Hoàng Đình

quyển 3 chương 22: tiên không cầm giữ được, đạo ứng với vứt bỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Hoangtruc

oOo

Ngay khi Chính Dương chém bay đầu tượng đá trong lòng mình, Linh Tiêu bảo điện cũng vang lên một tiếng kiếm ngân như ẩn như hiện, thậm chí còn có ánh kiếm trong điện lộ ra.

Ánh kiếm này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, lại xuất hiện ngay tích tắc sau khi Đạo linh kia rống lên một tiếng. Thế nhưng sau tiếng kiếm ngân kia không còn có thêm tiếng thứ hai vang lên nữa, nó chỉ lan khắp hư không rồi tan biến đi mất.

Ở thế giới trong lòng Chính Dương, đầu tượng đá kia bị chặt đứt, rơi xuống dưới mặt đất rồi vỡ vụn. Ngoài đại điện của đảo Kim Ngao lại có thêm tiếng người truyền vào.

- Lục Tiên ma kiếm, Tiên không nắm giữ nổi, Đạo ứng với vứt bỏ.

Ngoài cửa có một người đi vào. Người này Trần Cảnh đã gặp qua ở thành Quân An nước Trung Nguyên, quán chủ Bạch Vân quan. Năm đó Trần Cảnh ở thành Quân An nước Trung Nguyên đã cảm nhận được khí tức trên người ông ta thuộc về nhất mạch Tiệt giáo của đảo Kim Ngao

Môn phái Đạo gia trong tam sơn ngũ nhạc không giống nhau dù có cùng tên gọi là Luyện Khí sĩ Đạo gia. Đó đều là tên mà những người ngoài Đạo môn gọi bọn họ. Còn chính bản thân bọn họ khi nói về mình, nhất định sẽ nói mình là Luyện Khí sĩ của đạo quán nào đó, hay núi nào đó. Bởi vì tuy đều là Đạo gia, nhưng bọn họ chỉ nhận thức sư thừa của mình. Do đó, có thể thấy Trường Sinh đạo quân tụ tập được rất nhiều tu sĩ Đạo môn trong thiên hạ thế kia là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, cũng có thể nhìn ra được thân phận của ông ta không tầm thường thế nào.

Phương pháp tu hành mỗi một chi mạch Đạo gia truyền thừa xuống đều không giống nhau, dĩ nhiên dao động pháp lực và khí tức trên người cũng khác nhau. Khí tức trên người mỗi tu sĩ của nhất mạch Tiệt giáo đảo Kim Ngao đều có một luồng ánh sáng xanh như kiếm dựng thẳng lên cao. Lúc ấy tuy rằng quán chủ Bạch Vân quan rất điềm đạm, thế nhưng khí tức hiển lộ ra lúc ông ta động dụng phép thuật vẫn có những tia sáng xanh từ đỉnh đầu xông thẳng lên hư không.

Quán chủ Bạch Vân quan này dĩ nhiên là do Trần Cảnh huyễn hóa ra. Trước đó, Trần Cảnh nghe thấy Chính Dương rống giận, đã hiểu chuyện không tốt. Quả nhiên gã đã điên cuồng rút kiếm ra. Bởi vậy cũng có thể thấy chấp niệm của gã cực kỳ điên cuồng, đâm sâu trong linh hồn mới rút thanh Lục Tiên kiếm ra được. Cũng may trong khoảnh khắc gã trở nên điên cuồng kia, dù đã chém bay đầu tượng đá Trần Cảnh đang trấn áp gã thì vẫn không tỉnh lại được, vẫn bị Trần Cảnh nắm lấy cơ hội trấn phong lại lần nữa. Cho nên những người bên ngoài Linh Tiêu bảo điện thấy được có tiếng kiếm ngân vang lên trong điện, thấy có ánh kiếm hiển lộ, nhưng chỉ lóe lên lại tắt mất.

Lúc này quán chủ Bạch Vân quan vẫn là tượng đá mang đầy lực lượng tín ngưỡng của nhân gian, được Trần Cảnh biến ảo ra. Năm đó hắn nhận ra khí tức nhất mạch Tiệt giáo trên người ông ta, bèn thử nghiệm một lần. Quả nhiên Chính Dương có biết đến ông ta.

Chỉ thấy gã nhìn vào quán chủ Bạch Vân quan, vui mừng nói:

- Bất Hồi sư thúc, rốt cuộc người cũng trở về rồi.

Lập tức, gã chỉ vào trong cung Bích Du, bật khóc:

- Sư thúc, sư phụ và các sư huynh đệ đều chết cả rồi, đảo Kim Ngao đã mất rồi, sư thúc…

Dứt lời, gã quỳ rạp xuống, lệ rơi đầy mặt.

Trần Cảnh chưa bao giờ nghĩ rằng một người với vẻ ngoài sung mãn khí tức giết chóc lại có một phần nội tâm yếu đuối thế này. Nghe thấy Chính Dương kêu lên một tiếng sư thúc, hắn mới biết được đạo hào của quán chủ Bạch Vân quan là Bất Hồi.

Truyền thuyết từng nói rằng cung Bích Du này do một trong ba vị Đạo tổ là Thông Thiên chân nhân xây dựng nên. Trong truyền thuyết cũng từng nói, đây là nơi Kim Tiên thường xuyên ra vào. Thế sự biến ảo, có lẽ chính Thông Thiên chân nhân cũng không thể nào nghĩ được đảo Kim Ngao của mình sẽ có ngày biến thành như vậy, trống vắng mà tịch mịch.

- Chính Dương, lẽ nào ngươi quên mất lời nói lúc Tiệt giáo chúng ta lập Tiệt rồi hay sao?

Quán chủ Bạch Vân quan Bất Hồi nói.

Chính Dương ngẩng đầu, lớn tiếng đáp;

- Đệ tử đến chết cũng không dám quên.

- Vậy ngươi niệm lớn lên cho ta.

Quán chủ Bạch Vân quan nói tiếp.

Chính Dương lập tức lớn tiếng đáp:

- Vâng, sư thúc.

Đang nói, nhưng nước mắt gã vẫn còn đầm đìa trên gương mặt xấu xí. Trần Cảnh rất khó tưởng tượng gã còn có một khía cạnh mềm yếu đến thế này, không khỏi nghĩ thầm: “Thế gian có nói người đáng sợ, nhất định có điểm đáng thương. Quả nhiên không thể phân được phong cách hành sự của mỗi người với bản tính và trải nghiệm của hắn. Không ai là cuồng ma, sát nhân bẩm sinh, cũng không có ai trời sinh đã lạnh lùng vô tình.”

- Lấy ra một đường sinh cơ trong trời đất, không cầu không khẩn, chỉ tự tu tự được.

Chính Dương lớn tiếng nói. Câu này trong giáo lý Tiệt giáo được phổ biến rộng rãi, tất nhiên Trần Cảnh đã biết từ trước. Hắn hỏi một câu như vậy chẳng qua là vì muốn chiếm thế chủ động mà thôi.

Nhưng lúc này, hắn lại không kìm được mà nói thêm một câu:

- Tu hành, tu hành, tu là cái gì, mà hành là làm gì?

Kỳ thật lời này là hắn đang tự hỏi mình, thế nhưng nói ra lời thì Chính Dương sẽ cảm thấy như đang hỏi gã. Gã trầm ngâm một lúc mới đáp:

- Tu hành, tu chính là phép thuật Tiệt giáo đảo Kim Ngao ta, hành chính là chỉ hộ giáo truyền đạo.

- Đây là ý nghĩ hiện tại của ngươi? Không phải là suy nghĩ chân thật của ngươi.

Quán chủ Bạch Vân quan nói.

Đột nhiên Chính Dương ngẩng lên, lớn tiếng nói:

- Ta muốn tu kiếm ý Lục Tiên, giết Triệu Tiên và Ly Trần đã đoạt Tuyệt Tiên kiếm của Tiệt giáo ta.

Hai mắt gã đỏ ngầu, giọng nói mơ hồ nhuốm thêm điên cuồng.

Trần Cảnh nhìn gã, lòng thầm cảm thán quả nhiên sát ý trong lòng gã có thể tùy thời bộc phát ra ngoài. Nhìn vào mắt gã, hắn biết lúc này đã không gì khiến gã lùi lại nửa bước, trừ phi dựa vào thân phận sư thúc này ngăn lại. Sau đó ở bên cạnh gã dẫn đạo, khiến đạo ý điên cuồng sau khi trải qua tràng cảnh ở cung Bích Du mà dần tiến tới viên dung kia trở nên nhạt xuống. Bất kể thế nào thì hắn cũng phải phá cho được phần Đạo ý này của gã.

- Giết chóc sao?

Quán chủ Bạch Vân quan cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt tràn đầy thân thiết, giọng nói nhu hòa.

- Không, là báo thù.

Chính Dương lớn tiếng đáp.

Trần Cảnh thầm cảnh giác. Trước đó gã đã trở nên điên cuồng rồi rút Lục Tiên kiếm ra, cho nên loại chuyện này cũng tùy thời có thể phát sinh lại. Chẳng qua, hiện tại may là thân phận hắn đã khác, ít nhất Chính Dương còn không nhìn thấu được.

- Thù nhất định phải báo, thế như thù hận che đậy hết Đạo tâm thì không thể giữ lại. Chính Dương, theo sư thúc, sư thúc dạy ngươi một thiên “Thủ Thân kinh” có thể khiến thù hận tiêu tán đi, không bị chúng lấn át che đậy Đạo tâm mình.

Quán chủ Bạch Vân quan cúi mình, khom người nói, đồng thời kéo tay Chính Dương đi thẳng tới cung Bích Du.

Tiến vào cung Bích Du, quán chủ Bạch Vân buông Chính Dương ra, còn mình đi thẳng đến ngồi xuống vị trí mà chưởng môn mới có thể ngồi. Vị trí này không phải là vị trí cao nhất trong cung Bích Du. Từ ngàn năm nay, cái vị trí tối cao kia chưa từng có người ngồi qua, là nơi chỉ có Thông Thiên chân nhân mới ngồi được. Vị trí mà quán chủ Bạch Vân ngồi ở hàng đầu tiên bên trái. Khắp nơi trên mặt đất vẫn còn đầy thi thể, hắn ngồi xuống rồi nói:

- Kinh này không phải là giáo pháp Tiệt giáo ta, chỉ là sư thúc ngẫu nhiên có được. Hiện tại ta sẽ truyền cho ngươi, phải thành thật lắng nghe, không được có ý nghĩ khác.

Chính Dương vội vàng quỳ xuống, quán chủ Bạch Vân lại nói:

- Ngươi học kinh này xong, ngày đêm tụng niệm, có thể thanh tâm tĩnh thần, đạo tâm thanh tịnh.

Dứt lời, hắn đọc một câu, lại đợi Chính Dương nhẩm niệm lại câu đó theo sau.

Thế giới trong lòng phát sinh rất nhiều chuyện dài dòng, thế nhưng với hiện thực mà nói cũng chỉ là một ý niệm.

Bên ngoài Linh Tiêu bảo điện, hóa thân Đạo linh chỉ mới rống lên một tiếng đã có một tượng đá hiện lên phía trên Linh Tiêu bảo điện. Đạo linh kia là một đám ý niệm của Trường Sinh đạo quân. Hắn cũng biết phép thuật này của Trường sinh đạo quân.

Tiếng rống này được Đạo gia gọi là Hoán Linh chân ngôn, thường dùng để thức tỉnh những đệ tử nhập ma. Mục đích của Trường Sinh đạo quân là muốn đánh thức những đệ tử Đạo môn trong điện, nhưng lại có người ngăn cản lại. Người này không ai khác chính là Thái Tử Yêu tộc. Chỉ nghe y cười lớn nói:

- Đạo quân không tin tưởng vào đệ tử Đạo môn mình sao? Thế Tôn chỉ dựa vào Phật pháp muốn đánh thức đệ tử tọa hạ của mình, còn ông lại thản nhiên trực tiếp thi pháp. Không bằng chúng ta ước hẹn đến đêm trăng tròn, quyết chiến trên đỉnh Lăng Tiêu, được chứ?

Giọng nói của y pha đầy ý trêu chọc, mà sau những lời này, Đạo linh kia cũng hóa thành vầng ánh sáng xanh quay trở lại phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh. Chỉ nghe thấy giọng nói của Trường Sinh đạo quân truyền tới;

- Ngươi đã làm phép từ lúc đầu rồi, còn cho rằng không người nào trong thiên hạ biết sao?

- A? Hóa ra ông đã biết rồi? Ta còn nghĩ là thật không ai biết đấy.

Thái Tử Yêu tộc tùy ý trả lời, căn bản không chút cảm giác về chuyện bị người lật tẩy.

Không ai để ý đến bọn họ nữa. Trong chốc lát, trên chín tầng trời yên tĩnh trở lại, như thể đang chờ đợi kết quả bên trong Linh Tiêu bảo điện. Rất hiển nhiên, cung Thanh Hoa, cung Tử Vi, phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh đều làm phép. Tuy Thái Tử trong cung Tử Vi làm phép rất kín đáo, thế nhưng không ít Yêu tộc vẫn nhìn ra được. Bởi tiếng thú rống trong vầng sáng màu xám trên không trung cung Tử Vi luôn không ngừng biến ảo chính là do y làm phép. Tiếng thú rống cũng nhằm thức tỉnh đám Yêu tộc trong Linh Tiêu bảo điện. Ba người bọn họ đều cho rằng Trần Cảnh phong cấm nhiều người như vậy đã rất cật lực, chỉ cần thi phép bên ngoài một lần như vậy đã đủ rồi.

Thế nhưng ngoài dự liệu của ba người, Linh Tiêu bảo điện lại không lập tức xuất hiện thay đổi lớn nào. Lúc Đạo linh kia rống lên một tiếng Hoán Linh chân ngôn còn có kiếm ngân, ánh kiếm thoáng hiện, mọi người còn cho rằng kiếm vực trong Linh Tiêu bảo điện đã bị phá vỡ. Thế nhưng chuyện đó chỉ thoáng hiện qua rồi biến mất khiến mọi người đều ngoài ý, trong đó còn có ba người bọn họ. Mà có lẽ hai vị khác cũng rất bất ngờ.

Bên ngoài Linh Tiêu bảo điện bình tĩnh, bên trong nhìn qua cũng rất bình tĩnh. Kì thực lúc này đang là giai đoạn nguy hiểm nhất với Trần Cảnh. Hắn như một con thuyền nhỏ giữa con sóng biển, tùy thời đều có thể bị đắm, chìm vào vạn kiếp bất phục. Thế nhưng hắn vẫn đang gắng gượng, cố gắng cân bằng, dùng sức lực áp chế những kẻ tu hành với lai lịch bất phàm này.

Trong thế giới nội tâm của Vô Vưu là một vùng tĩnh mịch, hoặc nói là một vùng tĩnh mịch đang héo rũ, không có chút sinh cơ.

Thế giới của gã là núi Côn Lôn, là ngọn Côn Lôn mà Trần Cảnh từng tiến vào. Thế nhưng đây là núi Côn Lôn ở khoảng thời gian trước khi hắn từng đi vào rất rất lâu trước. Nơi đây, có một con sóc đang leo lên một pho tượng thần. Bên cạnh pho tượng có một người nằm dài, chính là Vô Vưu, sinh cơ đã tuyệt diệt.

Cảnh tượng biến ảo thế này khiến Trần Cảnh suy đoán, có lẽ đó là một sự kiện khắc sâu trong lòng Vô Vưu. Cho nên sau khi bị trấn phong mới biến ảo thành thế giới trong lòng gã. Chẳng qua khi đó chắc chắn không có tượng đá kia, mà chỉ có một cánh cửa lớn đóng chặt cửa.

Bởi vì tượng đá đang đứng trước cung Ngọc Hư ở Côn Lôn, chặn ngang cửa vào. Con sóc phải leo qua pho tượng mới đi vào đó được.

Trần Cảnh thầm suy đoán con sóc này mới là Vô Vưu, còn kẻ chết đi bên cạnh kia chỉ là thân xác của gã. Như vậy, ở Côn Lôn ngàn năm vừa rồi, Vô Vưu không biết vì sao đã chết, lại phụ thân trên con sóc đó. Cuối cùng gã lại trùng tu, hóa hình. Trong lòng gã, nhất định có một khoảng thời gian gã muốn mở cánh cửa ra, đi vào bên trong cung Ngọc Hư.

Trong quá trình leo lên, con sóc không ngừng biến hóa, mà thi thể bên cạnh cũng đang không ngừng thối rữa. Cuối cùng ngay cả xương cốt trên thi thể kia cũng tan biến trong mưa gió, còn con sóc đã hóa hình thành người. Đảo mắt đã ngàn năm, bên ngoài núi Côn Lôn, một tia sét rơi xuống núi Côn Lôn. Ánh sét biến thành người, đó là Diệp Thanh Tuyết.

Trần Cảnh khẽ kích động. Đây là thế giới biến ảo từ trong ký ức của Vô Vưu, Diệp Thanh Tuyết xuất hiện cũng rất bình thường. Thế nhưng trong nháy mắt này, hắn cảm giác ý thức của Vô Vưu muốn phá được phong cấm của tượng thần rồi.

-----oooo-----

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio