Dịch giả: Hoangtruc
oOo
Cho dù là ai đi nữa, vừa rơi vào một hoàn cảnh mới, việc đầu tiên là phải làm quen với hoàn cảnh đó.
Trần Cảnh đã rơi vào trong giếng Tù Long, bèn cảm nhận về giếng này. Trước kia hắn cảm giác giếng này rất nhỏ, hiện tại lại thấy giếng này to lớn vô cùng. Như thể miệng giếng nối thông với chín tầng trời, còn bên dưới đáy lại tiếp giáp với U Minh Hoàng Tuyền. Mê Thiên kiếm điệp mải miết bay cũng không ra khỏi miệng giếng chừng một thước vuông kia, mà hắn thì chìm xuống giếng mãi vẫn chưa chạm tới đáy.
Thời gian như lắng đọng trong giếng này. Tiểu Bạch Long đang cuộn người trên thân Trần Cảnh, như thể đã lâm vào ngủ say. Trần Cảnh chỉ cảm thấy nhiệt độ trên người nàng không thua kém với nhiệt độ giếng nước này, khí tức sinh mệnh cực kỳ mỏng manh. Hắn bèn dùng linh lực của mình bao bọc lấy nàng lại. Hắn không biết nàng gặp phải thương tổn gì, hiện tại có lẽ đó cũng là cách duy nhất hắn có thể làm được.
Chiêu Liệt rời khỏi miệng giếng, một lát sau gã lại xuất hiện trở lại. Lần này, trên mặt gã đã không còn vẻ đường hoàng pha chút tự đắc như lần đầu Trần Cảnh gặp gã nữa, cũng không có vẻ giả vờ đau đớn như lần sau gặp lại. Lúc này trên mặt gã chỉ còn vẻ thâm trầm, như thể tất cả tang thương ngàn năm của trời đất đều ghi khắc lên gương mặt gã.
Trần Cảnh nhìn vào mặt gã, phát hiện chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà gã đã trở nên già nua đi nhiều. Một bộ dáng phong lưu phóng khoáng, hiện tại đã chuyển sang dáng vẻ trung niên rồi.
- Có phải ngươi cảm thấy rất kỳ quái hay không?
Chiêu Liệt nhìn Trần Cảnh trong giếng, hỏi. Dưới giếng không có âm thanh trả lời, gã lại nói tiếp:
- Một ngàn ba trăm năm trước, ta suýt chút nữa đã chết dưới một luồng ánh kiếm. Nói là ánh kiếm cũng không chính xác lắm. Bởi vì trong luồng sáng kia có lực lượng nguyền rủa vô cùng, trong nguyền rủa đó còn có vô tận kiếm khí. Long vương gia cường đại kia cũng là bị tan thành tro bụi trong luồng ánh kiếm hư ảo đó. Tuy ta chỉ nhìn qua ánh kiếm cũng đã biến thành cái dạng này rồi. Nhưng nói cho cùng, ta cũng không chết. Một mực giãy dụa, kề cận cái chết cả ngàn năm dằng dặc, hiện tại rốt cuộc cũng thoát khỏi uy hiếp của tử vong. Việc này cũng phải cảm tạ các ngươi, cảm tạ đám con cháu của Long tộc vĩ đại. Bọn họ để cho ta chịu tội ngàn năm, lại để cho chân long này tới cứu ta.
Hôm nay là ngày mà tâm tình gã khoan khoái dễ chịu nhất trong ngàn năm qua. Rốt cuộc tảng đá đè nặng trong lòng gã cũng đã được dời đi. Cả ngàn năm qua, dường như mọi thời khắc gã chủ yếu đều dùng để đào thoát khỏi bóng ma tử vong bao phủ.
- Ngươi không cần tìm cách thoát khỏi đây. Bằng hữu ngươi không cứu được ngươi ra, huống hồ ngươi cũng không có bao nhiêu bằng hữu. Tuy Quy Uyên là Quy tướng được truyền thừa, nhưng hiện tại y vẫn không đủ sức, còn kẻ khác thì lại càng không thể. Trừ phi sư tỷ Diệp Thanh Tuyết của ngươi đi ra khỏi núi Côn Lôn.
Gã cũng không quan tâm có người đáp lại, vẫn tiếp tục nói:
- Cho dù thần thông của ngươi có mạnh mẽ hơn cũng không đi ra được, vô dụng mà thôi. Ngàn năm qua, tuy ta vẫn luôn giãy giụa trên lằn ranh sinh tử, nhưng ta cũng đã đạt được bảo bối. Họa phúc đi đôi, quả nhiên không sai. Ngàn năm qua, cuối cùng ta đã có thể sử dụng được giếng Tù Long này rồi.
Trong giếng tĩnh lặng, không ai đáp trả lời gã. Vẫn có một con bướm đang ra sức bay lượn, vẫn còn nhìn thấy một pho tượng đá yên ắng bên trong màn nước.
Mọi cử động của Trần Cảnh đều nằm trong lòng bàn tay gã, cho nên gã mới có thể nói câu: Dù cho thần thông ngươi có lớn thế nào cũng không ra được.
Chỉ trong một lúc nói chuyện, gương mặt gã lại già nua thêm nữa.
Lúc này, đột nhiên trong giếng truyền đến giọng nói của Trần Cảnh, nghe như âm thanh từ một nơi xa xăm truyền tới, hoặc bởi vì nước giếng ngăn trở mà âm thanh có chút méo mó.
- Ta có một thắc mắc.
- Mời hỏi. Ta rất sẵn lòng giải đáp vài chuyện cho kẻ sắp chết như ngươi.
Gương mặt gã đã biến hóa đầy thâm trầm và tang thương, giọng nói cũng trở nên già nua, nhưng âm điệu vẫn mang theo vẻ đắc ý.
- Rốt cuộc chân thân của ngươi là kẻ nào?
- Ta à? Ha ha…nếu ta nói chính mình cũng đã quên mất, ngươi có tin không?
Chiêu Liệt chậm rãi ngồi xuống, nhìn vào trong miệng giếng nói:
- Ngươi tin cũng được, không tin cũng không sao. Thật sự ta cũng không rõ rốt cuộc chân thân mình là gì nữa.
Gã xoay người ngồi trên miệng giếng, mái đầu đã chuyển sang bạc trắng.
- Ài, thời đại này thật là tốt quá a. Cường giả đều biến mất cả, chỉ còn vài con chó con mèo tồn tại trên thế gian này. Nếu không cũng chỉ là những tên dở sống dở chết mà thôi, ha ha … Rốt cuộc ta cũng sống sốt rồi, ha ha…
Gã nói xong rồi ngửa mặt lên trời cười to. Trong tiếng cười lại tràn ngập bi thương. Cười rồi, gã lại khóc, lúc đầu còn là cười đến chảy nước mắt, rồi dần chuyển sang khóc rống lên. Gã lôi từ trong ngực ra một xâu chuỗi, mỗi hạt kết thành chuỗi có từng điểm đỏ như khói từ bên trong tản ra, như thể một giọt nước màu đỏ tươi nhỏ xuống rồi nhanh chóng tán ra xung quanh bề mặt, rồi lại trở về nguyên dạng.
Gã cầm chuỗi hạt đỏ tươi kia, ngơ ngẩn đến xuất thần. Một lát sau, gã lẩm bẩm nói:
- Rốt cuộc thì xâu chuỗi này có lai lịch gì, vì sao ta nhìn vào lại đau lòng như vậy?
Một lát sau, gã cất xâu chuỗi trong tay đi, rồi xoay người đứng lên. Lúc này trong giếng lại có giọng nói vang lên:
- Ta biết ngươi nghĩ gì. Thật ra chỉ một mình ta đã đủ rồi, ngươi có thể thả Tiểu Bạch Long rời đi.
- Ha ha.
Vẻ mặt Chiêu Liệt đầy âm trầm, bi thương đau khổ lúc nãy đã bay biến, gã đáp:
- Ta đã sắp luyện hóa được huyết mạch chân long trên người nàng, sao phải thả nàng ta đi?
- Bởi vì nàng và ngươi giống nhau, phải rất gian nan sống sót trên đời này.
- Không, ta và nàng ta không giống nhau. Nàng ta có truyền thừa, có huyết mạch chân long, cho nên mới không cần phải giãy giụa sinh tồn, cho nên mới có thể chạy loạn khắp chốn không kiêng nể gì.
- Xuất thân không thể lựa chọn. Cũng vì xuất thân mà nàng phải trả một cái giá quá lớn rồi. Phúc họa song hành, tất cả đều đã đến. Có phúc tất có họa, có họa cũng nhất định chứa phúc bên trong. Điểm này ngươi còn hiểu cặn kẽ hơn ta, vì sao còn có thể nói như vậy?
- Hiện tại, chính là lúc nàng ta phải nhận lấy họa.
Chiêu Liệt bình tĩnh nhìn xuống giếng đáp. Qua một lúc lâu vẫn không có âm thanh nào từ dưới giếng truyền lên.
Gã tiến sát miệng giếng rồi ngồi xuống, bàn tay xoa nhẹ cạnh giếng. Giếng Tù Long tản ra ánh sáng nhàn nhạt, màn nước chợt xuất hiện gợn sóng tản ra, rồi Long cung lại dần được hiển hóa ra lại. Cuối cùng giếng Tù Long và Chiêu Liệt đều dần biến mất hút.
Biển sâu an tĩnh lại, mà bên trong giếng Tù Long lại càng thêm an tĩnh, như thể thời gian cũng ngừng lại bên trong đây, khiến cho người ta không cảm nhận được, không nhìn được, cũng không nghe được gì nữa.
Bên ngoài giếng Tù Long nơi biển sâu này lại phát sinh biến hóa kịch liệt. Hầu như mỗi ngày lại biến hóa ra một vẻ.
Trần Cảnh không biết Quy Uyên từng mang Hồng đại hiệp và vỏ sò quay lại Long cung, đại chiến với Chiêu Liệt một trận nữa. Cuối cùng y đành mang Hồng đại hiệp và vỏ sò chạy trốn trở ra.
Sau đó, vỏ sò trở về Thu Nguyệt hạp cốc, còn Hồng đại hiệp theo Quy Uyên rồi đi.
Quy Uyên không hỏi vỏ sò trở về làm gì, đại khái là đã sớm biết.
Còn Hồng đại hiệp theo Quy Uyên trở về Tú Xuân loan sông Kinh Hà, một lúc sau Quy Uyên lại rời đi. Hồng đại hiệp cũng không biết y định đi đâu, từ đó về sau Kinh Hà chỉ còn một mình Hồng đại hiệp.
Không biết từ lúc nào đã có một lời đồn xuất hiện. Lời đồn rằng Hà Bá Trần Cảnh sông Kinh Hà bị hãm ở Đông Hải Long cung. Lời đồn vừa xuất hiện, đã có rất nhiều người đến Tú Xuân loan sông Kinh Hà thăm dò. Những kẻ pháp lực thấp tất nhiên không nhìn ra thật giả trong miếu Hà Bá, dù là một cửa của Hồng đại hiệp cũng không bước đi qua được. Còn những người có pháp lực cao chỉ cần liếc mắt cũng nhìn ra được tượng thần trên đài cao trong miếu không phải chân thực, mà là pháp tượng do tín ngưỡng nguyện lực ngưng kết thành. Bên dưới pháp tượng còn đang áp chế một người, không rõ còn sống hay đã chết.
Nhìn cảnh tượng như vậy, bọn hắn bèn có cân nhắc riêng. Biết được Hà Bá kia còn tại thế, nhưng đã không ở sông Kinh Hà. Nếu quả Trần Cảnh không còn trên đời này, tín ngưỡng nguyện lực của hắn đã tan vỡ từ lâu rồi, pháp tượng cũng không có khả năng tồn tại được.
Từng ngày từng ngày trôi qua, những kẻ tu hành đi vào miếu Hà Bá Tú Xuân loan cũng không cần phải đề phòng cẩn thận nữa, ngược lại còn rất thoải mái, không để Hồng đại hiệp vào mắt.
Bọn họ hoặc kết bè kết đội, hoặc tốp năm tốp ba mà đến. Lúc đầu Hồng đại hiệp cũng có ngăn cản bọn họ, nhưng sau khi bị một đám tu hành pháp lực không tính là cao thâm vây công suốt mấy ngày mấy đêm, nó không còn nói thêm gì nữa, chỉ lạnh lùng ẩn trong Kinh Hà nhìn bọn họ ra vào.
Từng có yêu linh trước kia nghe giảng đạo đến tìm Hồng đại hiệp, nói rằng nơi này nơi kia có đại thần khai đàn giảng đạo, rủ nó cùng đi qua.
Hồng đại hiệp vốn luôn nhát gan sợ phiền phức, nhìn thấy kẻ địch mạnh mẽ là sẽ bỏ trốn, nhưng lần này lại suy nghĩ một lúc lâu, rồi rành rọt từng chữ nói:
- Ta không đi đâu cả. Ngày nào không uống nước sông Kinh Hà, cả người ta sẽ khó chịu, ngày nào kiêng bùn đất Tú Xuân loan, toàn thân ta đều cảm thấy vô lực.
Yêu linh kia còn nói thêm:
- Ngươi hà tất phải thế? Nếu sau này Hà Bá trở về, chúng ta sẽ quay lại. Nếu người không về được, chúng ta cũng bất lực, ở đây mãi cũng không ích gì. Không bằng chúng ta đi nơi khác cầu đại pháp, trở về có thể bảo vệ tốt cho miếu Hà Bá, không phải bị những kẻ đó khinh nhờn như vậy nữa.
- Hà Bá gia nói ta không thông minh, có dạy cho ta thần thông dời núi lấp biển ta cũng không học được. Các ngươi đi đi, nếu sau này có kẻ nào học được phép thuật cao thâm, nhất định phải trở về. Khi đó phỏng chừng ta đã không còn, hi vọng các ngươi có thể trông coi miếu thờ này giúp Hà Bá gia. Hà Bá gia nói qua, miếu Hà Bá này là chỗ an thân cuối cùng của người.
- Trở về, nhất định chúng ta sẽ về.
Sóng sông đưa lời bọn hắn cuốn vào trong bọt sóng nước cuộn trào, như muốn đưa tới nơi hải vực xa xôi.
- Nếu sau này Hà Bá gia trở lại, mà ta lại không còn, nhờ các ngươi chuyển dùm cho Hà Bá gia một câu. Nói ta không còn, không thể ngăn cản đám người đó tiến vào miếu Hà Bá, nhưng ta cũng đã tận sức rồi. Nếu có thể, xin hãy giúp ta giết chết những kẻ mấy ngày trước.
Đám yêu linh nhớ tới trận đại chiến giữa nó với đám tu sĩ kia. Không biết đó là đệ tử môn phái nào mà lại vây bắt, công kích nó suốt mấy ngày đêm. Pháp lực những kẻ đó không cao, chỉ có một tu giả pháp lực cao cường dẫn đội. Có thể nhìn ra, mục đích của gã là để đệ tử rèn luyện thêm.
- Được, ta biết rồi. Nếu Hà Bá gia biết được, nhất định, nhất định sẽ báo thù cho ngươi. Ngươi có nhớ khoảng thời gian miếu Hà Bá hưng thịnh lúc trước, con khỉ Thanh Tùng kia từng cười đùa nói gì hay không?
- Đương nhiên nhớ rõ.
Hồng đại hiệp nhớ lại, lớn tiếng đáp.
Yêu linh cười nói:
- Nó nói nếu một ngày Hà Bá gia nạp lấy tín ngưỡng của chúng sinh, nhất định chúng ta sẽ trở thành Thần Tướng tọa hạ của Hà Bá gia. Là Thần Tướng sánh ngang với Thần Tướng tọa hạ của Ngọc Hoàng đại đế Thiên đình.
Đêm an tĩnh, gió đêm hiu hiu đưa tới một tràng hồi ức tốt đẹp.
Đêm đen nhánh, vùi lấp tất cả hi vọng và thù hận vào trong bóng tối.
Nhóm yêu linh tản ra, biến mất trong bóng tối. Nháy mắt sau, chỉ còn một mình Hồng đại hiệp ở lại Tú Xuân loan.
Lại qua một khoảng thời gian, trên sông Kinh Hà bắt đầu xuất hiện đám yêu linh xa lạ. Không rõ bọn chúng từ đâu mà đến, đi vào sông Kinh Hà rồi cũng không rời đi nữa.
Lúc đầu bọn chúng đều cố gắng tránh xa khúc sông Tú Xuân loan. Dù sao uy danh Trần Cảnh đủ khiến người người nghe đến phải đứng ngồi không yên.
Chẳng qua, thời gian trôi đi, càng lúc bọn họ càng lấn sát tới Tú Xuân loan hơn. Đến gần rồi thì sẽ thường xuyên qua lại nơi Tú Xuân loan, nhìn thấy Hồng đại hiệp lạnh lùng nhìn qua, có kẻ ôn hòa cười cười, nhưng cũng không thiếu kẻ không thèm liếc mắt nhìn nó, chỉ nhìn vào miếu Hà Bá mà thôi.
Có một ngày, có kẻ đến hỏi Hồng đại hiệp: Hà Bá gia của ngươi có biết Kinh Hà dài bao nhiêu không?
Hồng đại hiệp giận dữ, mắng to:
- Thứ bùn nhão tầm thường nhà ngươi cũng xứng hỏi xem Kinh Hà dài ngắn thế nào sao?
Thế rồi nó chiến đấu một ngày một đêm với kẻ đó, đánh đổi một thân trọng thương lấy một đinh ba đâm xuyên người đối phương.
Chẳng qua, dù Hồng đại hiệp có biểu hiện ra pháp lực không tệ, vẫn không đủ khiến kẻ khác chùn bước. Toàn bộ Kinh Hà, chỉ có Tú Xuân loan là nơi nó còn thoải mái lui tới, những nơi khác đều đã có kẻ chiếm cứ cả rồi.
Mưa gió tiêu điều, đêm tối thâm trầm.
Có người thủ hộ lấy tín ngưỡng, lại có người lại đang ngước nhìn trời sao trong khoảnh vuông vắn chừng một thước.
-----oooo-----