Hoàng Đường - Tắc Mộ

chương 58: bí mật về thân thế của thái hậu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Hoài Vương thượng triều, Tả Xu Tĩnh liền đến đại điện dùng bữa sáng, mà chỉ có Niên ca nhi từ Hầu Trúc Đường đến. Tả Xu Tĩnh hơi nghi hoặc: "Di mẫu đâu?"

Đổng Tư Niên lắc đầu: "Nương nói tâm trạng không tốt, không muốn ăn sáng."

Tả Xu Tĩnh thở dài: "Đệ cũng không biết khuyên nương của đệ."

Đổng Tư Niên không chút để ý: "Cha nương không có chuyện gì là sẽ cãi nhau, đệ quen rồi. Đệ không đi khuyên người đâu, trước đây không phải chưa từng khuyên, nhưng lại bị nương mắng, đệ rất thảm đó."

Tả Xu Tĩnh dở khóc dở cười, nghĩ tính cách của Lưu Gia Vận đúng là có chút vấn đề, nhưng không nói gì, chỉ cho hạ nhân đến Hầu Trúc Đường dặn dò chuẩn bị chút cháo cho Lưu Gia Vận, bảo nàng ta ăn một chút.

Đổng Tư Niên dùng xong bữa sáng liền nói muốn đến hoa viên tản bộ, còn nói muốn Tả Xu Tĩnh đi cùng. Tả Xu Tĩnh ăn xong cũng thường đi lại cho tiêu cơm nên đồng ý, kết quả Đổng Tư Niên thần bí nói nhỏ trên đường đi: "Biểu tẩu, vậy mà tẩu vẫn ở cùng biểu huynh."

Tả Xu Tĩnh: "Hửm? Sao lại nói vậy?"

"Lần trước đó, chuyện lần trước đó." Đổng Tư Niên chớp mắt: "Chính là, chuyện đệ bảo biểu huynh có ý trung nhân khác đó... Ai da, thực ra sau lần đó đệ rất hối hận! Sách dặn, thà dỡ mười ngôi đền chứ không phá một hôn sự, đệ quả thực quá nhiều chuyện! Sau khi quay về, đệ còn thấy hơi sợ đó."

Tả Xu Tĩnh ngẫm nghĩ: "Nói ra, chuyện này còn phải cảm ơn đệ. Niên ca nhi có muốn gì không? Ta bảo hạ nhân mua cho đệ, coi như tặng quà."

Đổng Tư Niên không hiểu: "Hả? Cảm ơn đệ...? Tại sao?"

Tả Xu Tĩnh đương nhiên sẽ không nói cho nó, nếu không phải nó nhiều chuyện thì nàng sẽ không biết tâm ý của Hoài Vương, cũng sẽ không có nhiều chuyện sau này như vậy.

Nàng chỉ mỉm cười thần bí, tiếp tục tiến về phía trước cùng Đổng Tư Niên, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một bé gái đang ngồi trên xích đu ngoài hòn non bộ, lắc lư chút một. Đổng Tư Niên nhíu mày: "Biểu tẩu, đây là hạ nhân của vương phủ sao? Dám lén làm biếng chạy tới hoa viên, to gan thật đó."

Tả Xu Tĩnh nhìn kỹ lại, nhận ra đó hình như là Lê Văn. Nàng nói: "Không phải hạ nhân, là cháu gái của thuộc hạ của biểu huynh đệ. Đến vương phủ... ừm, ở tạm."

Đổng Tư Niên "ồ" một tiếng, bước về phía đó.

Lê Văn vốn đang cúi đầu đung đưa trên xích đu, nghe tiếng bước chân của Đổng Tư Niên thì đột nhiên ngẩng đầu, có chút hoảng sợ nhìn về bên này. Thấy Đổng Tư Niên và Tả Xu Tĩnh, nó lập tức đứng dậy nói: "... Dân nữ tham kiến vương phi điện hạ."

Tả Xu Tĩnh cười ôn hoà: "Ừm. Có quen ở chỗ này không?"

Lê Văn mím môi: "Cũng không có gì quen hay không quen, chỉ là vậy thôi, dù sao cũng không bằng nhà ta..."

Ngữ khí và thái độ của Lê Văn không thể coi là cung kính, Tả Xu Tĩnh nhíu mày, nhưng nàng không định nói nhiều. Có điều Đổng Tư Niên nói: "Cho dù ngươi là biểu huynh... là khách của vương phủ, thì cũng không được vô lễ. Thân là khách, nếu chủ nhân không bạc đãi ngươi thì ngươi cũng không nên dùng ngữ khí đó để trả lời. Huống hồ, đây còn là vương phi điện hạ! Nếu ngươi không muốn ở đây mà muốn về nhà, vậy ngươi cứ việc về nhà. Sao có thể ở nhờ nhà người khác mà còn vô lễ như vậy."

BẠN CŨNG SẼ THÍCH

Lê Văn trừng to mắt, nói: "Ngươi là ai?! Dựa vào đâu mà nói chuyện với ta như vậy?!"

"Ta là biểu đệ của vương gia, làm sao?" Đổng Tư Niên thong dong nói.

Tả Xu Tĩnh không ngờ Đổng Tư Niên sẽ "ra mặt" cho mình, nhất thời có chút buồn cười, không biết nên nói gì. Nhưng Lê Văn bị Đổng Tư Niên nói cho đỏ bừng mặt, tức đến bốc khói, nhìn sang Tả Xu Tĩnh lại thấy nàng không lên tiếng, trên mặt còn có ý cười. Trong mắt Lê Văn, đây rõ ràng là đang dung túng, thậm chí còn ám thị cho Đổng Tư Niên bắt nạt nó.

Lê Văn vừa tức giận vừa ấm ức, nó cắn môi nói: "Không làm sao, bây giờ ta đang ăn nhờ ở đậu, ta biết! Các người cứ sỉ nhục ta đi! Lẽ nào ta không nhớ nhà sao, nếu ta có thể về nhà, có chết ta cũng không muốn ở đây!"

Nói rồi xoay người chạy đi.

Đổng Tư Niên thấy rất kỳ quặc, quay đầu nhìn Tả Xu Tĩnh: "Nàng ta đang nói gì thế?! Nàng ta không tôn trọng biểu tẩu, đệ chỉ nói nàng ta hai câu sao lại thành sỉ nhục nàng ta rồi? Lẽ nào, lẽ nào nàng ta không quá lời... Biểu tẩu, vừa rồi đệ nói sai sao?"

Tả Xu Tĩnh thở dài: "Không có gì, thái độ của nàng ta vừa rồi đúng là không tốt, có điều sau này đệ cũng đừng nói người ta như vậy. Nàng ta chỉ là ở tạm, hoàn cảnh cũng hơi đặc biệt, sau này nếu gặp lại thì đệ cứ coi như không thấy nàng ta là được, đừng cãi nhau với nàng ta. Dù sao người ta cũng là nữ nhi."

Đổng Tư Niên "chậc" một tiếng: "Nữ nhi thì càng nên nói lý hơn chút mà..."

Tả Xu Tĩnh nói: "Được rồi, tản bộ cũng kha khá rồi, còn cãi nhau với người ta một trận, có lẽ đã tiêu cơm rồi. Đệ mau về Hầu Trúc Đường đi, hiện giờ tâm trạng di mẫu không tốt, đệ nhất định phải thành thật đọc sách, đừng khiến người càng không vui nữa."

Đổng Tư Niên chỉ có thể bĩu môi đáp lại một tiếng, xoay người về Hầu Trúc Đường. Tả Xu Tĩnh day day huyệt thái dương, cũng quay về Uẩn Thuỵ Đường.

Ở bên khác, Lê Văn khóc lóc chạy về Thiên Tư Đường, Tưởng Nhuỵ đang ngồi thêu trong viện. Vừa ăn sáng xong, Lê Văn có chút bức bối không vui nên Tưởng Nhuỵ bảo nó ra ngoài đi lại, cũng dặn không được cách Thiên Tư Đường quá xa. Nàng ta vốn muốn cho hạ nhân đi theo, nhưng Lê Văn không thích mấy hạ nhân xa lạ này nên nhất quyết không chịu đưa theo.

Kết quả khóc lóc chạy về như vậy.

Tưởng Nhuỵ bị doạ, vội vàng đặt kim chỉ trong tay xuống, ôm Lê Văn đang thút thít: "A Văn, sao thế?"

Lê Văn khóc lóc: "Nương, khi nào chúng ta mới rời đi được, con không muốn ở chỗ này!"

Tưởng Nhuỵ nhíu mày: "Sao thế? Không phải hôm qua vẫn yên ổn sao? Sao đột nhiên lại không muốn ở nữa, còn khóc thảm thương thế này... Ai da, A Văn đáng thương của ta, mắt đỏ hết rồi... Đừng khóc nữa đừng khóc nữa, còn khóc là sẽ không xinh đẹp nữa."

Lê Văn thút thít: "Tốt gì mà tốt, chỗ này không tốt xíu nào! Ăn nhờ ở đậu, còn phải nhìn người khác mà sống!

Tưởng Nhuỵ nghe vậy thì lập tức nói: "Con có ý gì? Ai coi thường con?"

Ngừng lại một chút rồi tiếp: "Lẽ nào là Hoài Vương? Cho dù Hoài Vương coi thường con thì cũng hết cách, nhưng đang yên đang lành sao người lại tức giận với con..."

Lê Văn khóc nói: "Hoài Vương gì chứ, là Hoài vương phi, còn có một đứa bé trai, nói mình là biểu đệ của Hoài Vương, hung dữ với con một trận!"

Tưởng Nhuỵ vừa vuốt lưng Lê Văn vừa kiềm chế nói: "Cái gì?! Hung dữ với con?! Xảy ra chuyện gì?! Biểu đệ đó hung dữ với con?"

"Đúng vậy, hắn còn nói nếu con không muốn ở đây thì về nhà, bộ dạng rất coi thường con, muốn đuổi con đi! Quá đáng lắm hu hu hu... Nếu có thể về nhà, ai muốn ở đây chứ!" Lê Văn thút thít: "Con chưa từng bị ai nói như vậy!"

Tưởng Nhuỵ tức giận: "Vậy con nói Hoài vương phi là sao?"

"Hoài vương phi đứng sau biểu đệ đó, nghe hắn nói vậy thì không lên tiếng, còn có ý cười, rõ ràng là đang chế giễu con!"

Tưởng Nhuỵ kinh ngạc: "Đây là sự thật?! Hôm qua lúc Hoài vương phi mời chúng ta tới, không phải, không phải có vẻ rất dễ nói chuyện sao..."

Lê Văn càng khóc thảm thương: "Nương không tin con? Nhưng nàng ta thực sự đứng ở đó, không ngăn tên kia mắng con, như bị điếc vậy!"

Tưởng Nhuỵ nghĩ, biểu đệ của Hoài Vương mắng Lê Văn, cho dù Hoài vương phi nhìn thấy thì chắc chắn cũng sẽ coi như không nhìn thấy, chỉ khổ nhi nữ nhà mình phải chịu ấm ức. Nàng ta đau lòng ôm chặt Lê Văn: "Nhưng, nhưng cũng không còn cách nào... Ài, A Văn, đừng khóc nữa, nương biết con rất ấm ức! Nhưng bây giờ cũng không còn cách nào, đợi khi chuyển ra ngoài sẽ tốt thôi, được không?"

Lê Văn: "Khi nào mới có thể chuyển đi chứ!"

Tưởng Nhuỵ: "Chuyện này phải xem khi nào Hoài Vương tìm được nhà cho chúng ta..."

Lê Văn thò đầu ra khỏi vòng tay Tưởng Nhuỵ: "Có tốt như căn nhà trước đây không?"

"Chắc chắn không bằng." Tưởng Nhuỵ thở dài.

Ngừng lại một lúc, nàng ta lại nói: "Thực ra con xem, Hoài vương phủ này không phải tốt hơn phủ thái phó của chúng ta trước đây nhiều sao. Hoa viên rộng rãi, còn có vài cái, hạ nhân cũng nhiều, đồ ăn cũng phong phú hơn. Thế nên A Văn đừng buồn nữa, ngoan."

Lê Văn ấm ức nói: "Nhưng con nhìn rồi, Thiên Tư Đường này của chúng ta là nhỏ nhất! Mấy nơi khác còn to hơn chỗ này của chúng ta! Vị trí chỗ này cũng khuất... Quá đáng quá, chỉ cho chúng ta ở chỗ kém nhất thôi!"

Tưởng Nhuỵ hơi đồng tình: "Nương cũng phát hiện ra... Có điều còn cách nào chứ, con cũng biết bây giờ chúng ta đang ở nhờ mà."

Lê Văn nghịch ngón tay, bức bối thút thít hai tiếng. Tưởng Nhuỵ vỗ về nó: "Được rồi, A Văn ngoan, đừng khóc nữa. Bây giờ chúng ta ở Hoài vương phủ, ăn mặc đều do Hoài Vương cung cấp, người ta không muốn cho chỗ tốt thì biết làm thế nào? Bây giờ chúng ta chỉ có thể dựa vào Hoài Vương mà sống thôi."

Lê Văn nhìn Tưởng Nhuỵ một cái, vì khóc mà mắt càng thêm ướt đẫm: "Hoài Vương điện hạ là nam tử rất cao đến ngày hôm đó đúng không? Người đó nhìn có vẻ rất hung dữ."

"Đúng vậy, thế nên con phải ngoan ngoãn một chút, bằng không vương phi sẽ cho biểu đệ của vương gia tới sỉ nhục chúng ta, vương gia sẽ đuổi chúng ta đi đó!" Tưởng Nhuỵ nói rồi tự cười chế giễu: "Cũng không biết chuyện nào đáng sợ hơn."

Lê Văn bức bối đáp lại một tiếng, không nói gì nữa.

...

"... Đi tìm Liễu Niên Niên?" Tả Xu Tĩnh hơi kinh ngạc nhìn Lưu Gia Vận kiên định ngồi trước mặt mình, hoài nghi có phải vừa rồi bản thân nghe lầm không.

Sáng sớm thế này... Nàng vừa ngủ dậy, còn chưa dùng bữa thì Lưu Gia Vận đã tới tìm nàng, sau đó nói một câu khiến nàng tưởng mình còn đang mơ.

Nhưng Lưu Gia Vận vẫn giữ biểu cảm vừa bình tĩnh vừa kiên định: "Đúng vậy."

Tả Xu Tĩnh nói: "... Được thôi, nhưng, nàng ta chỉ từng quen biết với Đổng đại nhân vào hai mươi năm trước thôi."

Lưu Gia Vận lắc đầu: "Ta nhất định phải tìm được nàng ta, ta phải hỏi kỹ nàng ta rốt cuộc từng có quan hệ gì với Đổng Mịch. Nếu bọn họ thực sự có gì đó, thì đã bao nhiêu năm rồi... Tóm lại, ta nhất định, nhất định phải biết rõ."

Tả Xu Tĩnh hơi bất lực: "Di mẫu, người có thể trực tiếp hỏi Đổng đại nhân mà."

"Hắn sẽ không nói thật với ta." Lưu Gia Vận lặp lại như thể để nhấn mạnh: "Sẽ không."

Tả Xu Tĩnh không biết nên nói gì nữa. Nàng nói: "Vậy được, bây giờ người biết những gì về Liễu Niên Niên? Ví dụ, sau khi rời Phù Hương Viên thì nàng ta đã đi đâu?"

Thực ra Tả Xu Tĩnh biết đây vốn là chuyện không thể.

Hơn hai mươi năm trước, Đại Mẫn thậm chí còn chưa tồn tại. Lúc đó đang là cuối thời tiền triều, quần hùng cát cứ, chiến loạn liên miên, kinh đô tiền triều ban đầu cũng là Trường An của Đại Mẫn hiện tại. Nhưng cuối thời tiền triều, hoàng đế đần độn, nhìn Tháp Đạt dần dần đánh đến từ phương Bắc, hai bên còn có quân khởi nghĩa đánh gọng kìm thì quyết đoán chọn xuống Giang Nam, một đường tiến về phương Nam. Trường An gần như trở thành thành trống, chỉ có vài quan viên và binh sĩ ở lại.

Trường An sở dĩ cầm cự được là vì có một vị tướng tên Dịch Phi trấn thủ, trong Trường An thường xuyên khói lửa mà phố hoa trong kinh thành vẫn tồn tại được. Có khá nhiều quan viên không còn hy vọng sống, chỉ có chút tiền và lương thực nên tiêu pha rất phung phí. Khi đó Phù Hương Viên là thanh lâu lớn nhất, bên trong có không ít cô nương nổi danh. Liễu Niên Niên là một trong số đó.

Phụ thân Đổng Mịch là nhi tử của một vị quan bị giữ lại Trường An trấn thủ, hơn hai mươi năm trước hắn cũng chỉ mười mấy tuổi, thiết nghĩ cũng có tri thức nhưng thấy cố hương điêu tàn nên cũng theo đến Phù Hương Viên.

Về sau, Cao Tông đánh thẳng đến chiếm Trường An, vô số văn võ bá quan trong thành đầu hàng quy thuận Đại Mẫn, phụ thân Đổng Mịch cũng vậy. Phụ thân Tả Văn Đạo của Tả Xu Tĩnh cùng vài phụ thân của quan viên khác cũng thế. Các quan viên cũ của tiền triều đều được Đại Mẫn đối xử không tệ, thế hệ con cháu của họ cũng không bị bạc đãi.

Phù Hương Viên cũng được giữ lại, theo như điều tra của Lưu Gia Vận, trong hơn hai mươi năm này, Phù Hương Viên thậm chí chỉ từng đổi hai tú bà.

Hơn hai mươi năm trước, Liễu Niên Niên đã rời khỏi Phù Hương Viên, Lưu Gia Vận cho người đi tìm nàng ta nhưng không có kết quả, cuối cùng chỉ tìm được tin tức về tú bà của Liễu Niên Niên lúc đó. Tú bà đó đã kiếm đủ tiền nên bán lại Phù Hương Viên cho một cô nương lớn tuổi trong Phù Hương Viên, còn bà ta về quê sống, nơi ở không xa, chỉ ở một thôn nhỏ gần kinh thành.

Lưu Gia Vận định đích thân đi một chuyến.

Nàng ta tới tìm Tả Xu Tĩnh cũng là hy vọng Tả Xu Tĩnh đi cùng nàng ta. Tả Xu Tĩnh rất bất lực, nhưng cũng không tiện trực tiếp từ chối, chỉ có thể nói: "Di mẫu, dù sao ta cũng là vương phi, vương gia sẽ không cho ta đi... Hơn nữa, dù là người thì cũng không nên rời khỏi kinh thành..."

Lưu Gia Vận nói: "Không, ta nhất định phải tự mình hỏi... Thế này đi, nếu ta hỏi ra gì đó thì ta về phủ trước, sau đó người đi tìm Liễu Niên Niên cùng ta được không?"

Tả Xu Tĩnh: "Di mẫu..."

"Một mình ta, thực ra cũng không dám đi gặp Liễu Niên Niên." Lưu Gia Vận nhíu mày: "Nhưng ta cũng không thể nói chuyện này cho người khác... Nếu người sợ vương gia không đồng ý thì ta có thể nói giúp người."

Tả Xu Tĩnh quả thực rất bất lực, chỉ đành tạm thời đồng ý. Thấy Lưu Gia Vận cố chấp muốn đích thân đi tìm tú bà đó, nàng chỉ đành bảo nàng ta đợi, buổi trưa Hoài Vương hạ triều thì nói với Hoài Vương một tiếng.

Sau khi Hoài Vương hạ triều, Lưu Gia Vận đích thân đi nói với Hoài Vương chuyện này. Hoài Vương vừa nghe đã lập tức bác bỏ suy nghĩ của Lưu Gia Vận: "Không được."

Lưu Gia Vận nói: "Vương gia! Không phải nơi nào quá xa, cũng không phải chốn nguy hiểm, chỉ là một thôn nhỏ gần đây thôi."

Hoài Vương vẫn lạnh mặt nói: "Không được."

Lưu Gia Vận nói: "Ta và vương phi điện hạ sẽ không gặp nguy hiểm đâu!"

Hoài Vương đành nói: "Nếu di mẫu muốn đi thì tự đi là được, tại sao cứ phải đưa theo vương phi?"

Lưu Gia Vận cạn lời: "Chuyến đi này ít nhất cần hai ngày, một mình ta vừa nhàm chán vừa bất an thế nào chứ. Không phải A Tĩnh cũng chưa từng ra ngoài chơi sao, coi như ra ngoài dạo chơi không phải tốt sao?"

Hoài Vương không chút lưu tình: "Đã vào thu rồi, dạo chơi cái gì?"

"Vào thu cũng có phong cảnh của vào thu." Lưu Gia Vận nói: "Ngoài thành lá rụng rực rỡ, đi ngắm nhìn cũng rất tốt."

Nàng ta lại nói: "Không phải vương phi ngày ngày ở trong phủ rất chán sao? Vương gia không thể hạn chế vương phi, không cho nàng ấy đi đâu mãi được. Vương phi còn trẻ, cứ bị hạn chế trong phủ thế này rất đáng thương đó."

Hoài Vương không lên tiếng nữa.

Lưu Gia Vận chớp thời cơ: "Chỉ hai ngày thôi, mang thêm vài thị vệ và thị nữ thì xảy ra chuyện gì được chứ?"

Hoài Vương chỉ đành thở dài: "Di mẫu, người đúng là..."

Lưu Gia Vận kỳ kèo như vậy, Hoài Vương chỉ đành phái vài thị vệ võ công không tệ đi cùng Lưu Gia Vận và Tả Xu Tĩnh, nhưng chuyện này nhất định phải bảo mật hoàn toàn, không được để người khác biết. Lưu Gia Vận vốn đã không nói cho người khác, vì vậy luôn miệng đảm bảo.

Tả Xu Tĩnh thấy Hoài Vương đồng ý, Lưu Gia Vận còn kéo nàng nói rằng đến thôn trang thực ra rất vui, thì cũng chỉ đành bất lực gật đầu, dặn dò Bích Vân và Châu Nhi chuẩn bị vật tư cho hai ngày.

Trong phòng, Hoài Vương ủ rũ ôm Tả Xu Tĩnh: "Ngày thường di mẫu tới thì cũng đành, lần này còn muốn đưa nàng ra ngoài."

Tả Xu Tĩnh nói: "Bây giờ thấy không nỡ rồi? Vừa rồi chàng còn đồng ý mà."

Hoài Vương nói: "Di mẫu nói nàng còn trẻ, ở mãi trong vương phủ rất nhàm chán. Ta nghĩ thấy cũng có lý, mặc dù nàng không sợ nhàm chán, nhưng thỉnh thoảng ra ngoài dạo chơi cũng không tệ."

Tả Xu Tĩnh nói: "Cũng đúng, hơn nữa cũng chỉ hai ngày thôi, hai ngày sau là về rồi."

Hoài Vương gật đầu: "Trên đường nhất định phải cẩn thận. Ta nói với phu xe rồi, đi đường chính thì sẽ không có nguy hiểm gì, ngoài ra còn phái mười bốn thị vệ, võ công bọn họ đều không kém."

Tả Xu Tĩnh nói: "Ừm, vương gia đúng là chu đáo."

Hoài Vương bất lực nhìn nàng một cái, một lúc lâu sau mới nói: "Nếu không phải có nhiều việc, ta quả thực muốn đi cùng nàng."

Tả Xu Tĩnh nói: "Bây giờ chàng phải xử lý chính sự giúp hoàng thượng, không giống trước kia nữa, vẫn là xử lý chính sự quan trọng."

Hoài Vương thở dài, không nói gì nữa.

Vì lỡ thời gian, sáng sớm hôm sau Tả Xu Tĩnh và Lưu Gia Vận mới xuất phát, chiều tối hôm đó vừa hay đến được thôn nhỏ, sau đó gặp tú bà kia. Vì đi đường đêm nhiều nguy hiểm nên phải ở thôn đó một đêm, ngày hôm sau quay về kinh thành là được.

Niên ca nhi rất nghi hoặc vì mẫu thân nhà mình và biểu tẩu đột nhiên muốn đi đâu đó, còn không đưa nó theo. Nó hơi mờ mịt, nhưng Lưu Gia Vận nói với nó rằng hai người có chuyện phải làm, phải đi hai ngày, bảo nó ngoan ngoãn ở Hầu Trúc Đường đọc sách. Sau khi Tả Xu Tĩnh và Lưu Gia Vận rời đi, Đổng Tư Niên mới chậm chạp ý thức được một chuyện: Hai ngày này không có ai quản nó, bắt nó đọc sách nữa!

Đổng Tư Niên còn chưa kịp hoan hô thì đã phát hiện biểu huynh của mình đen mặt, khắp người tản ra khí tức người sống chớ gần, bộ dạng vô cảm rất đáng sợ...

Còn lý do, không phải vì biểu tẩu phải đi hai ngày sao...

Đổng Tư Niên lắc đầu quay về Hầu Trúc Đường, thấy rất kỳ lạ, ban đầu biểu huynh rõ ràng có ý trung nhân khác mà! Sao bây giờ lại ân ân ái ái với biểu tẩu rồi... Hỏi thế gian tình là chi!

...

Tả Xu Tĩnh và Lưu Gia Vận gần như đi thẳng không ngừng. Lưu Gia Vận ngồi trong xe ngựa, thỉnh thoảng lại kể Tả Xu Tĩnh nghe về chuyện bản thân và Đổng Mịch, nội dung không nhiều, Tả Xu Tĩnh chỉ biết sau khi Tuệ quý phi gả cho hoàng thượng khi đó vẫn là thái tử, địa vị của Lưu gia đã nâng cao. Phụ thân Lưu Gia Vận và phụ thân Đổng Mịch có giao tình, Lưu Gia Vận và Đổng Mịch gặp nhau vài lần, hai người xem như có duyên, sau đó cũng thuận lý thành chương mà thành thân, sinh con.

Lưu Gia Vận không nhìn Tả Xu Tĩnh, chỉ vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, nhẹ giọng nói: "Ta cũng biết tính cách ta không tốt, nhưng quả thực rất khó sửa. Ta và tỷ tỷ của ta, chính là Tuệ quý phi, thực ra tính cách đều hơi nóng nảy... Người từng gặp Tuệ quý phi chưa?"

Tả Xu Tĩnh thầm nghĩ đâu chỉ từng gặp, nàng thực ra còn rất hiểu Tuệ quý phi...

Như Lưu Gia Vận nói, tính cách Tuệ quý phi cũng không dịu dàng, nhưng dù sao cũng ở trong cung, Tuệ quý phi vẫn có mắt nhìn và biết cách kiềm chế hơn Lưu Gia Vận nhiều. Nếu Lưu Gia Vận vào cung, e rằng sẽ không có được địa vị như Tuệ quý phi hiện giờ.

Lưu Gia Vận nói tiếp: "Có điều tỷ tỷ thông minh hơn ta một chút nên ta thấy rất may vì chỉ gả cho một thượng thư. Cũng có thể vì tỷ tỷ ta là quý phi, Đổng Mịch chưa từng nhắc đến chuyện nạp thiếp. Ta và Đổng Mịch đã thành thân gần hai mươi năm, mặc dù... thường xuyên cãi vã, nhưng hắn chỉ dỗ một chút là ta sẽ quay về. Mấy năm nay ta cũng đã ít cãi nhau với hắn, ta đã cố nhẫn nhịn rồi, lần trước sau khi chuyện Tần Diễm Diễm trôi qua, ta vốn không định cãi nhau với hắn về mấy chuyện này nữa. Nhưng hắn thực sự... thực sự khiến ta nguội lạnh!"

Tả Xu Tĩnh chỉ đành nói: "Di mẫu, ta vẫn giữ câu nói đó, Liễu Niên Niên chỉ là một nữ tử từ hai mươi năm trước. Cho dù khi đó Đổng đại nhân nhớ nhung nàng ta, nhưng có thể cũng chỉ là sự nhớ nhung khi cầu mà không được thôi. Nhiều năm trôi qua như vậy, với Đổng đại nhân của bây giờ mà nói, đương nhiên người càng quan trọng hơn."

Lưu Gia Vận nói: "Nhưng chướng ngại này, nếu không làm rõ thì ta thực sự không thể vượt qua."

Tả Xu Tĩnh vỗ tay nàng ta: "Thế nên không phải chúng ta đang đi làm rõ đây sao, người cũng đừng nghĩ nhiều nữa. Đợi khi gặp được tú bà đó... Tú bà đó họ gì?"

"Hình như họ Thư."

"Ừm, lát nữa gọi Thư bà bà là được." Tả Xu Tĩnh suy nghĩ rất chu đáo: "Có điều, sao di mẫu không cho người mời bà ấy đến kinh thành? Phải đích thân đi một chuyến..."

"Ta từng mời rồi." Lưu Gia Vận nói: "Nhưng bà ta đã già, không chịu đi, huống hồ ta cũng không có mặt mũi nói ra thân phận của mình. Bà ta nghe xong thì thấy kỳ lạ, nên không chịu đến. Lúc rời khỏi Phù Hương Viên thì bà ta không còn trẻ nữa, sau này cũng không gả đi, chỉ sống một mình, bên cạnh không có người thân, bảo bà ta đến kinh thành một mình thì bà ta chắc chắn không yên tâm."

Tả Xu Tĩnh gật đầu, không hỏi nữa.

Cả đường xem như thuận lợi, hai người đến thôn Vương Gia đó vào chiều tối. Mặc dù tên là thôn Vương Gia, nhưng trong thôn thực ra rất ít người họ Vương. Lưu Gia Vận cho hạ nhân từng đến trước đó dẫn đường, mấy người đi về phía trước, đến một căn nhà khá lớn.

Căn nhà đó xa hoa hơn hầu hết những nhà khác trong thôn Vương Gia, có thể thấy vị Thư bà bà này kiếm được không ít tiền từ Phù Hương Viên. Lưu Gia Vận gõ cửa, hạ nhân bên trong mở cửa, thấy Tả Xu Tĩnh và Lưu Gia Vận thì hơi ngẩn người, nói: "Các người đến tìm lão phu nhân sao?"

Lưu Gia Vận nói: "Đúng vậy, chúng ta tới từ kinh thành, tìm Thư lão thái thái hỏi vài chuyện, nhờ ngươi nói với lão thái thái một tiếng. Bất luận lão thái thái có nói không, chúng ta đều sẽ trả công cho lão thái thái."

Lưu Gia Vận trực tiếp nhắc đến việc trả công khiến hạ nhân đó ngẩn ra, chỉ đành xoay người đi thông báo, một lúc sau liền mở cửa cho mấy người Lưu Gia Vận và Tả Xu Tĩnh vào.

Tú bà đó ngồi trong đại sảnh. Bà ta có vẻ đã hơn sáu mươi, thái dương đã có tóc bạc, nhưng cơ thể nhìn vẫn còn tinh thần, trong tay cầm một ống điếu, nhả khói. Thấy Tả Xu Tĩnh và Lưu Gia Vận, bà ta cười nói: "Khách quý, khách quý. Mau ngồi mau ngồi."

Lưu Gia Vận khẽ ngẩn người, Tả Xu Tĩnh cười khẽ rồi ngồi xuống.

Thư bà bà nói: "Nhìn y phục hai vị là biết nhất định là quý nhân từ kinh thành. Trước đây muốn đón ta đến kinh thành, có phải cũng là hai vị? Ai da, sớm biết vậy thì ta đã đi rồi, chắc chắn là được chiêu đãi rất tốt."

Thư bà bà không còn trẻ nhưng nói cười rất vui vẻ, cũng không khiến người khác thấy khó chịu. Năm đó có thể kinh doanh Phù Hương Viên tốt như vậy, quả nhiên tài ăn nói là tốt nhất.

Thư bà bà nhìn Tả Xu Tĩnh rồi lại nhìn Lưu Gia Vận: "Hai vị có chuyện muốn hỏi ta? Là chuyện gì? Nếu biết, ta nhất định sẽ không giấu giếm."

Lưu Gia Vận đi thẳng vào vấn đề: "Ta muốn hỏi về chuyện Liễu Niên Niên."

Thư bà bà hiển nhiên không ngờ Lưu Gia Vận sẽ nhắc đến Liễu Niên Niên. Bà ta ngẩn ra, sau đó hơi nghi hoặc nói: "Niên Niên? Đã rất nhiều năm ta không nghe đến cái tên này rồi..."

Lưu Gia Vận nói: "Đúng vậy, vì hai mươi năm trước nàng ta đã rời khỏi Phù Hương Viên."

Thư bà bà gật đầu: "Ban đầu ta cũng đoán được hai mươi năm sau sẽ có người đến tìm ta vì nàng ta, dù sao năm đó người thích nàng ta đúng là rất nhiều, nhưng ta không ngờ... người tới tìm ta lại là nữ tử."

Bà ta rõ ràng đang nói đùa, cũng có ý trêu chọc, nhưng Lưu Gia Vận lại không cười nổi: "Vậy xin hỏi bà có biết bây giờ Liễu Niên Niên đang ở đâu không?"

Thư bà bà nhíu mày: "Sao ta biết được... Đã hơn hai mươi năm rồi."

"Vậy, ban đầu nàng ta rời đi thì đã đi đâu, bà có biết không?" Lưu Gia Vận nghiêm túc nói.

Thư bà bà suy nghĩ một lúc: "Chắc là tiếp tục ở trong kinh đô."

"Cái gì...?" Lưu Gia Vận hơi kinh ngạc: "Vậy tại sao ban đầu nàng ta lại rời khỏi Phù Hương Viên, có người chuộc thân cho nàng ta sao?"

Thư bà bà nói: "Hừm, ngươi hỏi nhiều như vậy, cũng nên để bà lão ta hỏi vài câu chứ nhỉ? Ban đầu Liễu Niên Niên là cây tiền tài trong tay ta, tính cách cũng tốt, mặc dù hiện giờ đã hơn hai mươi năm không gặp nhưng ta cũng xem như có duyên với nàng ta. Ngươi đột nhiên tới hỏi về nàng ta, ta cũng không thể nói ra tất cả."

Lưu Gia Vận chỉ đành nói: "Ta không hề có ác ý gì với Liễu Niên Niên, ta chỉ muốn hỏi rõ vài chuyện về nàng ta thôi."

Thư bà bà liếc Lưu Gia Vận một cái: "Lẽ nào... trượng phu của ngươi, từng có gì đó với Liễu Niên Niên?"

Lưu Gia Vận ngẩn ra, không lên tiếng.

Thư bà bà hút một hơi thuốc, cảm thán: "Ta biết ngay mà, chỉ có thể là vậy thôi. Vậy ta nói cho ngươi vậy, ban đầu Liễu Niên Niên chỉ bán nghệ không bán thân, cho dù trượng phu ngươi từng quen biết Liễu Niên Niên thì nhất định cũng chỉ là tri âm. Chuyện không có gì to tát, đã hơn hai mươi năm rồi, vị phu nhân này sao còn phải đặc biệt tới tìm ta."

Lưu Gia Vận nói: "... Nếu ta nói trượng phu ta đặt tên cho con ta là Tư Niên thì sao."

Thư bà bà hút một hơi thuốc, không lên tiếng.

Lưu Gia Vận nói: "Ta sẽ không hãm hại Liễu Niên Niên, ta chỉ muốn tìm nàng ta để hỏi cho rõ..."

"Ngươi muốn hỏi ta, nhưng ta thực sự không biết bây giờ nàng ta đang ở đâu, sống thế nào. Còn chuyện khi đó..." Thư bà bà nhíu mày: "Đành vậy, đều là chuyện đã qua, nói với ngươi cũng không sao. Dù sao người đó cũng chết rồi."

Lưu Gia Vận nói: "Ai chết?"

"Vị tướng quân trấn thủ Trường An cho tiền triều năm đó, người tên Dịch Phi. Không biết các ngươi có biết không... chắc chắn cũng có chút ấn tượng." Thư bà bà nói.

Lưu Gia Vận gật đầu: "Biết."

"Sau này Liễu Niên Niên đã thay đổi tên họ, gả cho Dịch Phi." Thư bà bà nói.

Lưu Gia Vận ngẩn người: "Liễu Niên Niên gả cho tướng quân tiền triều?"

"Đúng vậy, ta cũng không biết bọn họ quen nhau thế nào, nói chung sau đó Liễu Niên Niên một lòng hướng về phía hắn, về sau có mang, tướng quân đó liền trực tiếp chuộc thân rồi cưới nàng ta về nhà. Có điều tướng quân đó đã có hôn ước, hình như là nhi nữ của sủng thần nào đó, đã sớm theo đến Giang Nam, không có qua lại gì với tướng quân. Nhưng vì hôn ước này mà tướng quân không thể cưới nàng ta làm thê... Thực ra nói thì nói vậy, nhưng theo ta thấy, nào có đạo lý tướng quân cưới nữ tử thanh lâu làm thê? Có thể làm thiếp đã tốt lắm rồi. Vì thế hôn sự này rất kín đáo, có lẽ không nhiều người biết. Người nàng ta gả, nói không tốt thì dù sao cũng là phu nhân tướng quân, nhưng nói tốt, thì lại là tướng quân của triều đình sắp diệt vong, đúng là bi thảm." Thư bà bà cầm ống thuốc, hồi tưởng ngắt quãng, Lưu Gia Vận cũng không ngắt lời bà ta mà chỉ yên lặng lắng nghe.

Thư bà bà ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: "Nhưng sau đó nàng ta sống không tốt lắm. Về sau, không biết tại sao nhi nữ của sủng thần kia quay về, thành thân với Dịch Phi. Ta nghe nói tướng quân đã cưới một con sư tử, còn nghe nói có thị nữ, là tỳ nữ thân cận của sư tử, đưa con của tiểu thiếp của tướng quân... Người khác không biết tiểu thiếp của tướng quân là ai, nhưng ta biết, tướng quân đó chỉ có một tiểu thiếp là Liễu Niên Niên thôi... Cũng tức là đưa con của Liễu Niên Niên đi. Khi đó tướng quân ra ngoài đánh trận, hai đứa bé đó một đứa ba tuổi, một đứa vẫn còn bọc tã, nói là đưa ra ngoài chơi, thực ra làm gì có thị nữ nào đưa ra ngoài chơi? Huống hồ trong thành cũng không yên bình... Tóm lại là cuối cùng thị nữ đó và hai đứa bé đều biến mất. Có lẽ đã hại chết con của Liễu Niên Niên rồi, ài."

Lưu Gia Vận không ngờ lại nghe được bí mật này, có chút sững sờ. Tả Xu Tĩnh nghe xong cũng cảm thấy không chấp nhận được, Liễu Niên Niên đó một lúc mất hai đứa con, có lẽ sẽ phát điên mất...

"Đây cũng là chuyện duy nhất liên quan đến nàng ta mà ta nghe được lúc Dịch Phi còn sống. Sau này nàng ta sống thế nào, ta quả thực không biết nữa." Thư bà bà nói.

Lưu Gia Vận nhíu mày: "Nhưng, trước khi Cao Tông làm chủ Trường An, không phải tướng quân đó đã tử trận rồi sao... Tính ra, thời gian hai người họ ở bên nhau còn chưa tới mười năm..."

"Chắc là khoảng tám chín năm." Thư bà bà nói: "Đáng tiếc lúc đó ta đã rời kinh thành về đây sống, sau này mới biết chuyện Dịch Phi chết, Liễu Niên Niên cũng chết trong kinh đô hay còn sống thì ta cũng không biết. Ài, nếu nàng ta không yêu Dịch Phi thì cũng không đến mức thảm như vậy."

Lưu Gia Vận nói: "Vậy... bà nói nàng ta đã đổi tên họ, bà có biết nàng ta đổi thành tên gì không?"

Thư bà bà nhíu mày nghĩ kỹ lại một lúc: "Liễu Niên Niên vốn là cái tên nàng ta đặt sau khi tới Phù Hương Viên, thế nên cũng không thể coi là thay tên đổi họ, chỉ là đổi về tên của mình thôi. Nàng ta họ Lâm, tên... tên Huyền Nguyệt. Đúng, tên là Lâm Huyền Nguyệt."

Lưu Gia Vận gật đầu hỏi Thư bà bà xem là Huyền nào và Nguyệt nào, nhưng Tả Xu Tĩnh ở một bên chợt nói: "Cái gì?! Lâm Huyền Nguyệt?!"

Thư bà bà và Lưu Gia Vận đều bị nàng doạ cho nhảy dựng. Lưu Gia Vận nói: "Sao thế? Người quen nàng ta?"

Tả Xu Tĩnh gần như đờ đẫn lắc đầu: "Không... Chỉ là cảm thấy... cái tên này hơi kỳ lạ."

Lưu Gia Vận bất lực nói: "Tên này thì lạ gì chứ."

Sau đó lại quay đầu hỏi cụ thể Thư bà bà, Tả Xu Tĩnh ngồi một bên, trong đầu trống rỗng.

Bùi Tắc lớn hơn Bùi Đông Tịnh ba tuổi.

Lúc nhỏ Bùi Tắc từng nói với Bùi Đông Tịnh, phụ mẫu bọn họ mất sớm, phụ thân họ Bùi, không rõ tên huý, còn mẫu thân tên Lâm Huyền Nguyệt.

Tả Xu Tĩnh sững người, vươn tay khẽ viết ra chữ Bùi.

Chữ Bùi (裴), trên Phi (非) dưới Y (衣), nếu lật ngược lại, đồng âm Dịch Phi.

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Đông Tịnh hoàn toàn không ngờ, tình địch của di mẫu của trượng phu mình là mẫu thân của mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio