Dịch giả: †Ares†
oOo
Nhan Lạc Nương đã không nói nổi ra lời, không biết là vì bị kinh sợ trước kiếm thuật giết người giống như cắt đồ ăn của Trần Cảnh làm, hay là bị hoảng hồn vì các sư huynh sư tỷ chết ở trước mặt mình. Vệt sáng màu lam nhạt kia lóe lên, Trần Cảnh đã xuất hiện ở bên cạnh nàng.
- Quả thật ý thức đã rời xa thân xác của bọn họ, ta cũng từng trúng thuật nguyền rủa này.
Nhan Lạc Nương há to miệng, dùng tay chỉ vào những thi thể dần bị sương trắng che phủ, lắp bắp muốn nói nhưng mãi không biết phải nói cái gì:
- Bọn họ... bọn họ...
Trần Cảnh hình như hiểu sai ý của nàng, cũng nhìn ra bên ngoài, nói:
- Pháp thuật mà các sư huynh sư tỷ cô sử dụng có uy lực rất lớn, thế nhưng phải xem người dùng là ai. Có những người, cho dù có thần thông thông thiên, nhưng muốn giết cũng rất dễ dàng.
- Cô đã bước vào con đường tu hành, phải học được cách đối mặt, đối mặt với việc những người mình quan tâm sẽ chết đi, đối mặt với việc những sinh mệnh vừa mới còn hừng hực đã lụi tàn trong nháy mắt. Đây chính là con đường cầu tiên, giãy giụa ra khỏi cái chết và trầm mê chính là tiên.
Trần Cảnh nhìn cô gái năm đó cứu mình lên mà nói. Trong mắt hắn, nàng vẫn là cô gái thông minh năm đó, nhưng chưa đủ ma luyện, lại có chút giống bản thân hắn của rất nhiều năm trước.
- Sư phụ cô cho cô và các sư huynh sư tỷ xuống núi là để mọi người rèn luyện đạo tâm. Một người tu hành cả đời chỉ biết đả tọa trong sư môn thì nhất định không thể trường sinh. Đây là cảm nhận của ta, cô nghe xong, tin thì tin, không tin thì lúc nào ra khỏi miếu Hà Bá này quên đi là được.
Lúc này Nhan Lạc Nương mới nghĩ đến việc vị Hà Bá nhìn qua thanh tú không chút sát khí trước mắt vừa mới đại sát tứ phương ở khuya hôm nay, không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào hắn từ trong bóng tối, cũng không biết có bao nhiêu nhiêu đã chết trước và sau lúc đạo thiên kiếp thứ chín hoàn thành. Trong lòng nàng có chút loạn lên, đầu óc đang toàn hình ảnh kiếm khí tung hoành, một kiếm một mạng trước miếu Bà Bá vừa rồi, thì chợt lại nghe thấy tiếng của Trần Cảnh:
- Trời đất ngày nay đã sinh loạn rồi, đúng ra phải nói là loạn này đã xuất hiện từ rất nhiều năm trước, đến tận hôm nay mới thực sự lộ rõ. Có lẽ đợi trăm ngàn năm sau, khi mọi thứ bình yên trở lại, sẽ có người nói lần trời đất đại loạn này là do một kiếm của Trần Cảnh ta mở ra. Mà ta lại không quan tâm điều này, ta chỉ quan tâm rằng, trăm ngàn năm sau, ta còn có thể tồn tại trong đất trời này nữa hay không, hơn nữa cũng hy vọng những người ta quen biết đều sống thật tốt.
Trần Cảnh lẳng lặng đứng trước miếu Hà Bá, nhìn màn sương bao phủ tất cả ngoài kia, tà áo màu lam bay bay. Nhan Lạc Nương đứng phía sau, đột nhiên cảm thấy lúc này Hà Bá gia giống như một ngọn núi cô độc cao vút đến tận trời, trước mặt là sóng biển gầm thét, đỉnh đầu là sấm sét vô tận. Còn phía sau, phía sau là cái gì để hắn không kiêng dè không e sợ như vậy?
- Bên ngoài hình như có rất nhiều người, Hà Bá gia, tại sao bọn họ lại...
Nhan Lạc Nương không nói hết câu, nhưng nàng biết Hà Bá gia hiểu được ý của mình.
- Bởi vì bây giờ ta vẫn còn sống. Sở dĩ ta còn sống là vì ta giết rất nhiều người, bọn họ tự nhiên muốn tới giết ta. Hơn nữa, luôn có lời đồn rằng chưởng môn Giang Lưu Vân của Thiên La môn năm đó nắm giữ bí pháp phá vỡ sự trói buộc của đất trời, mà Giang Lưu Vân biến mất, có người nói là bị sư tỷ Diệp Thanh Tuyết của ta giết chết, bí pháp kia đã rơi vào trong tay sư tỷ của ta. Hiện tại sư tỷ của ta biến mất, bọn họ đương nhiên tìm tới ta.
Nhan Lạc Nương cả kinh, căn bản nàng không hề biết những chuyện này. Nàng chẳng qua là một tiểu tu sĩ mới từ sư môn xuống núi lịch lãm, nhất thời không biết nên nói cái gì, lại nghe Trần Cảnh nói:
- Nếu như hai điều vừa nhắc có chút mờ mịt, thì "Tế kiếm tâm kinh" và "Thần du tinh không quyết" trong tay ta đã đủ để cho rất nhiều người điên cuồng.
- Đó là cái gì?
Nhan Lạc Nương cũng chưa từng nghe qua hai thứ này, nghi hoặc nhìn bóng lưng Trần Cảnh, hỏi.
- "Tế kiếm tâm kinh" là căn bản tu hành của La Phù kiếm phái, "Thần du tinh không quyết" là bộ phương pháp tu hành nối thẳng trường sinh đại đạo của núi Phương Thốn.
- A!
Nhan Lạc Nương chưa từng nghe tới núi Phương Thốn, nhưng La Phù kiếm phái lại như sấm bên tai. Từ lúc nàng xuống núi, cái tên được nghe nhiều nhất chính là La Phù Ly Trần. Mà "Thần du tinh không quyết" kia có thể ngang hàng với "Tế kiếm tâm kinh" của La Phù, hiển nhiên cũng là bí điển cực kỳ hiếm có.
- Tại sao Hà Bá gia lại có mấy thứ này?
Qua thoáng khiếp sợ, Nhan Lạc Nương nghi ngờ hỏi.
Lần này, một hồi lâu sau nàng mới nghe được Trần Cảnh trả lời:
- Là sư tỷ của ta mượn đến cho ta xem.
Nàng nghe được Trần Cảnh nhắc sư tỷ của hắn thì bỗng nhiên nghĩ đến một cái tên — Diệp Thanh Tuyết. Nàng nghe được cái tên này lúc còn trong sương mù trắng bên ngoài miếu Hà Bá, từ giọng điệu của họ có thể thấy Diệp Thanh Tuyết này cực kỳ lợi hại, thậm chí còn lợi hại hơn Hà Bá gia.
Nàng đang ngẫm nghĩ thì lại nghe Trần Cảnh cất lời:
- Lúc còn rất nhỏ, ta từng có một mơ ước, đó là có một ngày mình có thể cưỡi mây đạp gió, một kiếm gặp hết anh kiệt trong thiên hạ. Hiện tại, cơ hội đó đã đến rồi.
Nói xong, hắn xoay người nhìn Nhan Lạc Nương, nói:
- Năm ấy, nhờ có cô khiêng vào miếu, ta mới có cơ duyên thành Hà Bá. Hôm nay, nếu cô đã lại tới miếu Hà Bá, thì có nguyện soi sáng tượng thần giúp ta không?
Nhan Lạc Nương thấy được vẻ trịnh trọng trong ánh mắt của Trần Cảnh, nắm thật chặt ngọn đèn xanh trong tay, vội vàng nói:
- Đương nhiên nguyện ý.
Trần Cảnh mỉm cười nói:
- Trong mấy ngày nay, ta lĩnh ngộ được một vài thứ từ kiếm quyết, kết hợp với hà vực này có thể tạo ra kiếm vực như kiếm trận, tên là "Linh hà hãm không kiếm vực".
Nói xong, hắn chỉ ngón tay ra phía sau, trước tượng thần đã có thêm một cái bệ mây do sương trắng ngưng kết thành. Nhan Lạc Nương hiểu ý, tiến tới rồi khoanh chân ngồi lên bệ. Vừa ngồi, nàng liền cảm giác một dòng nước ấm vô hình chảy vào trong đan điền của mình, chỉ trong chốc lát đã làm pháp lực của mình khôi phục. Nàng nhìn thoáng qua Trần Cảnh, rồi vận dụng pháp lực, ngọn đèn xanh trong tay đã được thắp sáng. Ánh lửa từ ngọn đèn khiến thần miếu rõ ràng hơn không ít.
- Đợi lát nữa, nếu có đại chiến, cô cứ bảo vệ cho ngọn đèn không tắt là được, ngoài ra không cần quản đến bất cứ chuyện gì.
Nói xong, Trần Cảnh lại điểm một cái vào hư không, hướng bên cạnh nàng, lại một cái bệ mây hiện ra.
- Tiểu Bạch Long, muội ngồi ở đây, nếu có người đi vào quanh miếu, muốn tới gần thần miếu thì cứ ném pháp bảo trong tay muội ra.
Tiểu Bạch Long lập tức hoan hỷ đáp:
- Rõ, ta nhất định sẽ đập kẻ đó đến đầu rơi máu chảy.
Nói xong, cô bé lại gãi gãi đầu, không biết làm thế nào để lên được bệ mây. Trần Cảnh phất nhẹ ống tay áo, Tiểu Bạch Long lập tức lên trên bệ, ngồi khoanh chân giống Nhan Lạc Nương, ôm viên gạch trong tay vào ngực.
Trần Cảnh nhìn Tiểu Bạch Long. Cô bé này không có chút khác thường nào, ngoại trừ lá gan thật lớn thì tất cả đều bình thường đến không thể bình thường hơn. Hắn thầm nghĩ: "Người năm đó sư tỷ tìm đến đọc Thiên Yêu hóa hình thiên há lại đơn giản? Qua nhiều năm như vậy, có người thường nào lại có thể không thay đổi một chút nào về ngoại hình?!"
Ngay sau đó, hắn lại tạo hai cái bệ mây ở hai bên trái phải tượng thần. Hồng đại hiệp không đợi Trần Cảnh nói, đã nhảy lên bệ, cái càng phải không biết lấy từ đâu ra một thanh kiếm, còn cái càng trái kẹp một thanh đại phủ. Mà vỏ sò thì lên bệ mây bên trái, vẫn bộ dạng rêu xanh phủ ngoài, hơi nước giăng giăng.
- Chỉ cần ngồi trên bệ mây này thì sẽ có thể câu thông linh lực hà vực, không cần lo lắng pháp lực không đủ.
Dứt lời, hắn lại chỉ ngón tay ra, trong hư không sinh ra một vùng sóng nước. Chỉ thấy hắn lấy tay vẽ gì đó lên sóng nước, cuối cùng phun ra một ngụm tinh khí, sóng nước kia lập tức hóa thành một lá bùa màu lam nhạt. Trần Cảnh kẹp hai ngón lên một góc lá bùa, rồi phi ra, lá bùa hóa thành một luồng sáng màu lam, in hằn lên trán của Hồng đại hiệp. Hắn nói:
- Nếu bị rơi khỏi bệ mây thì cũng không cần kinh hoảng, có lá bùa này sẽ vẫn có thể điều động linh lực hà vực.
Trần Cảnh lại tiếp tục tạo ra một lá bùa nữa, in lên thân vỏ sò. Tiếp đó, một lá bùa in lên trán Nhan Lạc Nương, mi tâm của nàng tức thì xuất hiện một hình xăm giống như giọt mưa. Chỉ nghe Trần Cảnh nói:
- Nếu bệ mây đột nhiên tan rã, không cần lo lắng, cứ bảo vệ ngọn đèn không tắt là được rồi.
Thêm một lá bùa in lên trán của Tiểu Bạch Long. Cô bé tò mò sờ sờ trán của mình, chớp mắt nhìn Trần Cảnh, chờ hắn cũng nói gì đó, nhưng Trần Cảnh chỉ cười cười, cũng không nói gì.
Trần Cảnh lại tạo một lá bùa, in lên trán của Hư Linh đang đứng ở phía sau, nói:
- Cô đứng trong góc tối phía sau tượng thần đi.
- Vâng, Hà Bá gia.
Trần Cảnh nhìn quanh, nói:
- Có thể vào được thần miếu của ta, nhất định là hạng người thần thông quảng đại. Nhưng bất kể đó là ai, chỉ cần vừa vào miếu, nhất định bản sự mười phần chỉ còn xuất được năm sáu, đến lúc đó mọi người cứ xuất ra pháp bảo và pháp thuật là được, tĩnh tâm ngưng khí, nhất định không ai có thể còn sống mà ra ngoài.
Hồng đại hiệp lập tức hưng phấn cao giọng nói:
- Hà Bá gia yên tâm, nếu có người tiến vào, lão tôm con nhất định chặt đầu hắn xuống cho đám tôm con tôm cháu chơi.
Trần Cảnh mỉm cười, cũng không để ý đến nó, tiếp lại nhìn thoáng qua Tiểu Bạch Long vẫn đang mở to mắt nhìn mình, cười nói:
- Nếu muội rơi khỏi bệ mây thì cũng không cần kinh hoảng, cứ tế pháp bảo trong tay ra, nhất định chuyển nguy thành an.
Tiểu Bạch Long lập tức hớn hở mặt mày nâng viên gạch xanh lên, cười nói:
- Pháp bảo của Tiểu Bạch Long là lợi hại nhất.
Trần Cảnh cười ha ha, xoay người nhìn ra màn sương trắng càng lúc càng dày đặc bên ngoài miếu Hà Bá, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói:
- Hiện tại bên ngoài hà vực có rất nhiều người muốn vào trong này, mọi người có sợ không?
- Sợ cái rắm gì, lão tôm con từ ngày khai linh đến giờ còn chưa có biết sợ.
Trần Cảnh vẫn không quay đầu lại, một lúc lâu sau nói:
- Đã vậy, ta đây liền nhìn xem, ngày hôm nay có nhân vật cỡ nào có thể bước qua cánh cửa thần miếu của ta.
Giọng nói trầm thấp, nhưng lại có sát khí phóng lên cao. Kiếm theo tâm mà động, một tiếng kiếm ngân vang như rồng ngâm truyền khắp đất trời. Cùng lúc ấy, thân thể của Trần Cảnh nhẹ nhàng bay lên, sáp nhập vào tượng thần.
Trần Cảnh biến mất, miếu Hà Bá lập tức yên lặng, chỉ còn một cái đèn xanh tỏa ánh đỏ chiếu rọi cả miếu.
Mà sau khi Trần Cảnh biến mất, sát khí kia cũng không tiêu tán đi, ngược lại như là hòa vào trong sương trắng, liên miên không dứt.
-----oooo-----