Lâm Vĩnh Thường đến chỗ của nàng, chỉ là ngẫu nhiên gặp phải Từ Doanh Nguyệt rồi xảy ra chuyện ầm ĩ, đối với Từ Doanh Ngọc chẳng có chút lợi ích nào cả. Từ Doanh Ngọc muốn Hà Hoa đi theo Từ Doanh Nguyệt về nhà cũng chỉ để áp chế yêu khí của Từ Doanh Nguyệt mà thôi.
Chẳng qua nàng không ngờ Từ Doanh Nguyệt lại thông minh hơn nàng tưởng.
Bất quá nếu hiện tại nàng để Từ Doanh Nguyệt chiếm thế thượng phong ở nơi này thì về sau e rằng Từ Doanh Nguyệt sẽ càng gây thêm sóng gió, tạo thêm thị phi.
Từ Doanh Ngọc nháy mắt, Hà Hoa ra tay.
Hà Hoa có thể được giữ lại để canh gác nơi này là vì sự lanh lợi của mình, Hà Hoa liền nói ngay, “Tiểu tỳ không dám gật bừa lời của đường tiểu thư. Đường tiểu thư và Lâm đại nhân gặp nhau ở trong vườn, coi như là biết tránh thị phi, nhưng đường tiểu thư lại mời người ta vào phòng uống trà đãi khách? Tiểu tỳ đi theo tiểu thư của mình nhiều năm, nghe nói quy củ của gia tộc rất nghiêm ngặt, không biết việc tiểu thư chưa xuất giá mà lại chiêu đãi nam nhân như vậy là tuân theo lễ tiết nào?”
“Còn nữa, tiểu thư nhà tiểu tỳ là nữ quan của Thái hậu nương nương. Đương nhiên đường tiểu thư không thể sánh bằng, tiểu thư của tiểu tỳ vốn là đồng liêu với Lâm đại nhân, việc ở tại phủ Tổng đốc chính là Thái hậu nương nương đích thân phân phó để thuận tiện cho công vụ.” Hà Hoa lanh lợi nói tiếp, “Mới vừa rồi Lâm đại nhân ba lần bảy lượt muốn rời đi nhưng đường tiểu thư cứ cố ý giữ lại, tiểu tỳ đã nhìn thấy rõ ràng. Nha đầu và ma ma của đường tiểu thư đông như thế mà đường tiểu thư chẳng gọi vào, nếu không phải tiểu tỳ cố chấp thì e rằng ngay cả tiểu tỳ cũng đã bị đuổi ra ngoài, như vậy đạo lý ở đâu?”
“Vu khống hay không vu khống thì tiểu tỳ là nhân chứng, nếu muốn làm rõ trắng đen thì tiểu tỳ tình nguyện theo đường tiểu thư hồi phủ bẩm báo với Thái gia, Thái phu nhân, đại lão gia, đại thái thái, chẳng qua phải xem đường tiểu thư có muốn giữ lại một chút thể diện tôn quý của mình hay không mà thôi?” Từng câu từng chữ của Hà Hoa như có kim châm, “Tiểu thư của tiểu tỳ mỗi ngày bận rộn tất bật, đường tiểu thư cứ năm lần bảy lượt tiến đến quấy nhiễu thời gian nghỉ ngơi của tiểu thư, nếu có ý đồ khác thì có lẽ tiểu tỳ không biết được! Nhưng hiện tại đường tiểu thư lại bảo là tiểu thư nhà tiểu tỳ vu khống đường tiểu thư thì ngay cả tiểu tỳ cũng không thể tâm phục.”
Từ Doanh Nguyệt bị vài câu nặng nhẹ của Hà Hoa khiến cho sắc mặt tái nhợt, giận dữ cắn chặt môi dưới. Đương nhiên nàng là người thông minh cũng rất thức thời, dù sao thì đây vẫn là địa bàn của Từ Doanh Ngọc.
Từ Doanh Ngọc cũng không dễ chọc, nàng có thể chiếm lợi được gì?
Lập tức trở nên điềm đạm khả ái mà lau nước mắt, “Tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri ngã giả vị ngã hà cầu? Tỷ tỷ, ta xin cáo từ.” (Người hiểu ta thì sẽ biết lòng ta có lo âu, không hiểu ta thì ta còn cầu làm chi)
Từ Doanh Ngọc cười lạnh, “Ta cũng không biết là ngươi có gì cần khẩn cầu ta?”
Từ Doanh Nguyệt không hề dừng chân, lướt đi như mây bay nước chảy, dẫn theo nha đầu và các ma ma ung dung rời đi. Chiếc khăn tay tinh xảo bị xé nát, khuôn mặt thanh tú lộ ra một chút dữ tợn.
Tiện nhân, dám uy hiếp ta!
Từ Doanh Nguyệt vô cùng oán hận!
Nhưng chỉ cần nghĩ đến Lâm Vĩnh Thường vừa nhìn thấy Từ Doanh Ngọc liền bỏ chạy thì Từ Doanh Nguyệt lại đau lòng, nhịn không được mà rơi lệ.
Lâm Vĩnh Thường đang ở tuổi tráng niên, tướng mạo tuấn tú thanh nhã, khí phách rất đặc biệt, lại quyền cao chức trọng, vô cùng tài hoa, chưa có thê tử và con cái, nói năng hóm hỉnh, đối với một cô nương thì cơ hồ đây là sức hấp dẫn trí mạng.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Từ Doanh Nguyệt gặp Lâm Vĩnh Thường nhưng nàng vẫn tránh không được mà bị Lâm Vĩnh Thường hấp dẫn.
Vì thế Từ Doanh Nguyệt cứ mặt dày mày dạn mà liên tục đến tìm Từ Doanh Ngọc, cốt yếu là để gặp tình lang trong mộng của nàng mà thôi.
Tiếc rằng lòng của người ta như sắt đá, nhìn thấy đường tỷ sư tử của nàng mà chẳng biết nói hộ nàng vài câu đã vội vàng bỏ của chạy lấy người.
Làm sao lại không khiến Từ Doanh Nguyệt đau lòng cho được, vì thế tình niệm cũng bị cắt đứt.
Tiểu tỳ Nguyệt Hoa tỏ vẻ không phục, khuyên nhủ chủ tử, “Tiểu thư đừng đau lòng nữa, cần gì phải chấp nhất với đường tiểu thư. Ai chẳng biết nàng ta là nữ nhân chanh chua đã chia tay phu gia, không tuân thủ nữ tắc, tiểu thư dịu dàng như thế, trong khi đường tiểu thư lại hỉ nộ vô thường, làm sao có ai có thể chịu nổi nàng ta cơ chứ?”
Từ Doanh Nguyệt nhẹ nhàng trách mắng, “Các ngươi không được nói đường tỷ như vậy, đúng là nuông chiều các ngươi quen rồi nên mới không biết quy củ như thế.”
Nguyệt Hoa thấy tiểu thư chỉ khẽ cáu giận, nàng là tỳ nữ lâu năm của Từ Doanh Nguyệt, rất biết nhìn mặt đoán tâm tư, ỷ vào lá gan của mình mà tiếp tục nói, “Chúng nô tỳ chỉ nói quy củ mà thôi, vừa rồi Hà Hoa dám ăn nói như thế với tiểu thư, nếu không phải tiểu thư luôn giáo huấn chúng ta phải giữ quy củ và hòa khí thì nô tỳ nhất định đã nhào đến tát mồm nàng ta rồi.”
Từ Doanh Nguyệt thở dài, nàng không phải đau lòng vì Từ Doanh Ngọc.
Nếu có thể gả cho Lâm tổng đốc thì Từ Doanh Ngọc chẳng là gì đối với nàng cả!
Lâm Vĩnh Thường xấu hổ đến tận ba ngày không dám nhìn mặt Từ Doanh Ngọc.
Kỳ thật hắn là đường đường chính chính, nếu không phải nể mặt Từ Doanh Ngọc thì hắn cũng chẳng thèm bận tâm Từ Doanh Nguyệt cô nương kia đâu. Dù sao thì Từ Doanh Ngọc cũng ở tại phủ Tống đốc….Từ Doanh Nguyệt lại là người của Từ gia, hắn cũng không thể sơ suất.
Hầy, dù sao thì Lâm tổng đốc thật sự cảm thấy chính mình vô tội.
Nhưng hôm nay cho dù Lâm tổng đốc cảm thấy mình vô tội cỡ nào, tự an ủi mình cỡ nào thì Lâm tổng đốc vẫn có chút cảm giác đuối lý và lo lắng.
Chẳng lẽ nữ nhân đều là hô ly tinh hay sao?
Lâm tổng đốc trong sạch vô tội lại cảm thấy có chút khó chịu, sợ Từ Doanh Ngọc sẽ nhân cơ hội mà tính sổ hắn. Lâm tổng đốc xuất thủ rất ác độc đối với kẻ khác, nhưng hắn có chút bản tính cổ hủ chính là hắn không thích so đo với nữ nhân, cũng không thích đấu với nữ nhân. Trong lòng của hắn cho rằng, nếu Từ Doanh Ngọc thật sự vì chuyện này mà tính sổ một cách vô căn cứ với hắn thì hắn vẫn sẽ nhường nhịn Từ Doanh Ngọc vài phần.
Lâm tổng đốc tính như vậy, chẳng qua Từ Doanh Ngọc chẳng thèm nể tình hắn.
Từ Doanh Ngọc chỉ hận không thể trực tiếp ăn tươi nuốt sống Lâm Vĩnh Thường mà thôi.
Cái tên tiện nhân kia đến chỗ của nàng mà cũng không biết gọi người đi báo trước, cứ thế mà xông xông tiến đến, thế nên mới khiến Từ Doanh Nguyệt nắm được nhược điểm để phản công nàng! Từ Doanh Ngọc đem tất cả nợ nần đều đổ lên đầu của Lâm Vĩnh Thường.
Từ Doanh Ngọc là người bình tĩnh, Lâm Vĩnh Thường là nhất phẩm Tổng đốc, quan chức cao hơn nàng, lại là nam nhân, nam nhân trong thiên hạ quan tâm nhất chính là thể diện, nàng thật sự muốn mắng thẳng vào mặt của Lâm Vĩnh Thường cho cái tên kia mất hết thể diện, nhưng việc này chẳng có lợi gì đối với nàng.
Từ Doanh Ngọc cũng không thật sự muốn hung hăng đâm chém, nàng chỉ phái người đem toàn bộ điểm tâm do Từ Doanh Nguyệt mang đến đưa cho Lâm Vĩnh Thường rồi chuyển lời, “Đường muội biết Lâm đại nhân thích dùng điểm tâm, xin đừng chê tay nghề của đường muội, mong đại nhân nhất định nếm thử.”
Đồng thời gia tăng mười mấy nha đầu và ma ma vừa lớn tuổi vừa khỏe mạnh canh giữ ở sân của mình, còn phân phó, “Ai đến cũng phải thông báo trước! Nếu không thì sẽ nghiêm trị không tha!”
Phủ Tổng đốc nhộn nhịp trong khi tiểu Minh ù ở đế đô lại phát hiện hình như có người đang đào móng nhà mình!
Này này này, là ai đó, mụ nội ngươi, không muốn sống nữa hả?
Dám đào móng nhà trẫm hay sao!
Chuyện này bắt nguồn từ ngày khai trương Đồ Thư quán.
Tuy rằng Minh Trạm là người có máu ghen tuông cực mạnh, nhưng hắn không đến mức nhốt Nguyễn Hồng Phi ở trong phòng chiếm làm của riêng, đương nhiên rồi, cho dù hắn muốn nhốt thì cũng nhốt không được.
Chẳng những như thế, Minh Trạm xây dựng Đồ Thư quán, tất cả thư sách bên trong cũng phải chừa cho Nguyễn Hồng Phi một phần, vận chuyển về Đỗ Nhược quốc.
Đây cũng là lý do Minh Trạm chết sống không chịu trả bạc cho Nguyễn Hồng Phi.
Tiểu Minh ù bẩm sinh rất hay tính toán, thư sách là cái gì, tất cả đều là hoàng kim mềm đó. Nếu là người khác thì hắn không thể nào đưa cho. Nhưng Phi Phi nhà hắn đã mở miệng, vì tỏ ra nam tử hán đại trượng phu mà hắn phải miễn cưỡng đồng ý.
Tận sâu trong lòng, tiểu Minh ù dùng số lượng sách này để trừ vào khoản nợ trăm vạn ngân lượng kia.
Cho nên tuy rằng ngoài miệng hắn bảo quỵt nợ không trả bạc, tỏ vẻ rất xấu tính, nhưng trên thực tế trong lòng của tiểu Minh ù người ta đã sớm đổi số ngân lượng kia thành hoàng kim mềm rồi còn đâu, hắn cũng chẳng phải kẻ khờ.
Nhưng hắn có chết cũng không dám nói như vậy ở trước mặt Phi Phi nhà hắn, nếu không thì rất dễ lãnh hậu quả xấu.
Nguyễn Hồng Phi mà trừng trị tiểu Minh ù thì thật sự sẽ khiến tiểu Minh ù vừa ngọt ngào vừa đau khổ, vừa tiêu hồn lại bị rút gân.
Đến hiện tại hắn vẫn còn đang viêm họng đây này.
Ngày khai trương Đồ Thư quán, Minh Trạm chi mạnh tay một chút, đương nhiên hắn không cần phải tiêu bạc, nhưng phô trương một chút cũng chẳng sao.
Minh Trạm đích thân xuất mã, nắm tay Đỗ Nhược Vương, dẫn theo lục bộ Thượng thư, các đại nho của đế đô và môn sinh của Quốc Tử Giám, cùng cắt băng khánh thành.
Đồng thời Minh Trạm còn đặc biệt giới thiệu một người: Thái sử lệnh.
Vì vậy nghi thức khai trương Đồ Thư quán của đế đô được ghi chép tỉ mỉ trong chính sử triều Đại Phượng của Võ đế, trở thành một trong những tâm điểm trong cuộc đời của Võ đế.
Khi đó thật sự là chiêng trống vang trời, pháo nổ rộn ràng, cờ đỏ phấp phới, người người tấp nập.
Minh Trạm không biết xấu hổ mà cứ dùng chữ viết cua bò của mình để viết hai chữ mạ vàng lên bảng hiệu, đặt lên cửa chính của Đồ Thư quán tại đế đô.
Nguyễn Hồng Phi vốn là người tài học đầy mình, tận sâu trong lòng thật sự có một chút kích động đối với việc thành lập Đồ Thư quán, hắn thâm tình nhìn Minh Trạm vài lần, vừa vui lại vừa mừng.
Đến tối hắn rộng lượng cho Minh Trạm làm một lần.
Khiến Minh Trạm sướng điên như mấy con hầu tử trên núi, đương nhiên sau đó Nguyễn Hồng Phi phải tịnh dưỡng ít nhất ba ngày, cho dù Minh Trạm bưng trà bưng nước, nhún nhún nhường nhường cũng không thể khiến Nguyễn Hồng Phi bớt hối hận.
Với kỹ thuật thối nát của tiểu Minh ù thì về sau cho dù hắn có cảm động ra sao cũng không thể để cho tiểu Minh ù ở phía trên một lần nào nữa! Cùng lắm thì hắn sẽ càng thêm dịu dàng yêu thương tiểu Minh ù là được rồi!
Sự tình thường xuyên xảy ra những chuyện khó có thể tiên đoán.
Minh Trạm là người được nước làm tới, ăn một lần thì lại muốn ăn tiếp một lần, kết quả là Nguyễn Hồng Phi có chết cũng không chịu, ngược lại còn đè Minh Trạm không thể ngồi dậy, suýt nữa đã để lỡ giờ lâm triều.
Minh Trạm không phải muốn kiếm chuyện, nhưng thân là nam nhân, hơn nữa tính cách của Minh Trạm vốn thiên về chủ động. Nay hắn cứ bị Nguyễn Hồng Phi đè ép, vì vậy cảm thấy rất uất ức!
Tuy rằng hai người đã sớm thỏa thuận Minh Trạm phải chấp nhận ba năm.
Nhưng giữa tình nhân với nhau thì thỏa thuận hay không thỏa thuận chẳng phải là vấn đề gì quan trọng, chỉ cần có thể hưởng thụ cử chỉ thân mật là được!
Khi Minh Trạm nói như vậy thì Nguyễn Hồng Phi liền nhướng mày, “Nếu chẳng phải là vấn đề gì quan trọng thì ngươi cứ an phận một chút, cũng không phải ta không cho ngươi ở trên, ta đã cho ngươi vài lần rồi, nhưng lần nào ngươi làm cũng đều khiến ta cảm thấy như sắp chết. Ngươi nên hết hy vọng đi!”
Minh Trạm không phục, bĩu môi vài ngày, Nguyễn Hồng Phi cũng không chịu dỗ hắn.
Minh Trạm tức giận, buổi tối không cho Nguyễn Hồng Phi chạm vào mình.
Công phu chịu đựng của Nguyễn Hồng Phi hơn hẳn Minh trạm.
Nữa đêm Minh Trạm mất ngủ, hắn cứ xoay tới xoay lui khiến Nguyễn Hồng Phi bị đánh thức, nghĩ rằng Minh Trạm muốn kiếm chuyện, bèn sờ soạng cái mông no đủ của Minh Trạm, bỗng nhiên có chút động lòng. Nhưng chỉ cần hắn động vào Minh Trạm thì Minh Trạm lập tức gào khóc thảm thiết như liệt nữ trinh tiết.
Có ai muốn đem việc hoan ái nồng nàn trở thành cưỡng gian đâu!
Nhất là Minh Trạm lại quá lớn tiếng!
Cứ như thế vài lần Nguyễn Hồng Phi chẩn đoán Minh Trạm bị bệnh dị ứng, mấy ngày không được giải quyết, thân mình thơm tho mềm mại của ái nhân đang nằm bên cạnh, lại liên tiếp khiêu khích khiến Nguyễn Hồng Phi ngột ngạt khó chịu, bèn bịt mồm tiểu Minh ù rồi làm đã đời một trận.
Minh Trạm vừa hưởng thụ khoái cảm điên đảo mà Nguyễn Hồng Phi mang đến cho hắn, vừa tức giận đến choáng váng đầu óc: Kiểu này thì làm sao sống nổi đây!
Minh Trạm cứ ầm ĩ như vậy khiến Nguyễn Hồng Phi quyết định trở về hải đảo, cũng chừa chút thời gian để Minh Trạm bình tĩnh.
Minh Trạm uất ức khó chịu. Giữa tình nhân với nhau thì đương nhiên sẽ có mâu thuẫn. Không thể tránh khỏi việc xung đột, rõ ràng là khi dễ người ta mà còn dám bỏ đi.
Minh trạm tự nhận là người đáng thương, nhưng hiện tại sự vụ trong triều rất phức tạp, nếu không có hắn là không được. Hắn cũng không thể đuổi theo Nguyễn Hồng Phi ra hải đảo, đành phải một mình một phòng.
Ai ngờ cái tên đại lừa đảo đáng bị băm vằm thành từng mảnh kia chẳng những chừng một tháng mới trở về mà còn mang theo một người khác.
Minh Trạm có hảo ý chạy đến sứ quán Đỗ Nhược quốc để tiếp đón Nguyễn Hồng Phi, không ngờ lại đón cả vợ bé của người ta. Lúc ấy lập tức nổi điên, túm lấy Nguyễn Hồng Phi lôi về cung. Nguyễn Hồng Phi còn chưa ngồi nóng mông thì Minh Trạm đã nhào đến, vươn móng tay cào mặt Nguyễn Hồng Phi!
Nguyễn Hồng Phi đang định dỗ dành tiểu mũm mĩm của nhà hắn, nào ngờ tiểu mũm mĩm lại nổi giận đến mức này, vội vàng kiếm chế hai bàn tay của Minh Trạm, liên tục hỏi, “Sao vậy, như vậy là sao?”
“Còn sao nữa? Không ngờ là đi ra ngoài phóng túng trác táng! Ngươi dẫn ai về đó? Hả? Ngươi nghĩ lão tử bị mù hay sao?” Người nọ với khuôn mặt nhỏ nhắn, eo nhỏ, cái mông kia, dáng người kia, bẩm sinh đã mang theo thần thái quyến rũ người ta rồi.
“Mũm mĩm, có chuyện gì thì từ từ nói. Ngươi đừng hiểu lầm, Lưu Ảnh là người của Lý Phương, ngươi có nhớ Lý Phương hay không, hử?”
Minh Trạm hơi trầm ngâm, suy nghĩ một chút, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy vết cào của Nguyễn Hồng Phi một cách nghi ngờ rồi hỏi, “Thủ lĩnh hải tặc à?”
“Ừ.” Nguyễn Hồng Phi buông cổ tay của Minh Trạm ra, vuốt lên khuôn mặt đang nóng rát rồi nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi ngứa mông hả?” Mụ nó, đau muốn chết!
Minh Trạm cậy ra phần da của Nguyễn Hồng Phi bám trong móng tay của hắn rồi hừ một tiếng, hận không thể nâng cằm ngang với sau ót, hắn nghiến răng nghiến lợi hung hăng nói một tiếng, “Ai bảo ngươi mang về một tên giống yêu tinh làm chi. Ngươi thành thật một chút cho ta, lặng lẽ rời đi hai mươi chín ngày rưỡi, ta không tha cho ngươi đâu.”
Nguyễn Hồng Phi hận không thể tẩy sạch nỗi oan thấu trời xanh này, trên mặt nóng rát mà không thể nổi điên, chỉ có thể tiến lên ôm lấy Minh Trạm rồi dỗ dành, “Ngươi nói gì vậy. Ngươi ăn bao nhiêu dấm chua rồi? Minh Trạm à Minh Trạm, ta là người thế nào chẳng lẽ ngươi không biết hay sao?”
“Ngươi là người thế nào? Dù sao ta cũng chưa bao giờ không nói không rằng mà bỗng nhiên biến mất!” Minh Trạm nói xong liền rơi lệ, tức giận đấm cho Nguyễn Hồng Phi hai quyền rồi bổ nhào vào lòng của Nguyễn Hồng Phi mà oa oa khóc lớn!
“Ngươi nói đi, ta đối với ngươi thế nào?”
“Ta giận ngươi là vì ta muốn ngươi quan tâm ta, đối xử tốt với ta mà thôi!”
“Ngươi cứ như vậy mà không hiểu tình thú, không nói không rằng liền biến mất!”
Minh Trạm gào khóc, nước mắt ào ạt rơi xuống, vô cùng đau lòng.
Nguyễn Hồng Phi đuối lý, bèn dịu dàng nói, “Chẳng phải ta đã để lại thư cho ngươi hay sao?”
“Thư thì có ích gì? Ngươi không có miệng sao? Không thể chính mồm nói với ta hay sao?” Minh Trạm lau nước mắt, lớn tiếng chất vấn, “Nếu ta cũng làm như vậy với ngươi thì ngươi sẽ có cảm giác gì?”
“Được rồi được rồi được rồi, là ta không đúng, được rồi chứ?”
Minh Trạm lập tức nhân cơ hội làm càn, “Thỏa thuận ba năm chết tiệt kia phải được dẹp bỏ! Ta cũng là nam nhân, mỗi người luân phiên một lần!”
Thấy Nguyễn Hồng Phi dường như không muốn, Minh Trạm lập tức rống to, “Ta sẽ không nuông chiều ngươi giống như trước nữa!”
Nguyễn Hồng Phi bất đắc dĩ thở dài rồi khẽ hôn lên khóe môi của Minh Trạm, nhẹ giọng nói, “Mũm mĩm, không có ngày nào mà ta không nhớ đến ngươi.” Nhớ ngươi đến mức không có ngày nào mà không nhớ.
“Mỗi ngày đều lo lắng cho ngươi, sợ ngươi vẫn còn giận ta, những thứ ta gửi cho ngươi, ngươi có nhận được không?” Khi Nguyễn Hồng Phi dùng ánh mắt dịu dàng như mặt hồ thu mà nhìn hắn chăm chú thì tiểu Minh ù sẽ mất hết khí phách, cứ như thế mà mềm lòng, cứ như thế mà gật đầu, “Nhận được, rất tốt.”
“Có chê chúng nó vô giá trị hay không?” Nguyễn Hồng Phi biết rõ Minh Trạm hám tài.
Minh Trạm mạnh miệng, “Làm gì có, cho dù ngươi cho ta thứ rách nát thì ta cũng sẽ giữ lại.”
“Tuy rằng ta rời đi vài ngày, nhưng mà mỗi khi nhìn thấy cái gì thì đều nghĩ mũm mĩm của ta có thích hay không nhỉ, sau đó bèn lôi một đống về rồi gửi cho ngươi, nếu hợp ý thì giữ lại dùng.” Nguyễn Hồng Phi nói những lời đường mật quả là không uổng công, huống chi từng chi tiết đều là sự thật, Nguyễn Hồng Phi ôn hòa nói, “Ta bỏ đi mà không nói lời nào, thứ nhất là vì ngươi còn đang giận, nếu ta nói trước mặt ngươi rằng ta muốn về Đỗ Nhược quốc thì e rằng ngươi sẽ càng nghĩ nhiều; thứ hai, chỉ cần nhìn thấy ngươi thì ta sẽ không nỡ rời đi.”
“Mũm mĩm, ngươi nói thử xem, nếu không phải ta thật lòng đối với ngươi thì ta có cần thiết phải ở lại trong cung hay không?”
Minh Trạm là người rất dễ dỗ dành, huống chi Nguyễn Hồng Phi rời đi chừng ấy thời gian, tuy rằng xác suất rất thấp nhưng hắn thật sự có chút lo lắng rằng mình sẽ bị vứt bỏ. Còn nữa, nhớ nhung đúng là sự thật.
“Đừng viện cớ dụ dỗ ta, từ rày về sau không cho phép ngươi không nói tiếng nào đã rời đi như vậy nữa.” Minh Trạm tuôn ra một câu ác độc, “Ngươi còn dám làm như thế thì ta sẽ đánh chết đám người Diêu Quang!”
Thủ vệ Diêu Quang ở bên ngoài nghe thấy Minh Trạm hung hăng nói ra một câu như vậy thì lập tức rùng mình, thầm nghĩ: Muốn biết bắt nạt kẻ yếu là gì ư? Đây này, đây mới gọi là bắt nạt kẻ yếu này!
Nguyễn Hồng Phi tung ra muôn vàn thủ đoạn để dỗ dành Minh Trạm trong chốc lát, dỗ cho đến khi Minh Trạm trở nên vui vẻ thì mới thắc mắc, “Mũm mĩm, ta nghe người ta hay nói vì người ấy mà tiều tụy, vì sao mấy ngày không gặp mà hình như thấy ngươi có vẻ béo lên thì phải?”
Minh Trạm cực kỳ khó chịu, “Ngươi rời đi cho nên ta rượu chè ăn uống quá độ, thấy cái gì cũng muốn ăn, buổi tối không có ai giúp vận động bởi vậy mới béo như thế. Mà béo thì có gì kỳ lạ đâu, có người mỗi ngày cứ nguyền rủa ta miết, mũm mĩm à mũm mĩm ơi, có thể gầy được mới là lạ. Béo cũng không phải cái tội, mọi người vẫn hay nói đây là tốt tướng đó.” Nói xong, hắn lại liếc mắt nhìn Nguyễn Hồng Phi rồi hùng hùng hổ hổ chất vấn, “Thế nào, ngươi có ý kiến ý cò gì ư?”
Nguyễn Hồng Phi mỉm cười rồi lén hôn Minh Trạm một cái, sau đó khen tặng, “Như vậy là được rồi, mũm mĩm, nếu ngươi quá xuất sắc thì ta sẽ phải lo lắng rất nhiều.”
Minh Trạm đắc ý cười hừ hừ vài tiếng rồi ôm lấy mặt của Nguyễn Hồng Phi, “Xem như ngươi thức thời, hôm nay tắm rửa cho sạch vào, tối nay đại gia sẽ thương yêu ngươi một bữa cho đã.”
“Ôi chao, đường xá xa xôi, mới trở về có chút mệt mỏi.” Nguyễn Hồng Phi giả lả đánh trống lãng, liếc mắt thấy Minh Trạm đang xụ mặt thì liền nói, “Biết rồi.”
“Như vậy mới được chứ.”
Tuy rằng Nguyễn Hồng Phi tỏ ra hợp tác, nhưng Nguyễn Hồng Phi thật sự phục Minh Trạm, nếu hắn không chịu nhượng bộ ở trên giường thì Minh Trạm tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Nếu Minh Trạm là người có chỉ số thông minh thấp thì hắn có thể nghĩ cách lừa gạt một chút, nhưng Minh Trạm lại không phải là người khôn khéo một cách đơn giản, Minh Trạm là loại người sẽ bắt lấy bất cứ cơ hội nào để phản công.
Thôi thì Nguyễn Hồng Phi đành phải nghiêm túc chỉ dạy Minh Trạm.
Đối với Nguyễn Hồng Phi xưa nay luôn cao ngạo thì việc phải dạy tiểu xú tử công mình như thế nào quả là buồn bực.
Minh Trạm nói nhiều, lại thích tường thuật trực tiếp, nào là, “Phi Phi, chỗ này của ngươi chặt quá! Nóng quá! Phi Phi, có đau hay không? Có sướng hay không?”
Đương nhiên còn có chút hạ lưu không hợp với cử chỉ của một thánh quân, Nguyễn Hồng Phi tức đến mức chỉ muốn đạp Minh Trạm xuống giường.
Tuy rằng vẫn có chút khó chịu nhưng Minh Trạm đã học được cách kiềm chế, học cách làm thế nào cũng khiến đối phương thoải mái, cho nên Nguyễn Hồng Phi cũng không phải là không hề có cảm giác hưởng thụ.
Minh Trạm ôm Nguyễn Hồng Phi cả đêm, nói ra lời tâm tình, “Phi Phi, ta rất thích, không chỉ vì ngươi đẹp mà ta còn thích cảm giác xâm nhập vào thân thể của ngươi nữa. Chúng ta hợp thành nhất thể, giống như một người, đây mới là thân mật khăng khít. Phi Phi, trên đời này ta chỉ thích một mình ngươi thôi.”
Minh Trạm cứ nhắc đi nhắc lại những lời này khiến Nguyễn Hồng Phi cũng có một chút mềm lòng, lại thật sự cảm thấy ở dưới thân của Minh Trạm dường như cũng không phải không thể chấp nhận.
Minh Trạm có thể thu phục Nguyễn Hồng Phi cam tâm tình nguyện hạ mình, tuy rằng Minh Trạm là người trả giá trước, nhưng không thể không nói đây thật sự là bản lĩnh của Minh Trạm.
Người khác chẳng sánh bằng.
Lần này Nguyễn Hồng Phi trở lại, Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi đoàn tụ, chấm dứt chiến tranh lạnh, gắn bó như keo sơn, chỉ hận không thể lúc nào cũng dính chặt vào nhau.
Kết quả Minh Trạm lại phát hiện thật sự có người cả gan dám đào móng nhà hắn, trước mặt hắn mà lại dám liếc mắt đưa tình, cấu kết làm bậy với Phi Phi nhà hắn.
Người này chẳng phải là ai khác mà chính là Lưu ảnh, tiểu tình nhân của Lý Phương do Nguyễn Hồng Phi mang về.
Nghe Nguyễn Hồng Phi bảo rằng Lưu Ảnh bị Lý Phương bắt về khi lên bờ đánh cướp.
Người này rất lạ.
Nhưng nét đẹp của Lưu Ảnh khác Nguyễn Hồng Phi, dung mạo của người này chỉ có thể xem là bình thường, ngay cả Minh Trạm cảm thấy chính mình so với Lưu Ảnh còn đẹp mặt hơn một chút
Nhưng vì sao lại nói người này rất lạ.
Đó chính là ở đôi mắt, ngoại trừ đôi mắt của Nguyễn Hồng Phi thì Lưu Ảnh có đôi mắt cực thu hút lòng người mà Minh Trạm chưa từng nhìn thấy ở người khác. Cái loại linh động kia dường như gom lại vô số tao nhã, khi mỉm cười sẽ khiến người ta sinh ra một cảm giác đẹp đến ngỡ ngàng.
Khi Minh Trạm nhìn thấy ánh mắt này của Lưu Ảnh thì liền xem đối phương là cường địch, sau này,khi hiềm khích được hóa giải thì Minh Trạm cho rằng Lý Phương xem trọng Lưu Ảnh quả thật không phải không có đạo lý.
Nhìn lại dáng người của Lưu Ảnh, Lưu Ảnh không cao, chỉ khoảng một thước bảy ba đến một thước bảy mươi lăm mà thôi, nhưng tỉ lệ vóc dáng thì xem như khá cân bằng, đây là một người làm cho người ta càng nhìn thì càng cảm thấy hứng thú.
Hơn nữa Nguyễn Hồng Phi còn bảo học thức của người này khá tốt.
Minh Trạm thật sự không hiểu vì sao Nguyễn Hồng Phi lại đưa Lưu Ảnh về để làm gì?
Nguyễn Hồng Phi nói, “Lưu Ảnh có ảnh hưởng rất lớn đối với Lý Phương, Lý Phương nhất định sẽ nghe lời của hắn. Ngươi cũng phải ngẫm lại, hiện tại thuyết phục Lưu Ảnh thì chẳng khác nào thuyết phục được Lý Phương.”
“Nay không ai biết thân phận của Lưu Ảnh, ngươi cứ xem như không biết là được. Ta sẽ không để hắn tiến cung, hắn ở bên ngoài, ta cũng sẽ có cách trông coi hắn, không để cho hắn sinh sự.”
Minh Trạm gật đầu rồi mặc kệ chuyện Lưu Ảnh.
“Hiện tại hắn ở chỗ nào?” Minh Trạm hỏi.
“Một biệt viện ở đế đô, là sản nghiệp của ta, hắn dẫn theo người ở tại nơi đó, không cần phải lo đến an nguy của hắn.”
“Hắn đến đế đô để làm gì?”
“Đến đế đô để thăm phụ thân của hắn.” Nguyễn Hồng Phi thở dài, “Cũng là oan nghiệt, Lưu Ảnh không phải người Hoài Dương, thuở nhỏ hắn sinh ra ở đế đô, là nhi tử của Lưu Chân, lão biên soạn trong Hàn Lâm viện, thuở nhỏ vẫn luôn ở nhà đọc sách. Hắn đến nhà của a dì hắn tại Hoài Dương để thú biểu muội, kết quả là gặp phải tai nạn bất ngờ, bị Lý Phương bắt cóc lên tàu, biểu muội của hắn chết trong tay hải tặc, Lưu Ảnh thì bị Lý Phương nhìn trúng. Nếu không chết thì cũng chỉ có thể đi theo Lý Phương mà thôi. Nay vất vả lắm mới thuyết phục được Lý Phương, hơn nữa cũng là nể mặt ta nên mới cho Lưu Ảnh trở về lặng lẽ xem lão phụ thân một chút rồi phải quay về chỗ của Lý Phương.”
Minh Trạm tán thưởng Nguyễn Hồng Phi có bản lĩnh, “Thật là một cái cán đặc biệt.” Lưu Chân từng tuổi này thì dù sao cũng không thể đi theo nhi tử để làm hải tặc. Còn nữa, với thân phận hiện tại của Lưu Ảnh thì cho dù Lưu Chân biết được cũng sẽ tức chết mà thôi. (ý nói nắm cán, nắm quyền chủ động)
Nay xem ra Lưu Ảnh luôn nhớ thương phụ thân, có thể thấy được người này cũng khá hiếu thảo. Chỉ cần Minh Trạm nắm Lưu Chân trong tay thì không sợ Lưu Ảnh không nghe lời.
Nếu Lưu Ảnh thật sự có ảnh hưởng đến Lý Phương như lời của Nguyễn Hồng Phi đã nói thì chẳng phải là nắm lấy mạch máu của Lý Phương hay sao? Về sau nếu giao dịch với Lý Phương thì sẽ tiện hơn một chút.
Minh Trạm cười nói, “Như vậy cũng được, để cho hắn ở đế đô đi, ta xem như không biết.”
“Chính là ý này” Nếu không phải có lợi cho Minh Trạm thì Nguyễn Hồng Phi cũng không thể giúp Lý Phương. Đường đường là Đỗ Nhược Vương thì làm sao lại có chuyện đi trông chừng tiểu tình nhân dùm người ta như thế, chẳng phải là sỉ nhục Đỗ Nhược Vương hay sao? Nhưng vì Minh Trạm nên Nguyễn Hồng Phi cũng không ngại giúp Lý Phương một tay.
Mới đầu Nguyễn Hồng Phi cũng không để ý đến Lưu Ảnh, bất quá dọc đường đi Nguyễn Hồng Phi và Lưu Ảnh thỉnh thoảng đàm thi luận từ, cũng có chút thừa nhận đối với tài văn chương của Lưu Ảnh.
Nguyễn Hồng Phi còn cùng Lưu Ảnh đến Đồ Thư quán của đế đô, nếu không với thân phận của Lưu Ảnh thì thật sự sẽ không thể bước vào nơi này.
Đồ Thư quán ở đế đô do Minh Trạm một tay thành lập, Nguyễn Hồng Phi cũng có chút tự hào lây. Đích thân dắt Lưu Ảnh đến đó, chọn vài quyển thi thư mà ở chợ hiếm gặp. Lưu Ảnh cứ luôn mồm cảm tạ, trong mắt có chút u sầu lướt qua, “Đa tạ ngài, Đỗ Quốc chủ.”
“Cần gì phải khách khí như vậy, ta và lão Lý có giao tình mà.”
Lưu Ảnh nhếch khóe môi, trong mắt toát lên một chút lãnh đạm, nụ cười không rõ hàm xúc: Thân phận của hắn là gì? Là tình nhân nô lệ của thủ lĩnh hải tặc!
Nay Lưu Ảnh cũng không còn tức đến hộc máu nữa!
Hộc máu nhiều thì có ích gì, hắn vẫn còn sống như trước, vẫn bị nam nhân thượng như trước!
Từ khi Lưu Ảnh đến đế đô thì Minh Trạm phát hiện Nguyễn Hồng Phi càng lúc càng ra ngoài thường xuyên hơn. Minh Trạm là người đa tư đa lự, có một lần đã lặng lẽ đi theo. Thủ hạ của Nguyễn Hồng Phi không tiện ngăn cản Hoàng đế bệ hạ, đây là chuyện riêng của phu thê người ta, bọn họ xen vào làm vật hy sinh thì cũng không tốt lắm.
Cho nên quen mặt Minh Trạm như Diêu Quang cũng thức thời lủi mất.
Minh Trạm đứng dưới tàng cây nhìn về phía Nguyễn Hồng Phi và Lưu Ảnh đang đàm thi luận phú.
Tuy Minh Trạm không có võ công nhưng bẩm sinh lại có tai thính mắt tinh. Hắn cũng chưa từng nói với Nguyễn Hồng Phi về chuyện nhìn lén này. Hắn rõ ràng nhìn thấy cảm giác quý mến thầm lặng của Lưu Ảnh khi trao ánh mắt cho Nguyễn Hồng Phi, cơn ghen trong lòng của Minh trạm lập tức trỗi dậy mãnh liệt, như thể muốn bức phá ra khỏi toàn thân.
Chẳng qua, tuy rằng Minh Trạm thường xuyên nổi nóng với Nguyễn Hồng Phi, nhưng cũng là vì hắn và Nguyễn Hồng Phi là tình nhân. Giữa tình nhân thì đương nhiên phải thẳng thắn thành khẩn. Hắn và Nguyễn Hồng Phi đều là người có mưu trí, có thể đến được với nhau đã là không dễ dầu gì. Nếu chuyện gì cũng giấu diếm thì lâu ngày nhất định sẽ có vấn đề.
Cho nên Minh Trạm thật sự không hề dối gạt Nguyễn Hồng Phi bất cứ chuyện gì.
Cao hứng thì sẽ cao hứng, nổi nóng thì sẽ nổi nóng, muốn hôn liền hôn, muốn yêu liền yêu.
Hắn không hy vọng dùng cách thức đối phó với đám thần tử để đối xử với người mà hắn yêu. Hắn tin tưởng Nguyễn Hồng Phi giống như tin tưởng chính bản thân mình, nếu Nguyễn Hồng Phi phản bội hắn thì cho dù có bất cứ hậu quả gì xảy ra, hắn ðều có thể gánh vác.
Nhýng nếu ngýõi xem Minh Trạm là một tiểu bạch thố khi ở trýớc mặt Nguyễn Hồng Phi thì….Hừ hừ, dù sao người chịu thiệt sẽ không phải là Minh Trạm.
Tuy rằng cơn ghen đã lên đến đỉnh điểm nhưng Minh Trạm vẫn đứng dưới tàng cây, ánh mắt của hắn dừng trên thân Nguyễn Hồng Phi. Nguyễn Hồng Phi đối với Lưu Ảnh chỉ như đối với vãn bối mà thôi.
Nguyễn Hồng Phi trải qua bao thăng trầm, trái tim của hắn đã sớm mất đi sự nồng nhiệt thời tuổi trẻ.
Minh Trạm từng nghe người ta nói Nguyễn lang ngày xưa phóng đãng tùy tiện như thế nào, vui thì sẽ mừng rỡ, giận thì sẽ nổi nóng, cho đến hiện tại chỉ còn sắc thái lãnh đạm của kẻ thượng vị nắm giữ hết thảy mà thôi.
Vui thì chỉ mừng một ít, giận thì cũng chỉ nổi nóng một chút.
Vĩnh viễn không còn trạng thái mất lý trí như trước.
Minh Trạm nhìn về phía Nguyễn Hồng Phi, gió nhẹ thổi bay những sợi tóc, Minh Trạm nheo mắt, khi Nguyễn Hồng Phi ngẩng đầu nhìn về phía hắn thì hắn khẽ mỉm cười.
Nguyễn Hồng Phi hơi kinh ngạc, thuận miệng nói với Lưu Ảnh một câu rồi lập tức đứng dậy. Trong mắt của Nguyễn Hồng Phi tràn đầy vui mừng, nhanh chóng bước xuống bậc thềm, tay áo rộng rãi khẽ phất nhẹ trước mặt Lưu Ảnh, mang theo mùi trầm hương thoang thoảng.
Minh Trạm mỉm cười nghênh đón, Nguyễn Hồng Phi đi dọc theo thềm đá xuống phía dưới, dáng người thon cao, tuấn tú thanh nhã tựa tiên nhân, đưa tay cầm lấy tay của Minh Trạm.
“Sao ngươi lại đến đây, chẳng phải bận việc hay sao?” Hắn biết Minh Trạm có triệu Tổng đốc Hồ Quảng Trầm Đông Thư đến đế đô, Nguyễn Hồng Phi cười hỏi một tiếng.
“Muốn đến gặp ngươi.” Tuy rằng hắn không quá tin tưởng Nguyễn Hồng Phi sẽ ngoại tình, chẳng qua có người dám mơ ước nam nhân của hắn thì đương nhiên hắn sẽ hung hăng đáp trả. Minh Trạm lạnh lùng liếc nhìn gương mặt hơi ảm đạm của Lưu Ảnh, lông mi không hề động đậy, chỉ xoay mặt hỏi Nguyễn Hồng Phi, “Đây là Lưu công tử ư?”
Nguyễn Hồng Phi và Minh Trạm cùng bước lên đình viện rồi ngồi xuống, giới thiệu hai người với nhau.
Từ khi Minh Trạm đăng cơ thì đây là lần đầu tiên Trầm Đông Thư được diện kiến thánh giá.
Minh Trạm có rất nhiều điểm khác với các Hoàng đế trước kia.
Theo quy củ của tổ tông thì sau khi tân đế đăng cơ sẽ triệu tám vị Tổng đốc quay về đế đô để diện kiến, trò chuyện này nọ để tăng thêm một chút tình cảm.
Trước khi Minh Trạm đăng cơ thì đã xử lý Tổng đốc Chiết Mân, sau khi đăng cơ thì bổ nhiệm Tổng đốc Hoài Dương, sau đó cho Tổng đốc Trực Đãi quản lý cảng Thiên Tân, trách cứ Tuần phủ Sơn Đông. Tây Bắc và Thát Đát khai chiến, hơn nữa còn bắt được tam Vương tử Thát Đát.
Minh Trạm làm rất nhiều việc mang tính kiến thiết, nhưng không triệu tám vị Tổng đốc quay về đế đô. Chỉ đưa ra chỉ thị trong các mật tấu của các Tổng đốc mà thôi.
Trầm Đông Thư đã từng gặp Minh Trạm cho nên cũng không xa lạ.
Lúc trước thiên hạ đều biết Thái thượng hoàng sủng ái Thế tử Trấn Nam Vương. Cho dù xuất phát từ thật lòng hay giả dối thì hiện tại Trầm Đông Thư thà rằng tin tưởng đây là sự thật. Dù sao nếu không phải Thái thượng hoàng thật sự có tình cảm với Minh Trạm thì cũng sẽ không giao ra cả giang sơn to lớn như vậy cho Minh Trạm còn chính mình thì đi đến Vân Quý xa xôi.
Sự quyết đoán như vậy thật sự là hiếm thấy trên thế gian.
Trước kia Trầm Đông Thư không biết nhiều về Minh Trạm. Hắn là tâm phúc của Phượng Cảnh Kiền, đương nhiên không có khả năng tương giao với Thế tử Trấn Nam Vương. Nhưng là một người trẻ tuổi có thể tháp tùng thánh giá, nhất là đang nhậm chức Tổng đốc Hồ Quảng thì Trầm Đông Thư nhất định có một chút hiểu biết đối với Minh Trạm.
Từ khi Minh Trạm đến đế đô, các Hoàng tử lớn dần, tranh chấp ngai vàng, Nguyễn thị phản nghịch, phong ba bão táp nổi lên. Kẻ đoản mệnh, không có thủ đoạn thì đều vùi thân dưới đất. Kẻ thắng bước lên ngai vàng.
Chỉ cần bấy nhiêu đây, sau khi Minh Trạm đăng cơ thì Trầm Đông Thư đã có phần nơm nớp lo sợ.
Làm thần tử thì không sợ Hoàng đế vô năng. Người vô năng luôn có rất nhiều nhược điểm, hiện tại ngay cả triều thần cũng không có bao nhiêu kẻ ngốc nghếch. Như Trầm Đông Thư tuổi trẻ khỏe mạnh, nếu thật sự là một Hoàng đế vô năng đăng cơ thì hắn sẽ không khẩn trương như thế.
Cũng không sợ Hoàng đế tầm thường.
Người tầm thường không có chí cầu tiến, chỉ dựa theo những gì đã vạch sẵn của Thái thượng hoàng mà đi tiếp. Cho dù xuất phát từ một loại giả nhân giả nghĩa thì cũng sẽ tạm thời đối xử tử tế đám thần tử mà Thái thượng hoàng đã lưu lại. Chỉ cần có chút thời gian, đối với người thông minh như Trầm Đông Thư thì đã quá đủ.
Nhưng Minh Trạm lại rất có năng lực
Minh quân có thể tạo ra thần tử bản lĩnh.
Đây là điều hiển nhiên. Quân vương thánh minh thì không dễ lừa gạt, không làm tốt thì sẽ sớm về quê cầy ruộng. Có thể phục vụ minh quân đương nhiên đều là thần tử có năng lực.
Nhìn Minh Trạm ngày xưa đi, khi hắn làm Thái tử thì hắn đã có thể rửa sạch hai tỉnh Chiết Mân.
Nay vừa đăng cơ đã cải cách thuế muối, mở cửa hàng hải, cải cách tỷ võ.
Đối với các quân vương khác, nếu cả đời có thể hoàn thành ba sự kiện này thì đã là chuyện không hề đơn giản. Nhưng Minh Trạm đăng cơ mới nửa năm mà đã làm được hết cả ba hạng mục.
Trầm Đông Thư biết rõ muốn áp chế ý kiến phản đối của văn võ triều đình thì cực kỳ khó, thậm chí khi Thái thượng hoàng cầm quyền thì thỉnh thoảng cũng không thể không cúi đầu thỏa hiệp với đám quần thần.
Minh Trạm chẳng những làm được mà còn oanh oanh liệt liệt, theo Tập san Hoàng thất thì sẽ biết đế đô náo nhiệt phồn hoa thế nào, thậm chí vị Hoàng đế trẻ tuổi này còn dựng nên Đồ Thư quán đầu tiên trong triều Đại Phượng.
Đồ Thư quán là cái gì, lúc trước Trầm Đông Thư không biết, nhưng khi nhìn thấy phần quảng bá trên Tập san Hoàng thất và công báo đến từ phía triều đình thì Trầm Đông Thư cực kỳ kinh ngạc.
Hắn là đại quan trong triều, cũng là ngươi ham mê đọc sách.
Quân tử theo đuổi cái gì? Chính là khiến dân noi theo mà không cần nhất thời giảng cho dân biết.
Nếu nói Minh Trạm là đế vương bình thường vô năng thì như vậy chín quân vương trên đời này cũng hết chín tên đều là kẻ ngốc.
Là thủ hạ của Hoàng đế, hơn nữa hắn còn là người do Thái thượng hoàng lưu lại, Trầm Đông Thư vô cùng áp lực, hắn vốn là người xuất chúng, đối với chuyện riêng của mình thì đương nhiên sẽ càng thêm để tâm.