính tình Từ Canh chỉ giảng đạo lý, cho dù trong miệng có hung hăng một chút, nhưng trước nay lại không thật sự động thủ, cho nên mới không lựa lời mà đẩy lên đầu Từ Canh. Từ Canh quả thực bị hắn nói không biết trả lời như thế nào, thở hồng hộc đặt mông ngồi xuống, hồ nghi nói: “Ngươi nhắc nhở ta sao, ta sao lại không nhớ rõ.”

Lúc ấy Hoàng gia đại lang nói cái gì, đầu óc hắn đều làm rốt cuộc có thể thử tâm tư của Đại Trân, căn bản không cẩn thận nghe, hiện tại hối hận cũng không kịp.

Mặc kệ lúc ấy Hoàng gia đại lang nói những gì, bây giờ đều không quan trọng, Đại Trân bị hắn làm cho tức giận, chỉ sợ trong chốc lát sẽ không nguôi giận, hiện tại chỉ mong Tân tiên sinh sẽ không vội vàng định ra hôn sự cho Đại Trân, bằng không, buộc hắn nóng nảy, không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.

“Điện hạ” Hoàng gia đại lang không nhịn được góp lời, “Không nói đến thuộc hạ có nhắc nhở người hay không, bản thân ngài cũng phải chú ý chút. Lâm gia cô nương xác thực xinh đẹp như hoa, nếu như ngày thật sự có ý tứ với nàng, nhân lúc còn sớm tuyệt ý nghĩ với A Trân. Tính tình của nhà dượng ta đã lãnh qua, cho dù ngài thuyết phục được bệ hạ tứ hôn, dượng ta cũng có biện pháp làm cho chuyện này không thành.”

Từ Canh biết chuyện này không tiện giải thích, chỉ phải hàm hồ nói: “Ta cũng Lâm gia cô nương một chút quan hệ cũng không có, ngươi đừng có nói bừa.”

Hoàng gia đại lang cười ha ha hai tiếng, “Bên ngoài cũng không nói như ngài.” Từ Canh đã mười bảy mười tám mà không thấy cùng cô nương nhà ai quá thân cận, lần này lại khó có khi nói chuyện cùng Lâm gia cô nương nhiều hơn một chút, lập tức bị người ta nhìn chằm chằm, bên ngoài truyền qua lại, chỉ kém chưa nói bệ hạ tứ hôn.

Từ Canh tự nhiên đoán được bên ngoài có người châm ngòi thổi gió, mấy các lão thì chỉ có Lâm các lão thích chơi trò này, nhìn thành thành thật thật, lại ngầm thích đi lối tắt, nếu không phải hắn còn là đại thần nội các, Từ Canh sớm đã muốn xuống tay với ông ta.

“Người ngoài truyền thế nào thì kệ bọn họ.” Từ Canh hừ nói: “Thời gian dài tự nhiên phai nhạt.” Lâm gia nếu như thật sự sốt ruột, hắn không ngài tìm cho Lâm gia cô nương một lang quân đâu.

“Kia bây giờ---“

“Chuyện này bây giờ mặc kệ.” Từ Canh xoa xoa huyệt Thái Dương, quyết định tạ thời đem chuyện Đại Trân và hôn sự qua một bên, gần đây bởi vì hành động của Tạ gia có chút kỳ quái, thứ hai lại lo lắng chuyện mình và Đại Trân bại lộ, ngược lại sẽ mang đến cho Đại Trân nguy hiểm và phiền toái. Tạ gia chó cùng rứt giậu chuyện gì cũng có thể làm ra được, biết đâu lại động thủ với Đại Trân.

Nói đến Tạ gia, Từ Canh cũng cảm thấy có chút đau đầu, không biết vì nguyên nhân gì, mật thám hắn sắp xếp ở Tạ gia gần đây không có tin tức, vốn dĩ muốn dập tắt trước khi bọn họ làm ra chuyện, kết quả nhiều ngày như vậy, cũng chưa thấy bọn họ có động tĩnh gì, đương nhiên cũng có khả năng là bọn họ có phát hiện gì hay không.

Tuy nói Từ Canh sớm chuẩn bị tốt ở hành cung, cho dù Tạ gia đem cả binh ở Tế Ninh đến cũng không làm được chuyện gì to lớn, nhưng đến lúc đó chỉ sợ chuyện này không giấu được --- Hồng Gia đế lúc đó không hạ được đài, không ban chết lão nhị, còn không phải khổ sở muốn chết sao!

Từ Canh triệu vài vị tâm phúc lại thương nghị chuyện này, Tân Nhất Lai tự nhiên cũng tới, thấy Từ Canh không có đặt tất cả tâm tư lên chuyện tình yêu nam nữ, tốt xấu gì cũng nhìn hắn một cái. Còn về Tạ gia, Tân Nhất Lai nghĩ tới nghĩ lui, lắc đầu nói: “Nếu như điện hạ một chút chứng cứ cùng không có, thì thật đúng không có biện pháp, chỉ có thể chờ Tạ gia và Nhị hoàng tử hành động.”

Hắn dứt lời trong lòng lại có cảm giác có cái gì không kỳ quái, giống như xem nhẹ chỗ nào, nhưng cẩn thận ngẫm lại, rồi lại nghĩ không rõ.

“Cũng không thể nói không có chứng cứ, rốt cuộc Tạ gia tự mình điều binh chứng cứ vô cùng xác thực, chẳng qua…” Từ Canh tuy rằng nói không muốn giết chết Từ Long, cũng không nghĩ sẽ để hắn được sống dễ dàng, lúc này phải dẫm hắn dưới lòng bàn chân mới tốt. Tạ gia tự mình điều bình, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là mình Tạ gia, cho dù là nhà ngoại Từ Long, cũng không thể chi ngôn sáng quắc mà nói có liên quan đến Từ Long, đến lúc đó Tạ gia đẩy ra kẻ chết thay, Từ Long lại vẫn có thể sống tự do tự tại – lần trước nhà Tân Nhất Lai bị ám sát bọn họ cũng không phải làm như vậy sao?

Hắn nói như vậy, Tân Nhất Lai lập tức đoán được ý tứ của hắn, có chút lời nói không thể nói rõ được, nhưng tất cả mọi người là người thông minh, một chút đều có thể hiểu.

Thính Phong các, Lý Như Xương đang cùng Hồng Gia đế.

“Tướng quân.” Quân cờ của Hồng Gia đế hung hắn đặt trên bàn cờ, phát ra tiếng phanh vang dội.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio