Đoàn xe của Trần Hạo Minh cũng đã bất tri bất giác rời kinh đô được tháng.
Trong thời gian này, cuộc sống của hắn khá là yên bình. Ngoài mấy lần gặp phải vài đội cướp to nhỏ có hứng thú với vàng bạc của đoàn, sau đó cũng nhanh chóng bị đội hộ về người diệt sạch thì cũng không gặp phải cao thủ tu chân giới, cũng không hề bị ám sát nữa. Điều này làm cho lục hoàng tử tha hồ khoác lác trước mặt tam công chúa của chúng ta là hắn anh minh thế nào, quyết định đúng đắn ra sao, làm Lạc Tuyết Nhan liên tục bĩu môi trừng mắt khinh thường hắn.
Trong tháng này, nhờ song tu cùng với Lạc Tuyết Nhan, luồng khí cực dương trong linh hồn Trần Hạo Minh đã dung hợp hoàn mỹ với nhau, lại hòa hợp cùng cực âm khí do song tu có được, làm cho hắn cảm nhận được khí tức của mình có chút biến dị, nhưng hắn cũng có cảm giác điều này cũng không tổn hại gì cho lắm. Thực lực của hắn cũng theo đó mà hồi phục mạnh mẽ.
Lạc Tuyết Nhan cũng nhờ hắn mà cực âm khí trong cơ thể đã được cực dương khí xoa dịu, nàng cảm giác cơ thể mình tốt hơn rất nhiều. Tính khí nàng cũng có sự biến đổi, đối với Trần Hạo Minh ôn hòa hơn rất nhiều, nhiều lúc còn nở một nụ cười thật ngọt ngào làm cho sắc lang nhà chúng ta ngẩn người cả nửa ngày. Nhưng cái sự ôn hòa ấy cũng chỉ dành cho hắn mà thôi, người khác chưa có đãi ngộ đó.
Nhờ khí tức được điều hòa, tốc độ tu luyện của Lạc Tuyết Nhan cũng tăng lên rất nhiều, chỉ trong tháng nàng đã thành công tiến giai từ Trúc Cơ trung kỳ lên Trúc Cơ hậu kỳ, có thể kết đan bất cứ lúc nào.
Cái quá trình tiến giai này cũng như lần trước, nhẹ nhàng mà đến trong một đêm..., sau đó là Trần Hạo Minh thực hiên chức trách của người chồng, đó là giúp nàng tắm rửa, và thú tính của hắn cũng tha hồ có cơ hội lộng hành.
Hôm nay, khi mà đoàn xe đi qua Lãnh Phong quận của Tiên Hạc quốc thì Lạc Tuyết Nhan chợt thấy cơ thể mình rất khó chịu.
Nàng cũng không rõ ràng là khó chịu ở chỗ nào, nhưng mà khí tức trong người nàng thì cứ nhộn nhạo cả lên, cảm giác có thể tràn hết ra ngoài bất cứ lúc nào.
Nàng cứ như vậy cả ngày, đến tối thì đã mệt đến mức không ngồi dậy nổi. Nhưng nàng cũng không nói với ai, mãi cho đến khi Trần Hạo Minh tiến vào phòng nàng để nghỉ ngơi thì mới phát hiện ra dị trạng.
Lòng hắn cuống lên, nhanh chóng kiểm tra cơ thể nàng thì phát hiện ra vấn đề nằm ở linh hồn.
Qua song tu, Lạc Tuyết Nhan hấp thu rất nhiều cực dương khí từ hắn để điều hòa cho cơ thể, nhưng linh hồn của nàng thì vẫn chỉ tồn tại tuyệt âm thái huyền khí, chính vì vậy mà linh hồn cùng cơ thể có khí tức không ăn khớp với nhau. Ngày thường thì biểu hiện của điều này không rõ ràng nhưng khi đi vào Lãnh Phong quận, thời tiết lạnh lẽo ở đây nhanh chóng thâm nhập cơ thể nàng, làm cho sự lạnh lẽo của linh hồn cũng tăng lên, cũng như giọt nước làm tràn ly, linh hồn của nàng đang dần bài xích cơ thể.
Biện pháp chữa bệnh duy nhất bây giờ là song tu linh hồn, giúp linh hồn của nàng hấp thu thiên dương khí trong linh hồn hắn, làm cho cơ thể và linh hồn điều hòa như nhau mới giải quyết được vấn đề.
Nếu linh hồn hắn mà đã dung hợp cơ thể, thì chỉ cần song tu bình thường hắn cũng có thể giúp nàng chữa trị linh hồn, vì khi đó hắn là bất tử hồn thể, linh hồn và thân thể đã là thể rồi.
Nhưng bây giờ thì chỉ còn cách duy nhất là thần hồn xuất khiếu, tiến vào cơ thể nàng để truyền cho nàng thiên dương khí.
Điều này rất nguy hiểm, chỉ cần lúc đó bị người tấn công, hoặc thân thể của Tuyết Nhan bị hủy thì linh hồn của hắn sẽ bị trọng thương, nếu mà lực công kích quá mạnh thì có khi hồn phi phách tán. Hơn nữa muốn tiến hành việc này thì cũng cần nàng hoàn toàn tin tưởng hắn, toàn tâm với hắn, điều này thì mấy tháng nay, hắn nghĩ cũng đã làm được rồi.
Nhưng hắn vẫn quyết định cứu nàng.
Đơn giản vì hắn đã hứa, sẽ chăm sóc cho nàng thật tốt, sẽ đối tốt với nàng.
Đơn giản là vì nàng gọi hắn là phu quân, hắn cũng trêu nàng là "thê tử tỷ tỷ".
Dù sao thì gần đây hắn cũng không gặp nguy hiểm gì nên hắn cũng không lo lắng nhiều.
Dựng Lạc Tuyết Nhan dậy, truyền vào người nàng một cỗ dương khí để giúp nàng tỉnh táo, hắn nói:
- Bây giờ ta sẽ giúp nàng chữa bệnh, chút nữa nàng có thấy khó chịu, thậm chí là đau đớn, hay nóng nực thì cũng không được động niệm đến bất cứ lực lượng gì. Phải cố gắng thả lỏng, hãy tin tưởng ta, nghĩ đến những việc làm nàng vui vẻ, nếu không khi chữa trị thất bại, nàng, ta đều có thể bị tổn thương nặng nề.
Mấy tháng sống cùng nhau, dù chưa biết Trần Hạo Minh có năng lực thế nào, nhưng nàng cũng biết là hắn rất mạnh, chỉ riêng việc ở bên hắn mà nàng có thể tăng lần tu vi trong tháng đã đủ biết rồi. Hơn nữa, nàng biết hắn sẽ không hại nàng, vì vậy không hề do dự gật đầu cái rụp.
Thu hồi tâm niệm, Trần Hạo Minh nhanh chóng xếp bằng, ngồi đối diện với Lạc Tuyết Nhan, bốn tay áp lên nhau, hắn bắt đầu dẫn động lực lượng để quen dần với bên trong cơ thể Lạc Tuyết Nhan.
Qua thời gian một chén trà nhỏ, một nhân ảnh màu trắng từ bên trong người Trần Hạo Minh thoát ra, theo đỉnh đầu tiến vào trong cơ thể nàng.
Thời khắc khi linh hồn băng giá của nàng gặp được linh hồn của hắn, thân mình Lạc Tuyết Nhan run lên, nàng cảm giác được linh hồn của mình đang xao động, có kích động, có vui mừng, nhưng nhiều nhất là đau đớn.
Nóng và lạnh theo lý thuyết là luôn bài xích lẫn nhau, chỉ có người tu đạo năm bắt được âm dương quyết mới có thể dung hòa chúng vào nhau, làm cho khí tức trở nên ôn hòa.
Cũng như những luồng khí, khi luồng khí cực nóng gặp luồng khi cực lạnh thì xung đột chắc chắn sẽ xảy ra kịch liệt, nhưng nếu là một luồng khí yếu hơn luồng khí kia rất nhiều, thì nó cũng chỉ nhẹ nhàng làm suy yếu đi luồng khí mạnh hơn thôi.
Nguyên lý mà hắn áp dụng để chữa bệnh cũng vậy, đưa luồng dương khí rất yếu vào làm khí lạnh của nàng giảm bớt, như vậy nhiều lần thì sẽ trung hòa được khí tuyệt âm của nàng, vì hắn tự tin khí thiên dương của hắn không thua gì của nàng.
Sau hơn canh giờ, khi mà trời đã sáng, hai người đồng thời mở mắt, trên môi cùng nở nụ cười, ánh mắt của Lạc Tuyết Nhan nhìn hắn cũng trở nên thật dịu dàng.