Trần Hạo Minh lắc lắc đầu, người cổ đại thì thường có lối suy nghĩ là thương nghiệp nằm trong tay nhà nước, nhà nước bán gì, mua gì đều phải quản, nhưng như thế thì có khác gì bao cấp đâu? Hắn không muốn thế.
- Thôi được rồi, để ta nói ra ý nghĩ của mình cho ngươi nghe nhé. Mục đích trước mắt của chúng ta là phát triển kinh tế. Kinh tế thì không chỉ bao gồm thương nghiệp như ngươi nói mà nó còn có cả nông nghiệp và các loại nghề nghiệp khác nữa. Muốn phát triển kinh tế thì trước hết phải chú trọng đến sản xuất, ý ta muốn nói đến việc trồng trọt nông nghiệp mà ta đang cố gắng phát triển. Ngoài ra thì còn việc làm ra các loại công cụ phục vụ sản xuất như là cái máy cày mà ngươi đã xem đó cũng phải lưu ý kĩ để phát triển.
- Chỉ khi chúng ta phát triển được những thứ cơ sở đó thì mới có thể tiếp tục phát triển về thương nghiệp, bởi vì nếu không có hàng hóa làm ra thì chúng ta buôn bán cái gì chứ? Về điểm này thì ngươi chắc chưa nghĩ tới rồi.
Khổ Trường cúi đầu suy tư, đúng là trước đây sư phụ hắn là một đại thần tài chính, nhưng mà công việc của ông cũng chỉ là đầu tư tiền đề xây dựng các công trình, quản thuế má, nhờ đó mà tiếp xúc nhiều với giới buôn bán, biết được nhiều bí mật làm ăn của họ mà thôi. Còn bảo hắn làm chuyện như quản chuyện phát triển kinh tế của cả một quốc gia thì hắn chưa biết phải làm thế nào.
- Muốn buôn bán phát triển thì hàng hóa phải phong phú, hiểu rồi chứ? - Trần Hạo Minh hỏi.
- Thưa công tử, Khổ Trường đã hiểu.
Trần Hạo Minh hài lòng nói tiếp:
- Ý của ta là muốn ngươi giám sát về sản lượng của những công việc sản xuất này rồi báo cho ta, chúng ta sẽ dựa vào đó để đưa ra những hành động tiếp sau đó.
Khổ Trường gật gật đầu hội ý, những điều Trần Hạo Minh nói cũng không khó hiểu.
- Nhưng mà mục đích của ta không chỉ là phát triển kinh tế của Đông Tiên quốc mà là cả có thể khống chế được một phần kinh tế các nước khác nữa. Để làm được điều đó thì ta đã nghĩ ra cách, đó là “khống chế tiền tệ”.
Khổ Trường lần này thì không hiểu thật rồi, tiền thì hắn biết, người thường thì ai chả cần tiền, đến thần tiên trong người cũng có tiền chứ đừng nói đến họ. Nhưng tiền tệ là cái quái gì, mà làm thế nào để khống chế.
- Ngươi cứ bình tĩnh đã huynh đệ, hay nghe ta nói xong, sau đó thì về suy nghĩ lại thật kỹ nhé.
- Vâng! Xin công tử chỉ giáo.
- Trước hết ta hỏi ngươi nhé, nếu ngươi cần mang rất nhiều tiền trong người thì ngươi sẽ chọn mang loại tiền gì, vàng hay là bạc.
- Thưa công tử, Khổ Trường tuy ngu muội nhưng theo ý của tôi thì người ta sẽ mang ngân phiếu, gọn gàng và không hề nặng nề, giá trị cũng tương đương.
Trần Hạo Minh mỉm cười nói tiếp:
- Đúng rồi đó, tiền tệ trong ý của ta chính là thứ giống hệt ngân phiếu, nhưng giá trị của nó không chỉ là vạn lượng bạc, ngàn lượng hay trăm lượng mà có cả những giá trị nhỏ hơn, để cho những người không có nhiều tiền cũng có thể sử dụng nó.
Kiếp trước, tiền giấy không phải thứ gì xa lạ với Trần Hạo Minh, hình thức tồn tại của tiền giấy chính là dùng vàng để đảm bảo, có thể nói rằng ngân phiếu cũng là một hình thức sơ khai của tiền giấy này. Hắn cũng không cần phải để ý nhiều đến tỷ giá hối đoái hay là mất giá lên giá, bởi vì hắn sẽ là người đầu tiên phổ biến tiền giấy này ra, các nước khác dù có biết được lợi ích của việc này và làm theo thì cũng sẽ mất một thời gian dài.
Trong cái thời gian đó, hắn sẽ lợi dụng những thứ độc quyền của mình như là mấy thứ máy móc, và đồ dùng điện. Sử dụng chúng giống như Hoa Kỳ năm xưa lợi dụng súng ống trong chiến tranh để phổ biến tiền tệ của mình ra toàn cái đại lục này.
Nắm được tiền tệ trong tay, hắn sẽ có trăm nghìn cách để các thương nhân, những người có nhiều tiền tệ nhất trở thành người trợ giúp hắn phát triển nền kinh tế này. Kinh tế phát triển hơn hẳn các nước kia bao nhiêu thì người đi theo Đông Tiên quốc sẽ tăng bấy nhiêu, đó cũng chính là cách mà Trần Hạo Minh lựa chọn để tăng “khí vận” cho giáo mình.
Không cần truyền đạo, mà là truyền đi sự tiến bộ, truyền đi những thứ hắn biết để làm cho cuộc sống của người dân tốt hơn.
- Xin lỗi công tử, Khổ Trường vẫn chưa hiểu, người làm thế có tác dụng gì?
- Ngươi cứ bình tĩnh nghe ta nói hết đã. Ta muốn làm ra tiền giấy, ngươi cứ coi nó là ngân phiếu mệnh giá nhỏ đi, mục đích căn bản là muốn người bình thường cảm thấy tiện lợi hơn khi tích trữ tài vật mà thôi. Nhưng tác dụng của nó thì lại vô cùng lớn nếu ta muốn khống chế được nền kinh tế.
- Ngươi thử nghĩ xem, hầu hết bạc thỏi và bạc đĩnh, cả vàng nữa bây giờ đều là quý tộc tự đúc, chỉ có thứ tiền xu nhỏ nhất là được quốc gia đúc mà thôi. Nếu để cho họ tự đúc bạc thì người khác làm sao mà biết được là trong một thỏi bạc có bao nhiêu bạc và bao nhiêu đồng, sắt. Cũng từ đó mà nhiều kẻ sẽ bớt bạc đi và thêm các chất khác vào để làm lợi cho bản thân. Việc này tám nước cũng biết nhưng chẳng biết phải làm sao cả, hoàng thất đúc ra bạc thật nhưng lại bị những kẻ gian đó mang về đúc lại, trở thành bạc có tạp chất.
- Nhưng nếu bây giờ người ta sử dụng tiền giấy thì là sao mà những kẻ này có thể ăn bớt được chứ, giấy làm sao mà đúc được. Hơn nữa nhờ thế mà một lượng bạc lớn sẽ nằm trong tiền trang của quốc gia, dễ dàng cho chúng ta quản lý hơn.
Khổ Trường nghe đến đó thì hai mắt sáng lên, quả nhiên là cái lợi ích này hắn chưa nghĩ đến. Còn vấn đề làm giả tiền giấy thì hắn chưa lo lắng đến, thời đại này nạn làm giả ngân phiếu cũng chưa có xảy ra nhiều nên hắn chưa lo lắng là phải.
- Công tử, Khổ Trường tuy chưa hiểu hết nhưng cũng đã nắm được những lợi ích mà người nói.
Trần Hạo Minh ngắt lời:
- Chưa đâu, chưa đâu. Chúng ta phát hành thứ này, thương nhân cũng sẽ mang nó sang các nước khác để sử dụng, giúp chúng ta làm ảnh hưởng của tiền này lan rộng hơn. Đặc biệt là khi mà hàng hóa của Đông Tiên quốc chúng ta sắp tới bán ra bên ngoài đều sẽ là những thứ chỉ Đông Tiên quốc mới sản xuất được. Đông Tiên quốc sẽ nhờ đó mà thúc đẩy lưu hành tiền giấy bằng cách ưu đãi hơn khi mua hàng, mấy thứ đồ hiếm có như máy móc thì chỉ bán cho người dùng tiền giấy. Hắc hắc, lúc đó ta không tin là thứ chúng ta phát hành không lưu hành rộng rãi được.
Khổ Trường càng ngày càng khâm phục Trần Hạo Minh, từ sáng kiến sử dụng ngân phiếu để tránh tình trạng đúc bạc giả, đến lợi dụng nó để âm thầm khống chế được cả tiền tệ của các nước khác, từ đó mà can thiệp được vào nền kinh tế của bọn họ. Không cái nào một người bình thường có thể nghĩ ra được. Khổ Trường đâu có biết là Trần Hạo Minh cũng đâu có nghĩ ra mà chỉ học tập Hoa Kỳ chứ.
- Thôi được rồi, ngươi hãy về suy nghĩ kỹ đi, sau đó thì viết hết những kế hoạch mà ngươi có thể nghĩ để thực hiện chuyện này ra cho ta xem sao. Tối nay cũng nên ngủ sớm, ngày mai đi theo ta đến diễn tốt cái vai “Trần tôn giả” của ngươi.
- Vâng! Thưa công tử.
Trần Hạo Minh xoay người rời đi, hắn bây giờ còn phải đi xem ba tên thủ hạ là Lâm Thành Nhân, Mộc Diệp và Cơ Quan làm ăn thế nào. Tuy đã tin tưởng giao việc cho họ nhưng hắn vẫn cần phải giám sát xem họ có sai lầm ở chỗ nào hay không để sửa chữa kịp thời nữa.
Cũng may, ba tên thủ hạ của hắn đều là nhân tài. Tuy mới vào làm việc nên cũng chưa quen thuộc lắm nhưng đều rất cẩn thận làm từng bước, mỗi việc họ làm đều tính trước tính sau rất lâu nên chưa mắc phải sai lầm gì.
Lâm Thành Nhân rất chú trọng vào việc quản lý nhân khẩu, nhất là khi mà Trần Hạo Minh quyết định tổ chức khai hoang thì mấy khu vực đó có rất nhiều người đổ dồn về mong rằng mình có cơ hội sở hữu ruộng đất của riêng mình. Vấn đề quản lý nhân khẩu là cực kỳ quan trọng. Quan điểm của hắn đều được các chưởng giáo tán đồng nên lệnh đã được truyền xuống bên dưới, ra lệnh phải làm thật nghiêm chuyện này. Ngoài chuyện đó ra thì việc ban hành pháp luật cũng được hắn cùng với Mộc Diệp và các vị chưởng giáo bàn đi bàn lại rất nhiều lần.
Tên Cơ Quan kia không hổ là nhân tài về cơ khí, mấy thứ máy móc động cơ hơi nước đơn giản không thể làm khó được cho hắn. Đến bây giờ cũng đã làm ra được chiếc máy cày đầu tiên. Ngoài ra hắn còn chế tạo ra được vài món đồ dùng điện đơn giản như cái quạt hay là đèn.
Đó cũng là mấy thứ đồ duy nhất mà Trần Hạo Minh nhớ được, bởi vì nguyên lý làm việc của quạt điện, động cơ hơi nước hay bóng đèn thì khá đơn giản, còn mấy thứ công nghệ cao khác thì hắn chịu, thật sự là không thể nắm bắt được. Tất cả cũng chỉ trông chờ vào những người học được những thứ này tự nghiên cứu sáng tạo thêm thôi.
Còn Mộc Diệp cũng không chịu thua kém, chỉ có gần một tháng tham gia vào công việc tình báo và trị an nhưng hắn đã tiêu diệt được ba tên gián điệp của Tiên Nho quốc, một tên đạo sĩ giả điên là người của Tiên Đạo quốc. Về trị an thì hắn làm khá tốt, mấy việc phạm tội vì được làm chặt chẽ nên giảm mạnh, dân tình ra đường trong một tháng này cũng cảm thấy an toàn hơn.
Cả Đông Tiên quốc giờ đây đang bừng bừng khí thế, từng bước từng bước phát triển đi lên. Trần Hạo Minh không hi vọng quốc gia này phát triển đến trình độ như kiếp trước, nhưng hắn có niềm tin là hai lăm năm sau, Đông Tiên quốc có thể sánh được với các nước phương tây cuối thế kỉ , thừa sức đạp đổ mọi thế lực phong kiến hủ bại nào đối đầu với mình.
Ngày hôm sau, Trần Hạo Minh dẫn Khổ Trường đến thư phòng của Trần Thiên Đức để họp mặt giống như đã bàn trước đó.
Bảy vị chưởng giáo đều có mặt, nhưng Nhật Quang chưởng giáo thì đã bị tách biệt hẳn ra ngoài. Điều này làm cho các chưởng giáo cảm thấy khó hiểu.