Dịch giả: Hoangtruc
oOo
So ra thì trong ba người, Đông Nhạc đại đế có thân phận cao nhất. Tương truyền lúc Thiên đình còn, thì ông ta đã có mặt rồi. Có lời đồn rằng trước kia ông ta chẳng qua chỉ là một tiểu Sơn Thần tọa hạ dưới trướng Đông Nhạc đại đế, sau đó phản nghịch đoạt ấn. Nhưng không quản thế nào, lúc này ông ta đã là Đông Nhạc đại đế, Thái Sơn đạo tràng có đến ngàn người nghe đạo. Dù cho Nạp Lan Vương có tự xưng là Thành Hoàng Vương thì người nghe đạo bên dưới cũng chỉ mấy trăm. Chỉ có miếu Hà Bá quanh năm sóng nước cuồn cuộn, tịch liêu quạnh quẽ.
Trong lúc ba người chuyện trò, Trần Cảnh không nói câu nào, chỉ lắng nghe. Trái lại Nạp Lan Vương và Đông Nhạc đại đế hàn huyên không ít. Trước kia dường như hai người cũng chưa từng quen biết, có thể nói đây là lần đầu tiên gặp mặt. Hai người chuyện Đông chuyện Tây, đa phần là lời khách sao, thỉnh thoảng lại như thuận miệng nói vài chuyện về La Phù, nhưng đó mới là trọng điểm. Hiển nhiên ba người tiến vào La Phù đều có mục đích riêng, lý do đầu tiên là muốn nhìn qua Tuyệt Tiên kiếm. Thanh tiên thiên kiếm khí kia không ai không thèm muốn cả.
Một lý do khác chính là Tổ Vu Vu tộc Huyền Minh. Tên tuổi nàng ta không dưới danh tiếng Tuyệt Tiên kiếm. Nếu nàng ta thực sự tồn tại, tinh huyết Tổ Vu còn khiến người người điên cuồng hơn cả thanh Tuyệt Tiên kiếm kia nhiều.
Tuyệt Tiên kiếm chỉ có một thanh, không cách nào phân chia. Nhưng tinh huyết Tổ Vu thế nào cũng có ba giọt, hai người khéo léo đạt thành thỏa thuận, đó là chia đều tinh huyết của Tổ Vu, ngoài ra những thứ khác cũng tương tự. Tất nhiên Trần Cảnh cũng có một phần trong đó.
Trần Cảnh không nói câu gì, bọn họ coi như đã làm xong thỏa thuận. Ba người cùng nhau, chống lại những kẻ tranh đoạt khác.
Tuy bọn họ uyển chuyển nói là để dành sức, nhưng vẫn không thay đổi được mục đích thật sự. Trần Cảnh từ chối cho ý kiến, chỉ trầm mặc. Hắn không nghĩ đến Tuyệt Tiên kiếm, cũng không ham hố tinh huyết Tổ Vu, nhưng lúc này cũng không phủ định.
Đôi khi, trầm mặc là một cách biểu đạt rất hay.
Ba người đứng trên ba đỉnh núi, đều nhìn về phía La Phù.
Ngày thứ bảy từ khi chưởng môn La Phù thành nguyên thần sắp trôi qua, cũng là ngày mà ông ta sẽ phi thăng.
Rất nhiều người đang nhìn, ít nhất La Phù tọa lạc trong hoang nguyên trắng xóa này đang hấp dẫn lấy vô số ánh mắt, có ẩn chứa chúc phúc, có nguyền rủa.
Thời gian không kéo dài lâu. Ngay lúc mặt trời lặn, Triệu Tiên chân nhân xuất hiện trên bầu trời. Từ trên mặt đất, ông ta xuyên qua cơn gió tuyết, bay thẳng lên chín tầng trời. Lúc này ông ta chỉ có nguyên thần, không phải thân thể.
Trần Cảnh nhìn mây đen cuồn cuộn trên chín tầng trời, càng muốn nhìn xem Tiên giới ở nơi nào. Toàn bộ thần niệm của hắn tập trung vào hai mắt, muốn nhìn xuyên qua hư không, để nhìn rõ xem Tiên giới mà Triệu Tiên chân nhân tiến vào sau khi rời khỏi đây là thế nào.
Tất cả mọi chuyện đều rất đột ngột. Cho dù là tin tức Triệu Tiên chân nhân tuyên bố phi thăng sáu ngày trước, hay lúc phi thăng bây giờ, đều không có chút dấu hiệu. Như thể đây là một khúc hát độc diễn không mang chút âm thanh nào cả.
Trong mắt Trần Cảnh, chỉ thấy Triệu Tiên chân nhân xông vào mây đen.
Trong mắt Triệu Tiên chân nhân, ông ta đang bay thẳng tới Thiên đình đang tỏa ánh sáng lấp lánh.
Trong mắt Trần Cảnh, mấy đen chớp lóe, sấm sét kinh người.
Trong mắt Triệu Tiên chân nhân, trước bậc thang bước vào Linh Tiêu bảo điện trên Thiên đình, có một tiên nhân phất tay vẫy ra từng từng đợt tiên linh khí, vẫy xuống thần quang tiếp dẫn, hư không ngưng kết tạo thành tiên đài tiếp dẫn.
Trong mắt Trần Cảnh, là sấm sét đánh xuống, đánh lên người Triệu Tiên chân nhân. Từng đợt từng đợt, còn Triệu Tiên chân nhân như đón lấy sấm sét mà lên chín tầng trời, như thể mỗi tầng trời phải gánh chịu lấy một đợt sét để đi ra đến bên ngoài.
Trong mắt nhiều người, Triệu Tiên chân nhân đã hóa thành bụi mù dưới sấm sét đó. Đồng thời bên tai rất nhiều người, ngay lúc Triệu Tiên chân nhân hóa thành bụi mù biến mất, còn nghe thấy tiếng cười to đầy vui mừng thoải mái vang vọng trong hư không:
- Ta muốn thành tiên, ta sẽ được tiêu dao.
Lời nói tản ra theo gió, lại vọng lại thêm lần nữa rồi tan biến đi mất, không còn lại gì nữa. Còn Triệu Tiên chân nhân đã biến mất không chút dấu vết. Trần Cảnh không nhận ra được, rốt cuộc ông ta đã phi thăng tới Tiên giới, hay đã tan thành khói bụi dưới lôi kiếp kia rồi.
Hiển nhiên Nạp Lan Vương và Đông Nhạc đại đế cũng không nhận ra được. Nhưng không quản thế nào, tất cả đều không thể nhiễu loạn được ý nghĩ muốn tiến vào La Phù của họ.
Cho nên, lúc này có một đạo thần niệm từ Đông Nhạc đại đế truyền đến, dao động trong ý thức nói lên: “Chúng ta gặp lại trong La Phù.”
Nói xong, ông ta bay lên trời, rời khỏi phạm vi cảm ứng của Trần Cảnh, biến mất không còn dấu vết. Nạp Lan Vương cũng theo đó nói tiếp:
- Gặp lại ở La Phù.
Một ngày trước, La Phù còn là nơi khiến rất nhiều người sợ hãi, bây giờ trong mắt một số người nơi này lại trở thành nơi để cướp đoạt. Sáu ngày trước, chưởng môn La Phù nói đắc đạo phi thăng, cả thiên hạ kinh sợ. Sáu ngày trước, ông ta một kiếm vào Đông Hải, giết chưởng môn đảo Kim Ngao, đoạt Tuyệt Tiên kiếm, người người đều biến sắc. Trong khoảng thời gian ngắn, không ai dám đứng ra đối diện với thanh thế đó.
Trời đất biến đổi thất thường, thường trong khoảng thời gian ngắn khó mà cảm nhận được. Nhưng rất nhiều người nhìn từ kiếm phái La Phù mà cảm nhận được biến đổi thất thường thật sự là như thế nào.
Trần Cảnh dưới gốc đại thụ, hóa thành một con bướm nhẹ nhàng bay đi. Mà thực ra, hắn chỉ xoay một vòng tại đó, để rồi biến mất tung tích.
Thuật Ẩn Độn là tiểu đạo, không phải là phép thuật cao thâm gì, nhưng tiểu phép thuật như vậy có thể phản ánh được cảnh giới của một người tu hành.
Khí tức trên thân con bướm rất nhạt, dù người tu hành liếc qua cũng chỉ cảm thấy con bướm này rất đỗi bình thường. Có chăng chỉ lớn hơn con bướm khác một chút, xinh đẹp hơn một chút. Chỉ khi thấy con bướm bay trong gió tuyết, mọi người ít nhiều đều sẽ cảm thấy kì quái.
Trần Cảnh hóa bướm bay vào trong gió tuyết châu Bắc Lô. Vừa tiến vào, hắn đã cảm thấy khác lạ, khác hẳn với cảm giác đầu tiên tới đây tìm Diệp Thanh Tuyết, khác với vài canh giờ trước bị Khu Thần đại pháp sai sử đi vào.
Hắn cảm nhận được sát khí nồng đậm trong gió tuyết này. Sát khí này tựa như tuyết rơi ngàn năm qua ở châu Bắc Lô, nặng nề đến mức khiến người ta khiếp sợ.
Sau một lát Trần Cảnh mới nhớ ra, sát khí này là của Tuyệt Tiên kiếm.
Khi Triệu Tiên chân nhân chân nhân bay lên trời cao, trên tay nguyên thần không cầm theo Tuyệt Tiên kiếm. Như vậy kiếm kia hẳn còn đang ở tại La Phù theo đúng như lời Nạp Lan Vương và Đông Nhạc đại đế đã nói.
Chỉ là hiện tại cảm nhận được sát khí của Tuyệt Tiên kiếm trong gió tuyết La Phù khiến Trần Cảnh có chút ngoài ý. Trong lòng hắn xuất hiện cảm giác nguy hiểm, không khỏi nghĩ: “Triệu Tiên chân nhân vì truyền thừa của môn phái, sẵn sàng giết chết kẻ địch cường đại, không tiếc đắc tội với đảo Kim Ngao, không lý gì sẽ không có bố trí trước khi rời khỏi thế giới này.”
“Có lẽ, trong mắt La Phù lúc này, chúng ta chính là những kẻ bị dục vọng che mờ mắt mắt, là những người tu hành bị mê lạc.” Trần Cảnh thầm suy nghĩ, nhưng mà hắn lại biết rõ mình rất tỉnh táo.
Hắn cẩn thận cảnh giác bay về phía trước, bay lượn trong bầu trời đầy gió tuyết.
Bông tuyết rơi đầy trời khiến hắn có chút hoa mắt, từng bông từng bông tuyết như hóa thành từng đoàn sáng trắng.
Đột nhiên Trần Cảnh cảm thấy không đúng. Nhìn kỹ trời đất kia, làm gì có bông tuyết nào nữa, chỉ thấy từng thanh kiếm đâm cắm xuống mặt đất.
Đây chính là đại trận “Hàn Quang Vạn Năm” đại danh đỉnh đỉnh của La Phù. Lại có người gọi trận này là “Tuyết Rơi Vạn Dặm”.
Cho dù có tên là gì, cũng không nằm ngoài việc là những từ ngữ mang tính miêu tả, chỉ có chân chính đối mặt mới biết rõ sự đáng sợ của đại trận này. Trần Cảnh mới phát hiện, thật ra lúc trước tiến vào, La Phù còn chưa thật sự phát động đại trận Hàn Quang Vạn Năm này.
Hiện tại, hiển nhiên đã phát động rồi. Không chỉ Trần Cảnh rơi vào trận, mà Đông Nhạc đại đế và Nạp Lan Vương nhất định cũng đã rơi vào đó. Hơn nữa, cũng còn vài nhân vật Trần Cảnh không quen biết cũng đang ngẩng đầu nhìn hàn kiếm từ trên trời rơi xuống.
Một vạt ánh kiếm lạnh lẽo từ trên trời thẳng tắp hạ xuống, nhanh như phi kiếm rạch phá không trung đâm đến. Trần Cảnh bắt đầu bay lượn, chớp động giữa các khe hở này.
Lúc Trần Cảnh ngẩng đầu lên, có thấy được một đại điện lấp lóe giữa màn sương trắng trên bầu trời. Điện kia nhìn cũng không rõ ràng, như thể chìm nổi giữa mây mù, lại như là ảnh ảo. Trên tấm hoành phi ngay đại điện lại treo cao một thanh kiếm trắng như tuyết, nhìn vào khiến người khác lạnh lẽo. Đó là Tuyệt Tiên kiếm. Đại trận có Tuyệt Tiên kiếm làm mắt trận, có một cái tên cực kì kinh khủng – Tuyệt Tiên kiếm trận. Trận này tuy Trần Cảnh không biết đến, cũng kém xa so với Tru Tiên kiếm trận, nhưng cũng không ảnh hưởng đến suy nghĩ của mọi người về danh tiếng của cái tên Tuyệt Tiên kiếm trận này.
Hắn xúc động con sóng đạo ấn trong lòng, trời đất chợt rõ ràng hơn hẳn, kiếm đang hạ xuống cũng biến mất, chỉ có bông tuyết là vẫn đang rơi như thế. Chỉ là ngoài bông tuyết rơi xuống, trong Trọc Lãng quan còn hiện ra từng tia kiếm khí theo gió xoắn tới. Chúng nó đều hiện ra rõ ràng trong Trọc Lãng quan, do đó mà Trần Cảnh kịp thời tránh thoát.
Nhưng cũng có nhiều lúc, Trần Cảnh cần phải dùng sức đánh tan kiếm khí này đi. Bởi vì kiếm khí quá mức dày đặc, có muốn cũng không tránh được, cũng không cách nào tránh được.
Những kiếm khí kia lẩn khuất trong gió tuyết, không ngừng không nghỉ. Tuy chốc lát không làm gì được Trần Cảnh, nhưng hắn biết mình đang lâm vào nguy hiểm cực độ. Bởi vì pháp lực của hắn đang không ngừng yếu bớt, linh lực trong Mê Thiên kiếm không ngừng hao mòn đi.
Đối với Trần Cảnh mà nói, trận pháp là thứ tương đối xa lạ, nhưng hiện tại hắn lại đang lâm vào ngay giữa trận pháp.
-----oooo-----