Hoàng Đình

quyển 1 chương 79: thời đại yêu tộc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: †Ares†

oOo

Đột nhiên, bên ngoài vùng mây đen nổi gió lên, gió cũng không lớn, nhưng lại đều đặn như nước chảy, thổi cả về hướng Ác Long hạp. Cách xa đến cả trăm dặm, con gấu đen thành tinh còn mơ hồ nghe thấy được những âm thanh như tiếng trâu uống nước từ vùng không gian đen kịt đằng kia.

- Thiên kiếp này cứ cái sau nặng hơn cái trước, pháp lực của tên kia sắp cạn rồi.

- Pháp lực sắp cạn? Còn bốn lần sét đánh nữa, tên đó không qua được rồi.

Gấu đen trầm mặc giây lát, như cảm ứng cái gì đó, đột nhiên nói:

- Là Hà Bá giúp.

- Hà Bá, Hà Bá nào ạ?

- Hà Bá Trần Cảnh của Ác Long hạp, Loạn Lưu pha, Tú Xuân Loan.

"Ầmmmmm..."

Ánh chớp lóe lên, chiếu sáng rực cả bầu trời.

Dưới ánh chớp, có thể thấy rõ một con rùa khổng lồ với cái mai đen tuyền đầy những ô vuông đang nằm úp sấp trên Ác Long hạp, dùng thân thể phủ kín cả khúc sông.

Đạo thiên kiếp thứ bảy đánh xuống.

Thế như chẻ tre, muốn xé nứt cả hư không.

Phía trên Ác Long hạp như có một dòng khí vô hình ngưng kết, tia sét đánh lên đó như đánh vào trong nước, làm tung tóe lên vô số bọt khí, lại xuyên qua, đánh tới con rùa đen khổng lồ.

Rùa đen đã thu hết thân thể vào bên trong mai. Sét vừa đánh tới, mai rùa nổi lên một tầng ánh sáng xanh theo đúng hình ô vuông trên đó, nhưng rất mờ nhạt, miễn cưỡng chặn đường tia sét, nhìn cái mai như sắp nứt vỡ.

Sét tan, tầng ánh sáng kia cũng biến mất, chỉ còn những tia điện không ngừng chạy loạn trên mai rùa.

Bóng tối lại trùm lên tất cả.

- Tên kia đã vô lực rồi.

Đạo thiên kiếp thứ tám tới.

Sấm rền vang truyền xa cả ngàn dặm.

Chớp lóe lên, bóng tối lại bị đẩy lùi bằng ánh sáng trắng chói mắt. Nước sông dưới kia đã ngừng chảy, đoạn từ Ác Long hạp đến Tú Xuân loan đột nhiên chồm lên con sóng cao ngợp trời. Nếu ví đoạn sông này như một chiếc đai ngọc, thì lúc này chiếc đai đang bị một bàn tay khổng lồ vô hình tóm lấy, giật lên.

Nhưng con sóng này vô hình, không phải sóng nước thật sự, mà là linh lực của đoạn sông này. Chỉ người có pháp lực cao thâm mới thấy rõ được, con sóng linh lực bao trọn lấy con rùa khổng lồ vẫn không nhúc nhích, rồi ngưng tụ trên lưng nó một vòng xoáy mây, giống như một cái cối xay giữa trời đất, có thể nghiền nát tất cả.

- Ha ha, Hà Bá này có ngộ tính cao thật, lại lấy linh lực hà vực của mình kết thành đám mây hình tròn, có vài phần giống với mây từ thiên kiếp.

- Chuyện này sao có thể chứ?!

- Không có gì không thể, đạo pháp tự nhiên, bất kỳ vật gì mà chúng ta thấy, cũng đều là một loại đạo pháp. Đạo pháp học được từ người khác là hạ đẳng nhất, chỉ có học từ trời đất, mới là đạo pháp thượng thừa.

Gấu đen chậm rãi nói. Khỉ núi bỗng cảm thấy đại vương mình thần bí hẳn lên, lại biết nhiều đạo lý cao thâm như vậy.

Thiên kiếp xuống.

Đánh lên cái cối xay hình thành từ đám mây linh khí.

Tia sét như một luồng sáng rực rỡ chiếu vào trong nước, bị nước bẻ cong. Đám mây cối xay kia quay tròn nghiền vỡ mặt nước, đồng thời muốn nghiền nát cả luồng sét. "Cối" không ngừng quay, sét vẫn chói lòa, một đường thẳng xuống bên dưới, thế nhưng cảm giác hủy thiên diệt địa lại ngày càng yếu.

Cuối cùng, đạo thiên kiếp này tan đi, mà mây linh khí cũng biến mất.

Trên bầu trời, mây đen vẫn không tán, hơn nữa cảm giác áp lực càng ngày càng nặng, tựa như tám đạo thiên kiếp phía trước chẳng qua là chơi đùa một chút, chân chính một kích chí mệnh phải là đạo thiên kiếp thứ chín sắp ra.

- Ha ha, Hà Bá kia nguy rồi.

- Nguy thế nào ạ?

- Thiên hạ này không ít kẻ độ kiếp, nhưng chẳng mấy ai vượt được qua. Ngươi nói tại sao bọn họ lại không mời người khác hỗ trợ chắn lôi kiếp?

- Tại sao ạ?

- Thứ nhất, người độ kiếp cần hấp thu một loại lực lượng bên trong lôi kiếp để hóa hình. Thứ hai là không có người nào nguyện ý trợ giúp ngăn cản, bởi vì lôi liếp có thể đổi vị trí. Hiện tại, lôi kiếp này đã theo khí tức chuyển dời đến Hà Bá kia rồi.

- Hà Bá kia có thể đỡ được chứ ạ?

- Rất khó, đạo thiên kiếp thứ tám vừa rồi đã làm linh lực hà vực này hao tổn rất nhiều, không có vài năm thì không cách nào khôi phục.

- Vậy hắn làm sao hả đại vương?

- Không biết, phải xem Hà Bá có bản lãnh gì, chắn không nổi thì hóa thành tro bụi.

- Hà Bá này cũng thật ngốc, lại đi giúp người khác chắn lôi kiếp.

Khỉ núi chế nhạo nói.

Gấu đen cũng không cười, chỉ nhìn về mây đen bao phủ miếu Hà Bá. Miếu Hà Bá vẫn bình lặng như thường, giống như hoàn toàn không biết nguy hiểm sắp giáng xuống.

- Ta nghĩ ta biết được một chuyện.

Gấu đen đột nhiên nói. Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng sấm rền, sét chưa đánh, đã có chớp lóe lên, chọc ra một lỗ hổng màu đỏ trong mây, như là muốn thả một con hung thú ra từ trong màn mây đen tối.

Trên bầu trời của Ác Long hạp, bỗng nhiên xuất hiện thêm ba người, đều mặc đạo bào đen như mực, vẻ mặt trang nghiêm, khí tức như hòa với không gian chung quanh làm một thể. Bọn họ nhìn chằm chằm không chớp mắt vào con rùa lớn vẫn đang nằm sấp không nhích nhích trên mặt nước Ác Long hạp. Đột nhiên xuất hiện vào thời khắc này, hiển nhiên là bọn họ đã chờ đợi hồi lâu.

Đúng lúc này, một giọng nói truyền ra từ miếu Hà Bá:

- Linh vật Ác Long hạp độ thiên kiếp hóa hình, mời ba bị chân nhân trở về.

Đạo nhân đứng giữa cười nói:

- Linh vật, linh vật cái gì chứ, chẳng qua là yêu nghiệt thôi. Hà Bá vẫn là tự quản mình cho tốt đi.

- Vạn vật sinh linh đều có nhân tính, khí tức trên thân rùa đen trong trẻo không mang theo chút sát khí nào, chỉ kẻ một lòng hướng đạo tu hành mới có khí tức như vậy. Ba vị chân nhân pháp nhãn như đuốc, nhất định thấy rõ.

Âm thanh từ miếu Hà Bá truyền ra cũng không phát từ miệng, mà là trực tiếp vang lên trong không khí.

- Ha ha, bần đạo không nhìn thấy khí tức trong trẻo gì cả, nhưng lại thấy được ma khí từ trong miếu Hà Bá, cũng nghe nói Hà Bá giết chóc vô số ở châu Hắc Diệu. Lưới trời lồng lộng, giờ đã có thiên kiếp quấn thân, ngươi có mặt mũi gì mà nói mấy câu kia. Cho dù ngươi không chết dưới thiên kiếp, thì bần đạo cũng muốn trừ ma nghiệt như ngươi.

Tiếng của đạo nhân đứng giữa vang như chuông đồng, quanh quẩn trong bóng đêm, đúng là có một luồng khí tức trang nghiêm diệt ma trừ tà.

Giọng nói từ miếu Hà Bá yên lặng trong chốc lát, rồi đột nhiên hỏi:

- Hẳn các người muốn trừ cả sư tỷ của ta.

Đạo nhân đứng một bên đột nhiên tức giận hừ một tiếng, nói:

- Diệp Thanh Tuyết giết chóc vô số, quấy nhiễu âm dương càn khôn, tự có đạo hữu đi bắt ả. Nếu ả tuân thủ luật trời thì còn có thể có cơ hội sửa sai, bằng không, chỉ có đi vào luân hồi dạo một lần.

Trong bóng tối lại yên lặng, lát sau vang lên tiếng thở dài:

- Vậy đành đắc tội.

Âm thanh này vừa truyền ra, một vệt sáng tím đã bay ra khỏi thần miếu, nhìn kỹ lại, là một cây trâm màu tím. Trâm tím đâm thẳng về phía mây đen trên bầu trời miếu Hà Bá.

Trong không gian đen sì như mực, chút ánh sáng tím này giống như là tồn tại duy nhất trong trời đất, tuy cực nhỏ bé, nhưng lại có một loại khí thế không thể ngăn cản, như thề phải phá tan bóng tối.

Trong lúc mơ hồ, hình như có tiếng kiếm ngân vang lên, quanh quẩn lúc gần lúc xa ở bên tai.

Mây đen như bị chút ánh sáng tím kia chọc giận, một tia sét như trường mâu đâm thẳng xuống, như muốn đánh điểm sáng cỏn con kia thành bụi phấn.

Trời đất yên lặng, tất cả âm thanh đều bị bóng tối cắn nuốt, ngay cả thời gian cũng như dừng lại trong nháy mắt điểm sáng tím và trường mâu sét va chạm.

Trâm gỗ tím vừa chạm tia sét, lại như sợ hãi mà lập tức chuyển hướng, bay tới trên không Ác Long hạp. Nhưng tia sét kia bỗng phân thành hai, một luồng gắt gao quấn lấy trâm tím, một luồng khác thì thuận thế đánh thẳng xuống phía dưới.

Trâm gỗ tím chính là pháp bảo Thanh Tâm Trấn Ma kiếm do tổ sư Thiên La truyền thừa xuống, từng được Diệp Thanh Tuyết dùng để dẫn sấm sét từ chín tầng trời lúc còn ở thành Tần Quảng.

Ba đạo nhân biến sắc, một người trong đó phun ra một luồng sáng trắng, một người trong tay xuất hiện một lá cờ màu vàng chỉ có một mặt, một người lấy ra một cái chuông đồng nhỏ.

Ánh sáng trắng hóa kiếm, phóng ra cực nhanh.

Cờ vàng được đạo nhân thổi một hơi, phóng to ngang thân người, lại tung bay lên phía trên đỉnh đầu ba người, mặt cờ bay phấp phới, hình thành một đám mây vàng.

Chuông đồng nhỏ lắc lư, trong trời đất lập tức vang lên một chuỗi âm thanh, từng gợn sóng khí lấy chuông đồng làm trung tâm, khuếch tán ra.

Trong nháy mắt, ánh sáng trắng đã chặn đường của trâm gỗ tím mang theo tia sét.

Ánh sáng trắng biến thành kiếm vừa chạm phải trâm gỗ thì lập tức tán đi. Đạo nhân đứng chính giữa ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt uể oải, ánh mắt hoảng hốt.

Những gợn sóng âm từ chuông đồng lan tới trâm tím, trâm tím chỉ hơi khựng lại, rồi lại dùng thế như chẻ tre, rạch sóng, phá không, đâm về hướng ba người.

Trong khoảnh khắc, trâm gỗ tím đã đâm tới ba đạo nhân đang lơ lửng trên không. Lá cờ vàng lóe lên, một đám mây vàng được ngưng kết.

Trâm gỗ tím đâm vào, sấm sét quấn quanh thân trâm như bị điều khiển, phá vỡ mây vàng mà đánh vào bên trong.

Màn sáng vàng trên lá cờ bỗng nhiên tán đi.

Tất cả chuyện này đều xảy ra trong chớp mắt, mà một luồng sét khác cũng mới vừa vặn đánh trúng miếu Hà Bá.

Ba đạo nhân cực kỳ kinh hãi, xoay người muốn trốn, thân thể mỗi người đều hiện lên ánh sáng vàng. Nhưng ở trong nháy mắt này, trâm gỗ tím kia đột nhiên biến mất. Ánh sáng trên người đạo nhân bên trái tán đi, đồng thời cả người như bị sét đánh, không một tiếng động hóa thành tro bụi. Đạo nhân thứ hai cũng tương tự, ánh sáng vàng biến mất, người hóa thành sương khói. Đạo nhân thứ thứ ba chạy xa hơn một quãng, sắp biến mất, đã thấy trâm gỗ mang theo sấm sét đâm tới, tiếng kêu thảm còn chưa kịp phát ra, đã tiêu biến thành tro.

Ngay khi ba người hóa tro bụi, luồng sét kia đã không một tiếng động đánh lên miếu Hà Bá. Trần Cảnh không thể ngẩng đầu nhìn, nhưng bất kể là tâm niệm hay thần hồn, đều tràn ngập một luồng sấm sét từ chín tầng trời đánh xuống, thiên uy mênh mông. Trong mắt hắn chỉ thấy ánh sáng đỏ trắng chói lòa, mọi những thứ khác đều như không tồn tại. Tất cả phảng kháng đều phí công, Trần Cảnh chỉ còn biết giữ vững tâm thần. Tới lúc này, Trần Cảnh mới biết thiên kiếp mạnh tới cỡ nào, trước mặt thiên uy, hết thảy pháp thuật đều giống như đồ chơi của trẻ con.

Trâm gỗ tím rơi xuống, còn con rùa đen nằm ở Ác Long hạp thì bắt đầu biến hóa. Một người từ trong mai rùa đi ra, linh khí tràn về phía người này.

Còn cả ngôi miếu Hà Bá đã biến mất sau khi bị luồng sét phủ lên, cũng không nghe thấy tiếng nổ lớn, tựa hồ Hà Bá không hề có sức phản kháng, nên đã hóa thành tro bụi.

Mây đen tản đi, sao trời lại xuất hiện đầy trời.

Gấu đen đứng xa xa nhìn miếu Hà Bá, thấp giọng nói:

- Kiếm thuật thật cao minh, khó trách hắn có thể dễ dàng giết chết cả những người có pháp lực cao hơn mình ở châu Hắc Diệu.

Khỉ núi đứng bên cạnh hỏi:

- Đại vương, Hà Bá kia còn sống không ạ?

Trong mắt nó, chỉ thấy được nơi miếu Hà Bá kia là một vùng sương khói quấn quanh, ngoài ra không thấy gì nữa cả.

- Cho dù không chết, cũng trọng thương.

Gấu đen nói.

- Vậy chúng ta...

Khỉ núi hưng phấn nói, ý tứ của nó là muốn đi đoạt cây trâm gỗ tím kia. Đây là mục đích ban đầu, vừa rồi thấy được uy lực của trâm gỗ thì nó càng thêm thèm muốn.

Gấu đen lại lắc lắc đầu. Khỉ núi nghi hoặc, nhìn theo ánh mắt của gấu đen, chỉ thấy giữa Ác Long hạp đang có một thiếu niên đứng ở trong nước, chân trần, áo đen, tóc đen, ánh mắt trong trẻo mà cô độc. Sóng sông ở dưới chân của y kết xuất từng gợn sóng, rồi lan tỏa ra xung quanh.

- Đó là...?

- Là tên vừa độ kiếp.

- Hắn hóa hình thành công, lại có thể thật sự hóa hình rồi.

Khỉ núi khiếp sợ nói.

Gấu đen im lặng, chốc lát lại nói:

- Đi, trở về, dốc lòng tu hành, thời đại của yêu tộc ta lại tới rồi. Bão táp đã sắp nổi lên, sao có thể không có tên của Hắc Phong ta lưu khắc lại trong trời đất chứ.

Dứt lời, nó phóng lên cao, hóa thành một cơn gió đen thổi quét qua bầu trời đầy sao, một đường đi xa.

-----oooo-----

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio