Dịch giả: Hoangtruc
oOo
Khâu Huyền Cơ đột nhiên ra tay đã vượt khỏi dự liệu của tất cả mọi người, hoặc có thể cũng không phải vậy. Thế nhưng dưới mũi tên đó, Triệu Bán Yêu đã không thể trở ra được. Yêu tộc vẫn còn người ở đây, trong đó còn có kẻ đã từng là một trong mười ba đại yêu trong trời đất. Nói là đã từng, là bởi vì mười ba đại yêu kia đã chết mất vài vị, hơn nữa còn có một đời đại yêu mới hình thành. Ví dụ hiện tại có Cầm ma Thạch Nham tới giờ vẫn chỉ nghe thấy tiếng đàn mà chưa hiện thân. Còn có Triệu Bán Yêu mới vừa rồi đã bị một mũi tên của Khâu Huyền Cơ bắn lén giết ngược trở lại vào trong Linh Tiêu bảo điện. Còn có vị công tử mặc áo gấm luôn theo sát Triệu Bán Yêu như hình với bóng. Gã tên là Đan Thanh công tử, yêu thư pháp thích vẽ tranh, lại càng mê gái đẹp. Gã mê mẩn gái đẹp không khác gì sở thích đam mê pháp bảo kì lạ của Triệu Bán Yêu, mê đến tận xương tủy, đã thành một loại ma chướng. Chính bọn họ cũng biết, chẳng qua không thể thay đổi được, cho nên mới gọi là ma chướng.
Còn có một đại yêu khác là Ô Hà đại vương. Nhưng ở nơi này không có người nào gọi lão là đại vương, mà chỉ gọi là Ô Hà. Dù trong lòng lão đầy lửa giận, mà lão đều đầy lửa giận với tất cả những người không tôn kính lão, có điều vẫn nén nhịn không phát tác mà thôi. Năm đó sau khi Trần Cảnh cứu người đi từ trong tay mình, lão đột nhiên cảm thấy trời đất kịch biến. Rồi lão mới phát hiện Ô Hà lĩnh đã không còn là chim chóc khó lọt tiên thần khó gần như trong suy nghĩ của mình nữa.
Bọn họ lại không hề động. Tuy đều là yêu tộc, đều cùng ở dưới trướng Thái Tử, thế nhưng bọn họ sẽ không làm những chuyện như dốc sức liều mạng với người vì chuyện của người khác. Yêu tộc không có truyền thống này. Có thể nói người dưới trướng vị nương nương trong điện Thừa Thiên Hiệu Pháp rất ít ỏi, có hai người là Khâu Huyền Cơ và Dương Hồng Hồng, tính thêm Cửu Âm sau khi thực lực nó được gia tăng lên thì chỉ còn một người xuất hiện sau khi Khâu Huyền Cơ vừa bắn mũi tên đi ra, đó là Nạp Lan Vương.
Nạp Lan Vương là Thành Hoàng, còn là một Thành Hoàng tự xưng Vương, thế nhưng chẳng biết tại sao lại nghe theo lệnh của nương nương, chịu ở dưới trướng của bà ta.
Thái Tử ở điện Tử Vi đã từng nói qua, người cực kỳ có tính uy hiếp chính là vị nương nương trong điện Thừa Thiên Hiệu Pháp, người thần bí nhất là vị ở trong cung Câu Trần Thượng, người không muốn đắc tội nhất chính là Trường Sinh Đạo quân trong phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh. Mà nguy hiểm nhất, chính là Thái Ất trong cung Thanh Hoa. Thái Ất chính là vị Linh Sơn Cứu Khổ kia. Sau khi thu hồi các phân thân thì ông ta chính là Thái Ất, Thái Ất Cứu Khổ.
La Phù vẫn là La Phù, thế nhưng lại không còn là La Phù kia nữa. Trăm ngàn năm qua, La Phù luôn vững vàng chèo chống câu nói – Kiếm Tiên thiên hạ, xuất La Phù. Hiện tại vẫn như vậy. Nhất là sau khi Triệu Tiên chân nhân thành tựu Nguyên Thần, một kiếm tung hoành trời đất thì danh tiếng đã đạt đến cực đỉnh. Có người nói từ khi Ly Trần dùng Tuyệt Tiên kiếm bày ra Tuyệt Tiên kiếm trận, La Phù bắt đầu xuống dốc. Cũng có người nói rằng từ khi Trảm Tiên kiếm bị Tuyệt Tiên kiếm chém đứt thì đã định trước La Phù kiếm phái cuối cũng sẽ mất đi trong bầu trời gió tuyết vạn trượng kia.
Những năm này, La Phù vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta quên mất Kiếm Tiên La Phù. Chỉ khi tin tức Thiên đình hiện thế trên chín tầng trời, Ly Trần bị trọng thương chạy ra khỏi Linh Tiêu bảo điện truyền ra mới trở thành một con sóng tung bay khỏi mặt biển. Tuy rất đột ngột, thế nhưng lại nhanh chóng chìm nghỉm đi mất.
Lúc này trên đỉnh núi La Phù, đang có hai người đứng giữa bầu trời đầy tuyết bay.
Một người mặc đạo bào xanh, hông đeo một bầu rượu và một vỏ kiếm màu trắng.
Người còn lại khoác áo choàng đen kín người, mặt như xương khô, cả người da bọc xương. Nếu không phải còn nhìn thấy lớp da mỏng dính trên gương mặt người này, có lẽ người khác còn tưởng rằng đây là một khung xương được phủ trùm một tấm áo choàng đen lên trên.
Người mặc đạo bào xanh là Ly Trần. Mà chắc chắn phải là La Phù, bởi chỉ có nàng ta mới có thể mặc một bộ đạo bào xanh đơn giản nhưng vẫn lóe sáng nổi bật như vậy mà thôi.
Người còn lại là Tuyết Nhi, tự xưng là Vu yêu, xưa nay luôn thần bí. Kẻ nào tận mắt nhìn thấy thần thông xuất từ trong tay nàng thì đều đưa ra thêm một danh hào – Vu yêu vương.
- Vu?
Ly Trần không quay đầu lại hỏi.
- Chỉ là bông tuyết vạn năm khai linh, được tỷ tỷ dùng tinh tuyết Tổ vu điểm hóa, cho nên mới có Vu yêu.
Tuyết Nhi đáp.
- Ít nhất cũng dính đến một chữ Vu. Vị nương nương trong điện Thừa Thiên Hiệu Pháp đã triệu tập tất cả Vu trong thiên hạ, sao ngươi không đi?
Ly Trần hỏi.
- Tính mạng ta không thuộc về Vu tộc, chỉ thuộc về tỷ tỷ.
Tuyết Nhi đáp.
- Tỷ tỷ của ngươi là ai?
Ly Trần lại hỏi.
- Là một người rất giống cô.
Tuyết Nhi nói.
- Là người bị phong cấm bên trong núi tuyết kia?
Ly Trần hỏi tiếp.
- Đúng vậy.
Tuyết Nhi nói.
- Đó là ai?
Ly Trần lại hỏi.
- Cuối cùng cô đã muốn biết.
Tuyết Nhi nói.
- Nói.
Đột nhiên Ly Trần quay đầu lại trong gió tuyết, lạnh lùng nói.
Tuyết Nhi cười đáp:
- Đó là Tổ vu Huyền Minh.
- Sao cô ta lại phải ở đây?
Ly Trần hỏi.
- Ta không biết. Cô là chưởng môn La Phù, cô phải biết rõ chứ?
Tuyết Nhi nói.
Ly Trần không nói thêm gì nữa, chẳng qua chỉ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn về phía Linh Tiêu bảo điện.
Tuyết Nhi lại nói tiếp:
- Chẳng lẽ không phải sao? Cô hẳn biết rất nhiều thứ chứ? Cô nên ở trên Thiên đình, đợi lệnh của Trường Sinh đạo quân, thế nhưng cô lại ở đây.
Ly Trần không nói gì.
Tuyết Nhi vẫn tiếp tục:
- Dù Trần Cảnh kia không tệ, thế nhưng căn bản không thể làm cô bị thương như vậy được.
- Hắn đã thay đổi đến mức ngươi không tưởng nổi.
Đột nhiên Ly Trần nói.
Tuyết Nhi lại nói tiếp:
- Có thay đổi nhiều hơn nữa cũng không có khả năng làm cô bị thương nặng như vậy. Chẳng qua cô không muốn nghe theo lệnh của Trường Sinh Đạo quân mà thôi.
- Ngươi rất thông minh.
Đột nhiên Ly Trần lạnh lùng nói.
Tuyết Nhi còn định nói thêm, chỉ thấy một luồng sáng trắng chém thẳng xuống đầu. Ánh kiếm chói mắt xé toạc Tuyết Nhi từ đầu xuống chân, chỉ còn thấy bông tuyết bay lả tả. Tuyết Nhi đã biến mất không thấy gì nữa. Lúc này tiếng kiếm mới ngân vang vọng ra khắp trời đất.
Gió tuyết trên đỉnh núi cuộn lên, đạo bào Ly Trần phất phới, tóc đen tung bay. Ánh sáng trắng lóe lên, Tuyệt Tiên kiếm đã vào vỏ. Nàng ta gỡ hồ lô rượu bên hông xuống, ngửa đầu hớp một ngụm đầy miệng.
Chỉ nghe nàng lạnh lùng nói trong gió tuyết đầy trời:
- Kiếm của ta do chính ta làm chủ. Không ai không chế được tính mạng ta cả, không người nào có thể.
Bên trong cung Câu Trần Thượng, có người hỏi:
- Hắn là người thế nào?
Nhan Lạc Nương đứng ở cửa cung, không quay đầu lại, đáp:
- Hắn là một người rất bình thường.
- Vậy hắn là vị thần thế nào?
- Hắn là một vị thần rất bình thường.
Nhan Lạc Nương lại đáp.
- Vậy phép thuật thông thường là gì?
- Không biết, mọi thứ đều bình thường. Ta không phát hiện thấy chỗ nào đặc biệt cả.
Nhan Lạc Nương nói.
- Vậy vì sao hắn có cảnh giới cao như vậy?
- Rất bình thường. Hắn đi từng bước một, làm chuyện một người nên làm, chuyện một vị thần nên làm. Hắn tự nhiên có được cảnh giới như vậy, không phải sao?
Nhan Lạc Nương nói.
Một lát sau, người ngồi ngay ngắn bên trong nói thêm:
- Đúng vậy a. Một người làm chuyện nên làm, thông thường sẽ rất chói mắt. Nếu ngươi muốn giúp hắn thì cứ đi đi. Ta cũng chỉ tới cung Câu Trần Thượng này tìm một thứ mà thôi. Linh Tiêu bảo điện với Âm Dương quan ta mà nói thì không là gì cả.
Nhan Lạc Nương quay đầu lại nhìn, sau đó ra cửa, hóa thành ánh trăng mờ ảo tiêu tán trong hư không.
Trong điện chỉ còn một người cụt một tay đứng đó, là Lý Mộ Tiên.
Phía trước Linh Tiêu bảo điện, hư không đột nhiên tản ra một luồng ánh trăng. Nhan Lạc Nương yên ắng xuất hiện. Đột nhiên có người cười nói:
- Ồ, đây là cung chủ cung Quảng Hàn nha. Sao vậy? Không ở cung Câu Trần Thượng canh cửa mà đến Linh Tiêu bảo điện này làm gì?
Người nói là Đan Thanh công tử. Nhìn thấy Nhan Lạc Nương xuất hiện, gã khẽ mở quạt xếp trong tay ra, vừa nói chuyện vừa bước tới gần nàng. Nhan Lạc Nương chỉ lạnh lùng nhìn. Rất nhiều năm trước, nàng chẳng qua là một bé gái đánh cá trên sông Kinh Hà Tú Xuân loan, tùy lúc sẽ trở thành tế phẩm bị tế vào sông làm nguôi lửa giận cho cá yêu, làm sao cũng không nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Có lần sắp sửa bị tế vào dòng sông, nàng còn nhìn bầu trời nghĩ: “Nguyện kiếp sau làm chim, có thể tự do tự tại bay lượn.”
Còn bây giờ nàng đã đứng ở Thiên đình trên chín tầng mây, đứng trước Linh Tiêu bảo điện, trước mặt đại yêu trong thiên hạ này lại không có chút sợ hãi.
Đan Thanh công tử gần bước đến bên người nàng, chợt ngừng bước, cười nói:
- Nghe nói cung chủ cung Quảng Hàn có một thanh Quảng Hàn kiếm tuyệt thế vô song, thần diệu khó lường. Không biết cung chủ có thể lấy ra xem thử có được như vậy hay không?
Nhan Lạc Nương nghiêng đầu nhìn gã, hỏi:
- Ngươi muốn xem?
- Ta nghĩ tất cả mọi người đều muốn xem.
Đan Thanh công tử khẽ phẩy chiếc quạt xếp trong tay một cái, vừa cười vừa nói.
Nhan Lạc Nương chợt cười lạnh nói:
- Chính ngươi không dám, lại đổ rằng mọi người muốn xem. Đáng tiếc ánh trăng hôm nay không đậm đặc.
Nói đến đây nàng ngừng lại. Đan Thanh công tử cười to hỏi:
- Ánh trăng không đậm đặc, Quảng Hàn kiếm không đẹp sao?
- Không phải Quảng Hàn kiếm không đẹp, chỉ vì ta thích nhìn xem bộ dạng của hồn phách sợ hãi tiêu tán trong ánh trăng mà thôi.
Nhan Lạc Nương nói.
Bình thường Nhan Lạc Nương sẽ không nói những lời như vậy, dù có đấu pháp cùng người khác cũng sẽ không nói nhiều. Số lần nàng nói chuyện với người lạ càng hiếm hoi. Nếu bỏ Quảng Hàn kiếm trong tay ra, nàng vẫn giống hệt cô bé ở thôn Hà Tiền năm xưa, luôn giữ một loại kính sợ nhàn nhạt với những người tu hành trên thế gian. Nếu không cần thiết, nàng tuyệt đối không chủ động làm phép thuật làm gì.
Thế nhưng hôm nay tâm tình nàng vô cùng không tốt. Hoặc nói là từ khi Thiên đình hiện thế, tâm nàng chưa từng yên tĩnh qua.
- Ha ha …
Đan Thanh công tử cười to, nói:
- Có lời nói trăng sáng đầy trời, Quảng Hàn vô địch. Ta đây lại muốn nhìn xem nàng có thật sự là cung chủ cung Quảng Hàn hay không? Ba mươi năm trước, cung Quảng Hàn các ngươi làm tổn thương ta, vậy lấy thân thể ngươi bồi thường lại đi.
Ba mươi năm trước, Đan Thanh công tử vất vả lắm mới bắt được một nữ yêu, đang định dùng Âm Dương Phệ Âm diệu pháp cắn nuốt tinh khí thuần âm của nữ yêu kia, lại bị một luồng ánh trăng đánh lén. Nếu không phải gã nhanh chân bỏ chạy thì đã sớm chết mất rồi. Dù vậy, thân thể gã vẫn bị tàn phế, hơn nữa ngay cả khi gã hóa hình thì phần thân thể bị ánh trăng đánh bị thương vẫn không cách nào hồi phục lại. Điều này đã trở thành mối ung nhọt vĩnh viễn trong lòng gã. Về sau, gã tìm mọi cách nghe ngóng mới biết, thế gian này cũng chỉ có cung Quảng Hàn là có loại kiếm giống như ánh trăng mà thôi.
Đan Thanh công tử từng bước một ép tới. Chợt bên kia có tiếng người cười nhạo vang lên:
- Một con yêu quái sống ba trăm năm rồi lại không biết xấu hổ ra tay với một người mới sống được mấy chục năm. Yêu cũng chỉ là yêu, dù có hóa hình cũng chỉ là yêu vật. Có sống trong nhân gian bao lâu cũng không thể thay đổi được bản tích súc sinh lông lá được.
Mấy lời này vừa nói ra, mỗi tên yêu tộc nơi này đều trợn trắng cả mắt. Người nói không ai khác, là Nguyên Chân đạo nhân ở Quảng Thành đạo tràng. Ông ta chính là người dùng một quả ấn chứa Tam Vị chân hỏa trấn áp Trần Cảnh trong lần đầu tiên hắn hưng sóng nhấn Côn Lôn, thiếu chút nữa đã đốt sạch cả linh lực Kinh Hà.
Ông ta nói xong, tay nâng theo một đại ấn mang phong cách cổ xưa, từng bước bước tới, đầy vẻ uy nghiêm.
Thế nhưng, ánh mắt mọi người đều chỉ rơi xuống đại ấn mang phong cách cổ xưa mà nặng nề trong tay ông ta, chỉ cảm thấy đó không phải là một ấn tín, mà là một ngọn núi độc nhất vô nhị trên thế gian ập vào mặt.
-----oooo-----