Dịch giả: Hoangtruc
oOo
Cách nơi mưa gió này hơn mười dặm có vài người đang đứng đó. Bọn họ là tu sĩ tiềm tu trong núi, trong đó có yêu, có linh, có cả đạo sĩ và thần. Tổ hợp kỳ quái đó tuy không nổi tiếng khắp thế gian, thế nhưng cũng thuộc về một phe không ai dám khinh thường trong địa giới Đông Lăng này. Bọn họ tự xưng là Đông Lăng ngũ thánh. Tất nhiên không phải là những thánh giả tồn tại trong truyền thuyết, mà là tự phong lấy. Tuy chỉ là tự kêu tự gọi, thế nhưng có thể chiếm lấy một ngọn núi có linh khí đậm đặc nơi Đông Hải này cũng có thể thấy nhóm bọn họ có điểm đặc biệt.
Trong năm người đang đứng này, có một người đứng giữa có chút thanh tú, quần áo thư sinh bằng vải gai trắng, đầu đội mũ vải thư sinh. Mỗi bên trái phải có thêm hai người nữa.
- Đèn này thật sự là bảo bối tốt a. Nhưng sao trong các linh bảo trong thiên hạ lại không có tên đèn này chứ?
Một cô gái yêu kiều đứng bên trái thư sinh sợ hãi than.
Ả vừa nói ra, một người có vẻ ngoài cổ lão bên phải thư sinh nói:
- Trong linh bảo khắp thiên hạ, danh tiếng lớn nhất là Trảm Tiên kiếm của La Phù và Phiên Thiên ấn của Quảng Thành đạo tràng trong cửu tiên sơn. Kỳ thực những linh bảo này cũng không phân cao thấp, mỗi thứ đều có chỗ huyền bí. Chỉ là ngàn năm qua, danh tiếng những người nắm giữ linh bảo có lớn có nhỏ, cho nên danh tiếng linh bảo của môn phái đó cũng tăng lên hoặc hạ xuống tương ứng. Đèn này vốn không rõ tên tuổi, chỉ bởi vì nó có màu xanh thẫm lại trong vắt nên mới được thiên hạ gọi là đèn Lưu Ly. Danh tiếng của nó đến từ một lần đại chiến giữa Quảng Hàn cung chủ và Duyên Lăng lão yêu vào hai trăm năm trước.
Người khác không nói gì, nhưng vẻ mặt đều thể hiện ra là đã biết. Chỉ có ả không biết, bèn không nhịn được mà hỏi lại:
- A, các người đều biết rõ hết sao? Chuyện thú vị như vậy mà lúc bình thường không ai kể cả. Thật là….còn nói cái gì mà Đông Sơn ngũ thánh cùng chia bùi sẻ ngọt, gắn bó sinh tử chứ? Chuyện như vậy cũng không kể cho ta biết.
- Chuyện này cũng không thể trách chúng ta, chỉ trách kiến thức cô hạn hẹp thôi. Chúng ta làm sao biết Đại Minh, một trong ngũ thánh lừng lẫy lại không biết đến trận đại chiến nổi danh kia chứ!
Lần này người nói là đạo sĩ nhìn qua đầy tiên phong đạo cốt. Nhưng giọng nói và lời lẽ hiển nhiên lại không phải là người nghiêm túc.
- Mũi trâu, không ai hỏi ngươi. Trở về bái tổ sư tu hành đi!
Ả liếc mắt, không chút khách khí nói. Đạo sĩ kia không tức giận, chỉ mỉm cười không lên tiếng.
Lúc này, lão già đầy cổ lão lại nói tiếp:
- Muốn nói đến nơi thần bí nhất thiên hạ thì phải kể đến Quảng Hàn cung. Không ai biết phép thuật Quảng Hàn cung thế nào, sơn môn Quảng Hàn cung ở đâu. Hai trăm năm trước, trong núi Duyên Lăng đột nhiên có yêu đắc đạo, thở ra thành mây, tiếng kêu gọi sấm, nhất thời vang danh khắp thiên hạ. Đến đệ tử đại phái cũng không dám đến gần núi Duyên Lăng quá ba trăm dặm. Danh tiếng yêu này càng lúc càng lớn. Cuối cùng dẫn đến chín tông mười tám phái ở châu Phong Lăng liên thủ ra tay, bày xuống Cửu Cung Bát Quái trận diệt trừ lão. Không ngờ Duyên Lăng lão nhân pháp lực đã cực cao và huyền bí, mà đạo hạnh còn đạt đến cảnh giới nảy sinh cảm giác những khi lâm nguy. Cho nên khi chín tông mười tám phái nổi lên sát tâm muốn trừ yêu thì lão nảy sinh báo động, sau đó dùng thuật phép dò ra được mấy người trong đạo môn thương nghị với nhau. Trong hoàn cảnh mấy người chín tông mười tám phái không biết rõ tình huống, Cửu Cung Bát Quái trận không thể kiến lập thành công, ngược lại còn bị Duyên Lăng lão yêu đoạt lại trận kỳ, rơi ngược vào bên trong. Cũng đúng lúc này, chợt có một cô gái xuất hiện trên bầu trời. Người này lưng đeo thanh trường kiếm ánh bạc, tay cầm ngọn đèn xanh. Nàng ta khẽ thổi một ngụm, đèn xanh chợt sáng lên, rồi một tay nàng miết ánh lửa, nặn lấy một đốm lửa thả xuống hư không. Liên tục bốn mươi chín đốm lửa từ ngọn đèn xanh được ném xuống núi Duyên Lăng. Lúc đó lửa cháy ngút trời, ngọn lửa bao trùm toàn bộ ngọn Duyên Lăng, có dùng đạo pháp cũng không thể thấy rõ được tình hình bên trong. Sau khoảng một nén nhang, ngọn lửa cũng tàn mất, nàng kia rời đi. Lúc nàng ta đi, có người hỏi tên hiệu, nàng chỉ nói mình là Quảng Hàn cung chủ. Lại có người hỏi Duyên Lăng lão yêu còn sống hay đã chết, nàng đáp không chết, chỉ có thể bức đối phương bị trọng thương trở vào phong ấn mà thôi.
- Thảo nào lúc này núi Duyên Lăng lại trở thành một nơi hung địa. Không biến bốn mươi chín đốm lửa của ngọn đèn kia bố trí thành trận pháp gì?
Cô ả kiều diễm kia hiếu kỳ hỏi.
- Không biết, chẳng qua trong thiên hạ có lời đồn rằng đó là Thiên Diễn đại trận.
Lão già đáp.
- Thiên Diễn đại trận? Chưa nghe qua bao giờ. So với Thập Tuyệt trận và Cửu Khúc Hoàng Hà trận trong truyền thuyết thì thế nào?
Cô gái kia lại tiếp tục hỏi.
- Mấy trận pháp này làm gì có phân chia cao thấp. Chủ yếu chỉ dựa vào đạo hạnh của người bày trận và bảo vật bày trận. Mọi người cho rằng đó là Thiên Diễn đại trận đã thất truyền là vì trận pháp này không đòi hỏi pháp khí bày trận quá khắt khe, hơn nữa mắt trận lại có tới bốn mươi chín cái, nên hình thành suy đoán như vậy.
Lão già tướng mạo cổ lão ngừng lại, rồi mới nói tiếp.
- Nếu ta đoán không sai, Quảng Hàn cung chủ năm đó cũng không luyện hóa đèn Lưu Ly. Bởi vì lúc đó đèn Lưu Ly trong tay nàng ấy nhìn qua thần kỳ, nhưng không hiển lộ thông linh thần dị thế này.
- Ồ, lão Mạc à, làm sao ông biết rõ ràng như thể tận mắt nhìn thấy vậy? Chẳng lẽ ông thật sự có mặt lúc đó?
Ả lại hỏi.
- Ha ha, đương nhiên. Bằng không Cửu Cung Bát Quái trận của ta từ đâu tới chứ?
- Ngược lại, tiện nghi cho ông rồi.
- Lúc đó trận kỳ đã chịu tổn hại bởi Thiên Diễn đại trận, mà đám người chín tông mười tám phái bị mất mặt, xấu hổ không dám nhặt về nên mới rơi vào tay ta. Cô cũng nên biết, cái trận kỳ bị tổn hại này đã tạo thành một cuộc huyết chiến ngắn ngủi nhưng cực kỳ thảm liệt trong núi kia. Rất nhiều yêu linh quanh đó phải chết trong cuộc tranh đoạt trận kỳ này.
- Cuối cùng không phải cũng rơi vào tay ông sao?
Lão già lại thở dài một hơi, nói tiếp:
- Tuy rằng ta lấy được trận kỳ, nhưng hai ca ca của ta đều chết trong núi.
Cô gái kia nhìn vẻ mặt của lão già, không hỏi tiếp nữa. Đạo sĩ bên cạnh lại nói:
- Nói ra cũng thật khéo. Châu Phong Lăng có Duyên Lăng lão yêu cao thâm khó lường. Gần đây lại nghe đồn thành Bá Lăng ở châu Cửu Hoa cũng đã trở thành quỷ vực, bên trong có oán linh phi thường kinh khủng. Mà chúng ta lại là Đông Lăng ngũ thánh, ba nơi đều có chung một chữ “Lăng”, đối với rất nhiều người trên thế gian này mà nói, có thể tính là tam Lăng hung địa rồi.
Y vừa nói xong, thì trong màn mưa gió cách đó mười dặm đột ngột xuất hiện một con quái vật. Quái vật kia có thân rắn, không có chân nhưng lại có lông, đầu như cáo, không chút tiếng động xuất hiện phía sau Nhan Lạc Nương. Hai mắt cáo chợt lóe nét gian xảo. Con cáo thân rắn này nhìn Nhan Lạc Nương rồi há to miệng, muốn một ngụm nuốt lấy Nhan Lạc Nương vào.
Gió tanh nổi lên. Miệng chi chít răng nhọn của con cáo thân rắn táp về phía cổ Nhan Lạc Nương, tốc độc cực nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt. Có điều, cáo thân rắn này vừa tiến vào trong ánh đèn, ánh đèn trầm tĩnh như sợ hãi mà đột ngột bùng lên, tỏa sáng lóng lánh. Con cáo thân rắn kêu lên một tiếng thảm thiết, nhanh chóng rụt về, thân thể cũng thoắt cái biến mất trong màn mưa gió.
Đạo sĩ trong Đông Lăng ngũ thánh vừa nhìn thấy con cáo thân rắn xuất hiện, ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh hỉ. Khi thấy nó xoay người biến mất, y lập tức cười to nói:
- Thật sự là cơ duyên tốt a. Bần đạo tìm khắp thiên hạ cũng không thấy được dị chủng hồng hoang, không nghĩ tới lại có linh xà hồ xuất hiện nơi này, ha ha ha…
Đạo sĩ có mấy phần tiên phong đạo cốt kia chụp vào màn mưa gió trong hư không, đồng thời niệm phép chú. Sau đó y đưa nắm tay chụp mưa gió kia vỗ lên người, rồi biến mất trong màn mưa.
- Lão Mạc, ông nhìn thấy đèn Lưu Ly và Quảng Hàn kiếm kia mà không động tâm sao? Dựa vào Cửu Cung Bát Quái trận trong tay ông, chưa chắc không thể vây giết được nàng ta.
Ả nói lão Mạc, chính là lão già có tướng mạo cổ lão kia. Chỉ thấy lão Mạc cười cười híp mắt nói:
- Ha ha, trận pháp há có thể bày ra dễ dàng sao? Chỉ cần thiên thời địa thế không hợp chút sẽ không thành trận được. Hơn nữa trong phạm vi vài trăm dặm mưa gió này tụ tập đủ cả yêu linh thần ma, ta sao có thể dễ dàng bày Cửu Cung Bát Quái trận như vậy được? Năm đó, chín tông mười tám phái chỉ vì bị Duyên Lăng lão yêu biết được dùng trận pháp nào, mà làm rối loạn thiên thời, sửa lại địa thế khiến trận pháp bố trí không thành, thiếu chút nữa còn bị vây khốn trong núi Duyên Lăng.
- Không nghĩ ra lão Mạc ngươi lại nhát gan như vậy! Ông không dám đi, ta đi.
Cô ả kiều diễm này nhìn thoáng qua thư sinh đứng trong màn mưa chưa từng lên tiếng kia, không thấy y có biểu hiện gì bèn cười duyên một cái rồi biến mất. Tiếng cười của ả vang vọng mãi như không tan đi trong màn mưa. Sau khi ả kia rời đi, thư sinh thanh tú luôn không nói gì mới nói ra:
- Tuy Đông Lăng không phải là danh sơn trong thiên hạ, cũng không phải vùng đất phúc địa gì, nhưng vẫn là nơi chúng ta tu hành thành đạo. Há có thể để người khác muốn đến là đến, muốn đi là đi? Nếu hôm nay chúng ta không làm gì, thì Đông Lăng ngũ thánh sau này còn chỗ đặt chân trong thiên hạ được sao?
Giọng nói của y không nặng không nhẹ, như đang tự nói, hoặc nhẹ như đang đọc sách thánh hiền vậy. Lão già được gọi là lão Mạc còn lại trong ba người cười cười nói:
- Đại ca ngươi cũng động tâm với đèn Lưu Ly và thanh Quảng Hàn kiếm kia sao?
-----oooo-----