Hoàng Đế Nan Vi

chương 155

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vĩnh Ninh Hầu cũng dìu lão phụ thân Vĩnh Ninh Hầu lên xe ngựa.

Tuy lão Vĩnh Ninh Hầu đã trao tước vị cho nhi tử nhưng địa vị của lão gia tử này chỉ có tăng chứ không có giảm.

Là phụ thân của Vệ thái hậu, ngoại công của Minh Trạm.

Vệ Đàn Túc và vài tiểu hoàng tử rất thân quen cho nên được giữ lại ở trong cung qua tất niên. Vĩnh Ninh Hầu và lão phụ thân ngồi cùng một xe ngựa, lão bà một xe riêng, phía sau là xe ngựa của tôi tớ, trùng trùng điệp điệp. Lão Vĩnh Ninh Hầu nói, “Hoàng thượng càng ngày càng chín chắn.”

Những lời của Phượng Minh Liêm rõ ràng là có người sai khiến, bằng không với việc Phượng Minh Liêm không can dự vào chính sự thì làm sao có thể nói ra câu đó.

Vĩnh Ninh Hầu phụ họa, “Đúng vậy.” Lại rõ ràng tỏ ra có chút nôn nóng.

Hiểu con không bằng cha, lão Vĩnh Ninh Hầu liếc nhìn nhi tử một cái, nhịn không được mà mỉa mai, “Ngươi có muốn đến phủ Thừa Ân Công một chuyến hay không?”

Vĩnh Ninh Hầu vô cùng vui mừng, cũng mặc kệ lão phụ thân là thật lòng hay là trào phúng, thuận thế đáp, “Dạ, nhi tử tuân lệnh phụ thân phân phó.” Không đợi lão Vĩnh Ninh Hầu phản ứng, cửa xe lập tức mở rộng, Vĩnh Ninh Hầu nhảy xuống, nói với xa phu, “Đưa lão Hầu gia và phu nhân về phủ cẩn thận.” Xoay người biến mất.

Khiến cho lão Vĩnh Ninh Hầu nổi giận, đấm lên nệm vài cái. Hắn đang nuôi nhi tử dùm nhà Thừa Ân Công hay sao vậy! Cái đồ vô tích sự!

Cung yến chấm dứt rất sớm, lão Vĩnh Ninh Hầu tính trở về cùng người một nhà dùng tiệc tất niên nho nhỏ, kết quả là gặp phải cái loại bất hiếu tử này. Hừ hừ hai tiếng, lão Vĩnh Ninh Hầu thở hồng hộc dựa vào thùng xe đánh một giấc.

Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi cùng trở về phòng.

Vừa vào phòng thì Minh Trạm lập tức leo lên lưng của Nguyễn Hồng Phi, ngậm lấy lỗ tai của người ta mà hỏi, “Ái Phi, có nguyện vọng gì cho tân niên hay không, trẫm sẽ giúp ngươi thực hiện.”

“Có.” Nguyễn Hồng Phi nhéo mông Minh Trạm một cái, cõng hắn đi vào bên trong, vừa cười vừa nói, “Nguyên năm sau bệ hạ nằm dưới đi?”

“Được, trẫm duyệt.” Minh Trạm hiếm khi hào phóng như vậy khiến Nguyễn Hồng Phi cảm thấy nguy cơ trùng trùng, Nguyễn Hồng Phi cười, “Hôm nay thật là ngoan.” Minh Trạm he he cười loạn, “Ta cũng có nguyện vọng cho tân niên.”

Nguyễn Hồng Phi ném Minh Trạm lên giường, cởi xuống thắt lưng bên ngoài rồi cười hỏi, “Nói nghe một chút thử xem.” Vừa hoài nghi Minh Trạm, “Đừng bảo là tính lừa bạc của ta nha.”

Minh Trạm hứ Nguyễn Hồng Phi một cái, sau đó vừa cười vừa nói ra nguyện vọng tân niên của mình, “Ái Phi, nguyện vọng mà ngươi vừa ước coi như xóa bỏ.”

Nguyễn Hồng Phi mỉm cười, leo lên giường, Minh Trạm cười ha ha, ôm lấy cổ của Nguyễn Hồng Phi rồi bắt đầu hôn tới tấp.

Nguyễn Hồng Phi từng gặp gỡ rất nhiều mỹ nhân tuyệt sắc, ngay cả bản thân hắn soi gương cũng không cảm thấy thua bất kỳ kẻ nào. Nhưng trong thiên hạ này có thể khiến hắn động lòng động tình thì chỉ có mỗi cái tên mũm mĩm mềm mại múp míp này thôi.

Minh Trạm hôn môi vô cùng nôn nóng, đầu lưỡi đảo loạn xạ, thỉnh thoàng còn cắn Nguyễn Hồng Phi vài cái, Nguyễn Hồng Phi lại bị nụ hôn hoàn toàn không có kỹ thuật của Minh Trạm làm cho động tình. Cởi ra thắt lưng của Minh Trạm, thẳng tay thoát xuống hạ y của người ta, lộ ra hai bắp đùi trắng trẻo nõn nà.

“Ô, ta muốn…”

Còn chưa kịp nói xong thì đã bị Nguyễn Hồng Phi hôn môi chặn miệng. Đầu lưỡi của Nguyễn Hồng Phi linh hoạt quấn lấy đầu lưỡi của tiểu Minh ù, một tay nâng eo của Minh Trạm lên, một tay nhanh chóng di chuyển, mở rộng phía sau của Minh Trạm, đợi đến khi hắn đè chặt tiểu Minh ù trên giường thì nụ hôn này mới chấm dứt, Nguyễn Hồng Phi mang theo giọng nói khàn khàn vô cùng gợi cảm, “Muốn thì sẽ cho ngươi.”

Minh Trạm bày ra vẻ mặt cầu xin, kêu gào, “Ta muốn ở mặt trên, đại lừa đảo.”

Với yêu cầu vô lý như thế này thì Nguyễn Hồng Phi hoàn toàn không để ý, không nhanh không chậm mà bắt đầu di chuyển, còn nhàn nhã nói, “Nguyện vọng tân niên đã qua rồi, đợi sang năm đi.”

Minh Trạm vô cùng uất ức, kêu a a ô ô ở trên giường.

Sau khi xong chặp đầu, Minh Trạm chết sống cũng không chịu làm tiếp, trừ phi Nguyễn Hồng Phi chịu nằm dưới.

Nguyễn Hồng Phi bế Minh Trạm đi tắm rửa, sau đó lại bế lên giường, ước chừng trọng lượng, “Mũm mĩm, ngươi hoàn toàn béo trở lại rồi.”

“Cũng tại ngươi nguyền rủa ta, mỗi ngày đều mũm mĩm ơi mũm mĩm à, có tình nhân nào giống như ngươi hay không?” Tất niên, Nguyễn Hồng Phi làm đến qua đêm. Minh Trạm nghe người ta nói, như vậy coi như Nguyễn Hồng Phi sẽ đè hắn cả năm, đúng là điềm báo bi thảm.

Nghĩ đến đây thì Minh Trạm lại cắn Nguyễn Hồng Phi hai cái.

Nguyễn Hồng Phi sờ cặp mông tròn trịa của Minh Trạm, thoải mái nói, “Biết ngươi khẩu thị tâm phi, quả nhiên là muốn kiếm cớ đây mà. Hồi nãy vừa khóc vừa gào, hiện tại lại trêu chọc ta, ngươi nói xem, chúng ta ở chung bao nhiêu năm nay, ngươi còn giả vờ cái gì nữa.” Trời sinh đã không thật thà, chẳng biết là giống ai nữa.

Bèn đem Minh Trạm lăn qua lộn lại, đè tới đè lui, đè đến khi ngay cả ngón tay của Minh Trạm nâng dậy không nổi, nhưng vẫn mở miệng đòi cắn người, Nguyễn Hồng Phi nháy mắt mấy cái, “Muốn làm tiếp nữa ư?”

Minh Trạm lập tức thành thật, xoay người chu mông nằm úp sấp.

Nguyễn Hồng Phi cười thầm, ôm Minh Trạm vào lòng, vuốt ve sống lưng của Minh Trạm, thì thầm lời ân ái, “Mũm mĩm, vừa nhìn thấy ngươi thì ta đã vô cùng yêu thích rồi.”

Trong lòng của Minh Trạm đắc ý, khàn khàn giọng hỏi Nguyễn Hồng Phi, “Đừng bảo là nhất kiến chung tình bổn đại gia nha?” Lúc ấy hắn còn bé tí, chẳng lẽ Nguyễn Hồng Phi luyến đồng ư.

Nguyễn Hồng Phi lấy một tách nước mật ở đầu giường rồi chậm rãi đút cho Minh Trạm uống, sớm nhìn thấy tư tưởng xấu xa của Minh Trạm, thấp giọng nói, “Đừng giả vờ ngây ngô với ta, ngươi nói đời trước của ngươi còn lớn hơn ta vài tuổi nữa mà. Hiện tại lại giả vờ làm mỹ thiếu niên vô tri vô giác ư?” Từ khi biết Minh Trạm là bên ngoài trẻ bên trong già thì Nguyễn Hồng Phi không còn tự ti vì tuổi tác nữa.

“Ta vốn còn nhỏ mà.” Minh Trạm hứ một tiếng.

Kỳ thật Nguyễn Hồng Phi rất có hứng thú đối với kiếp trước của Minh Trạm, nhịn không được mà hỏi, “Mũm mĩm, ở chỗ của các ngươi, nam nhân đều biết đan khăn hay sao?”

“Cũng không phải, người nào thông minh khéo tay giống ta thì mới biết đan.” Minh Trạm lúc nào cũng không quên việc khoe khoang. Trên thực tế hắn hoàn toàn là bất đắc dĩ, trong nhà rất nghèo, lại thích ăn diện, đành phải mua len mang về tự mình đan.

“Việc của nữ nhân đều để nam nhân làm, như vậy nam nhân làm cái gì, chẳng lẽ ở nhà giặt đồ, nấu cơm, đan khăn, sinh hài tử ư?”

“Nói cái quái gì vậy, ngươi có thấy nam nhân nào biết sinh hài tử hay không?”

“Chẳng phải ngươi bảo người ở chỗ các ngươi đều là thần tiên hay sao? Thần tiên chẳng lẽ không thể sinh hài tử à?”

“Thần tiên đương nhiên cũng chia ra nam nữ mà.” Minh Trạm thuận miệng bậy bạ, “Có nam thần tiên, cũng có nữ thần tiên. Có khi nữ thần tiên còn có năng lực cao hơn cả nam thần tiên đó.”

“Ừm, điều này thì ta hiểu, giống như Vệ tỷ tỷ mạnh hơn lão cha nhị tiện nhân của ngươi.”

Minh Trạm ôm thắt lưng của Nguyễn Hồng Phi, ngáp một cái, buồn ngủ lờ đờ nói, “Hầy, đáng tiếc ta cũng không thể trở về….Kỳ thật ta vẫn thích ở nơi này hơn.”

“Nơi này còn tốt hơn cả tiên giới hay sao?”

“Ừm, có ngươi mà.” Minh Trạm rất buồn ngủ, đầu óc mơ màng nói ra hai câu thành thật, “Có ngươi rất tốt với ta, không giống nữ nhân bên kia, không coi trọng ta.”

Nguyễn Hồng Phi lập tức nhân cơ hội truy vấn, “Ngươi từng theo đuổi nữ nhân ư?”

“Bị đá.” Minh Trạm mơ màng than thở vài câu rồi ôm Nguyễn Hồng Phi mà ngủ thiếp đi.

Đáng thương tiểu mũm mĩm, Nguyễn Hồng Phi vô cùng thông cảm cho Minh Trạm. Đồng thời cảm thấy nữ nhân ở vùng đất mà Minh Trạm khoe khoang rất có mắt, tiểu mũm mĩm rõ ràng là của hắn, làm sao có thể để nữ nhân khác coi trọng cơ chứ. Bằng không với cặp mắt háo sắc của mũm mĩm như thế này thì nói không chừng đã sớm bị người ta ăn thịt từ lâu rồi.

Nguyễn Hồng Phi nghi ngờ kiếp trước Minh Trạm không hề có kinh nghiệm, hoàn toàn có thể cảm giác được Minh Trạm rất ngây ngô. Cứ đỏ mặt tía tai gây sự, đại khái là nghẹn từ kiếp trước đến kiếp này, thật sự là nghẹn muốn tiêu rồi.

Đáng thương cho tiểu mũm mĩm.

Tiểu Minh ù xuyên cổ mười mấy năm, bởi vì bận rộn đủ loại tranh đấu gay gắt nên ngay cả mấy chỗ ăn chơi ở cổ đại cũng chưa từng đi qua, nói thật thì có một chút mất mặt đối với dân xuyên không.

Bao nhiêu người xuyên không đều nắm quyền thiên hạ, say sưa gối đầu lên đùi mỹ nhân.

Đương nhiên hai chuyện này, tiểu Minh ù cũng có thể xem như đạt tiêu chuẩn. Hắn nay là một Hoàng đế uất ức, tiểu mỹ nhân thì cũng có. Tuy rằng hắn phải dốc hết sức bình sinh, mặt dày mày dạn, khóc lóc om sòm, lăn qua lộn lại, dùng đủ loại thủ đoạn tồi tệ thì mới có thể chiếm được Nguyễn Hồng Phi.

Nguyễn Hồng Phi là thiên hạ tuyệt đỉnh tiểu mỹ nhân, tuyệt đối không cần hoài nghi việc này.

Cho nên theo bề ngoài, Minh Trạm tuyệt đối không khiến quân đoàn xuyên không phải mất mặt. Cuộc sống của hắn cũng coi như thoải mái tốt đẹp.

Bất quá hình như vẫn chưa đủ.

Tiểu Minh ù cũng không muốn di tình biệt luyến, nếu hắn dám xem thường Nguyễn Hồng Phi thì thiên lôi sẽ giáng xuống mà đánh chết hắn.

Bất quá xét về phương diện nhỏ nhen của nam nhân thì hắn vẫn muốn đi thanh lâu để mở rộng tầm mắt một chút.

Tiểu Minh ù không dám lén lút đi, Nguyễn Hồng Phi còn tinh hơn cả hầu tử, nếu hắn dám đi thanh lâu mà không báo trước thì nhất định sẽ có kết cục không tốt. Đương nhiên sợ vợ là phẩm chất cần có của một nam nhân tốt.

Vì vậy tiểu Minh ù xem xét khi nào Nguyễn Hồng Phi cao hứng thì sẽ nói ra chuyện này với Nguyễn Hồng Phi, đại khái là: Thân ái ơi, hiện tại là tất niên, đang lúc nghỉ ngơi, chúng ta đến thanh lâu đại khai nhãn giới đi.

Nguyễn Hồng Phi cũng không nổi giận, không đánh người, không ghen tuông này nọ như tiểu Minh ù đã tưởng tượng. Thậm chí Nguyễn Hồng Phi không hề chớp mi, chỉ dùng một loại ánh mắt kỳ lạ để nhìn tiểu Minh ù một hồi lâu, nhìn đến khi tiểu Minh ù cảm thấy chột dạ, trên trán đổ mồ hôi lạnh, hai chân như nhũn ra, vô cùng hối hận, thì mới chậm rãi dời mắt, cũng không lên tiếng.

Minh Trạm xoắn ngón tay, cúi đầu, lắp bắp nói, “Ngươi, ngươi, ngươi không muốn thì thôi. Ta, ta, ta chỉ muốn đi xem cho biết thôi, không có ý gì khác.”

Nguyễn Hồng Phi bỗng nhiên thở dài một hơi, ôm lấy thắt lưng của tiểu Minh ù, kéo tiểu Minh ù vào lòng. Tiểu Minh ù giương đôi mắt nhỏ nhìn sắc mặt tràn ngập bi thương của Nguyễn Hồng Phi, lập tức hối hận muốn chết, vội vàng thổ lộ, “Chẳng phải ta chưa từng đến đó hay sao, chỉ tính đi xem thử một chút mà thôi. Chẳng phải ta đã thương lượng với ngươi hay sao? Ngươi muốn làm gì? Không được đòi chia tay nha! Ta tuyệt đối không đồng ý đâu!”

“Chia tay?” Nguyễn Hồng Phi hơi nhướng mày, tình ý sâu xa, lắc đầu thở dài, “Ngươi nghĩ đi đâu vậy, ta đang thương cảm vì ngươi mà, mũm mĩm.”

Minh Trạm khó hiểu một lúc, liền nghe Nguyễn Hồng Phi cảm thán, “Mũm mĩm, ngươi cũng coi như là người có thân phận địa vị, đã từng tuổi này mà ngay cả thanh lâu cũng chưa từng đi qua. Hầy, trong thiên hạ này, nam nhân đáng thương như ngươi thật sự là hiếm thấy.”

Nguyễn Hồng Phi nhịp chân, “Nói không bằng làm, hôm nay lập tức lên đường. Nếu đi thì đến hoa lâu tốt nhất đế đô, để ta nghĩ xem tối nay có tiểu nương tử nào nổi danh có thể gọi ra hay không?”

Sờ sờ cằm, Nguyễn Hồng Phi nói, “Đúng rồi, từ sau khi Thanh nương tử được chuộc thân gả cho người ta thì hiện tại hoa khôi đế đô do chính một tay Thanh nương tử dạy dỗ chính là Mẫu Đơn cô nương. Hôm nay chúng ta đến chỗ của Mẫu Đơn cô nương, có thể nhìn thấy Mẫu Đơn cô nương hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi.”

Minh Trạm nghe thấy Nguyễn Hồng Phi nói về thế giới thanh lâu ở đế đô rõ như lòng bàn tay thì nhất thời bệnh đa nghi trỗi dậy, nắm lấy cổ áo của Nguyễn Hồng Phi mà truy vấn, “Ngươi có cái gì với nữ nhân kia hay không đó?”

“Đừng nói bậy.” Nguyễn Hồng Phi sờ khuôn mặt bầu bĩnh của Minh Trạm, “Mỗi ngày ta ở trên giường với ai, chẳng lẽ ngươi lại không biết?”

Minh Trạm chẳng còn tâm tư xem hoa cô nương, đôi mắt nhỏ ấm ức nhìn chằm chằm Nguyễn Hồng Phi, oán giận nói, “Lúc trước không biết ngươi đã từng làm loạn với bao nhiêu người, ngươi xem ta đi, lần đầu tiên ở mặt trước mặt sau của ta đều thuộc về ngươi. Chẳng phải là ngươi phụ lòng ta sao?”

“Hầy, nếu ta biết sau này có tiểu mũm mĩm nhà ngươi chờ ta thì cho dù có người lấy đao ép ta, ta cũng không làm đâu.” Nguyễn Hồng Phi vuốt lưng Minh Trạm, nhẹ nhàng nói, “Còn nữa, tiểu mũm mĩm, từ khi hai ta đính ước thì ta tuyệt đối không có người khác!”

Minh Trạm ghen tuông, rống giận, “Ngươi còn dám có người khác ư? Nếu ngươi dám có người khác thì ta sẽ cắt ở dưới của ngươi để đem đi ngâm rượu ngay lập tức!”

“Không dám không dám.” Nguyễn Hồng Phi vội vàng an ủi tiểu Minh ù.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio