Hoàng đồng học nói: “Học trưởng, em không sao nữa rồi.”
Học trưởng lại nói: “Lại lừa người đi, không sao rồi mà nước mắt còn đang chảy kìa?”
Đại Hoàng cọ cọ chân Hoàng đồng học, thân thể mập mũm mĩm bắt lấy ống quần cậu, muốn cậu ôm.
Hoàng đồng học cúi đầu nhìn nó, nhìn này dáng vẻ mập mạp ngốc nghếch này, đột nhiên liền nở nụ cười.
“Em quả nhiên thích nó nhiều hơn, ” Đàm Tử Dực giả vờ tức giận nói, “Anh tốt với em như vậy, mà em nhìn anh chỉ biết khóc.”
Hoàng đồng học xấu hổ lau nước mắt, nhoẻn cười nói: “Học trưởng, anh không ghét em sao?”
“Lời anh nói vừa nãy em coi như gió thoảng à?” Đàm Tử Dực xoa xoa tóc cậu, ” Đổi giày vào nhà nhanh lên một chút, anh học được hai món ăn, ngày hôm nay cho em nếm thử tay nghề.”
Trước kia là Hoàng đồng học học công thức trong thư viện làm cho học trưởng, bây giờ là học trưởng tự mình xuống bếp làm cho cậu ăn.
Hoàng đồng học ôm Đại Hoàng ngồi ở bên bàn ăn, nhìn bóng lưng học trưởng bận rộn, rốt cục chậm rãi bình tĩnh lại.
“Em xin lỗi.” Cậu lại nói xin lỗi.
“Em có tật xấu cũng nên thay đổi rồi đấy.” Đàm Tử Dực quay đầu lại nhìn cậu, “Đừng lúc nào cũng xin lỗi, em không có làm gì sai với người khác cả.”
Hoàng đồng học gật đầu: “Em xin lỗi, em biết rồi.”
“...... Sau này còn như thế sẽ phạt em, ” Đàm Tử Dực cười chỉ chỉ Đại Hoàng, “Phạt em chỉ có thể nhìn nó, không cho sờ.”
Hoàng đồng học nở nụ cười, ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi ạ.”
Lúc hai người ăn cơm, Hoàng đồng học cuối cùng cũng bình tĩnh lại mà nói chuyện của mình cho học trưởng nghe.
Từ nhỏ lớn lên cùng đánh mắng và oán giận của bố mẹ, sau khi ly hôn bố mẹ cũng không muốn cậu, cậu bị ép theo mẹ, mẹ thì chỉ ham mê chơi mạt chược, phần lớn sinh hoạt phí bố cho đều dùng để chơi hết, tuy là mẹ ruột nhưng căm ghét con mình không chút che giấu, oán giận với chồng đều phát tiết lên người đứa con.
Hoàng đồng học nói: “Em vẫn cảm thấy sự tồn tại của em là một sai lầm, tuy em luôn cố gắng làm mẹ hài lòng, nhưng thật khó.”
Gia đình Đàm Tử Dực tuy rằng cũng không tính là hoàn mỹ, nhưng so với cậu, Đàm Tử Dực cảm giác mình lại vẫn may mắn chán.
“Nói như vậy, hai chúng ta cũng là anh em đồng cảnh ngộ đây.” Đàm Tử Dực cười nói, “Ba mẹ anh cũng ly hôn,cả hai bọn họ anh đều không thích, không muốn sống cùng với ai cả.”
Hoàng đồng học kinh ngạc đến há to miệng: “Hả? Tại sao ạ?”
“Phiền lắm, một mình càng yên tĩnh hơn.” Đàm Tử Dực nói, “Lúc bọn họ náo loạn muốn ly hôn, anh còn cho bọn họ thêm một quả bom, muốn nghe hay không?”
Hoàng đồng học gật gật đầu.
“Anh comeout với bọn họ.”
Hoàng đồng học suýt nữa làm rơi đũa xuống đất.
“Anh nói anh đang thích một nam sinh, tuy còn chưa theo đuổi được, nhưng sẽ không yêu ai ngoài cậu ấy.”
Tim Hoàng đồng học đập nhanh đến mức không thể không dùng tay đè lại ngực, bằng không lo rằng trái tim đang đập bang bang này xổ lồng ra mất.
“Anh nói tới ai, em biết chứ?”
Đàm Tử Dực cười khanh khách nhìn cậu, nhìn mặt Hoàng đồng học đều đỏ bừng lên hết cả rồi.
“Anh không có ý gì khác, chỉ là muốn nói cho em biết, em không cần lo lắng ai quan tâm em, có người vì em cái gì cũng có thể làm được.”
Hoàng đồng học nhìn về phía học trưởng, đột nhiên phát hiện, con mắt học trưởng còn sáng gấp mấy lần so với bạn cùng bàn.
Ngày hôm sau, Hoàng đồng học như thường lệ đi học, Đàm Tử Dực trời vừa sáng đã ở dưới nhà chờ cậu, đạp xe chở cậu đi.
Hoàng đồng học ngồi ở sau xe, bám lấy áo học trưởng, nói: “Anh vẫn nên về trường đi ạ, em còn tận hai tháng nữa mới thi, anh không cần bỏ lỡ việc học của chính mình đâu.”
“Không có chuyện gì, anh ở cùng em mấy ngày, bên kia trường học có người giúp anh trông nom rồi, có tiết quan trọng anh sẽ trở lại.”
Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng Hoàng đồng học vẫn chưa yên lòng.
Lúc hai người tách ra, Hoàng đồng học vẫn còn nhắc nhở anh: “Học trưởng, anh không được tùy hứng như thế.”
Đàm Tử Dực cười ra tiếng, nhéo nhéo mặt cậu nói: “Ái dồ, lớn thật rồi, người bạn nhỏ còn học cách chỉ bảo anh cơ này.”