Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới

chương 17: sơ kiến thánh nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này, bị thất kinh không chỉ là các tu chân giả hay là tên quốc sư đứng đối diện Trần Hạo Minh, mà chính hắn cũng đang vã ra một thân mồ hôi lạnh.

Không phải là hắn gặp nguy hiểm mà là cả cái kinh đô kia đang bị nguy hiểm.

Ặc, cũng phải nói rằng là do lần đầu thử sức mạnh sau khi dung hợp được bất tử hồn thể, Trần Hạo Minh lại sử dụng tới thành lực lượng, dù lực lượng của hắn cũng chỉ mới hồi phục được phần, nhưng mà cái lực lượng khủng khiếp ấy cũng không phải là một tên tu sĩ độ kiếp kỳ hay một nơi như kinh đô này chịu được.

Bây giờ hắn rất là hối hận, vô cùng hối hận là tại sao lúc nãy xuất chưởng lại hướng về đúng phía trong thành cơ chứ. Một chưởng này của hắn thừa sức hủy diệt cả kinh đô, hủy diệt luôn cả thê tử mà hắn đã hứa bảo vệ.

Hắn đang tính bất chấp hậu quả để nghịch chuyển lực lượng đã phát ra thì dị biến nổi lên.

Một bóng người màu trắng không biết từ lúc nào đã đứng trên cổng thành, bóng hình màu trắng ấy rất nhanh, xuất hiện ở đó mà cứ như từ hư không bước ra, tốc độ ấy làm cho Trần Hạo Minh cũng phải giật mình.

Bóng trắng ấy hét lên một tiếng yêu kiều, một luồng lực lượng kinh khủng không kém gì lực lượng mà hắn xuất ra nhanh chóng xuất hiện trên hai bàn tay nàng. Hai luồng lực lượng gặp nhau không xung kích ngay mà luồng lực lượng của bóng trắng kia lại làm chệch hướng lực lượng của hắn, cả cỗ khí lưu quấn nhau đổi hướng lên trên trời. Sau một khoảng thời gian ngắn, hai cỗ lực lượng cũng xung kích vào nhau mà bạo tạc mạnh, tỏa ra ánh sáng chói lòa chiếu sáng cả bầu trời đêm. Ánh sáng phát ra chia làm hai khu vực, một khu vực có màu, còn một khu vực chỉ thuần một màu lục nhạt.

Sau khi lau đi mồ hôi trên trán, Trần Hạo Minh bắt đầu quan sát bóng trắng kia. Hắn thấy đứng ở đó một cô gái rất trẻ tuổi, trông cũng chỉ chừng trên dưới tuổi mà thôi. Khuôn mặt của nàng tuy rằng mờ ảo, như trong mộng cảnh nhưng hắn cũng có thể nhìn ra một khuôn mặt tuyệt sắc. Hắn dám khẳng định cả kiếp tu luyện, hắn chưa thấy cô gái, hay tiên tử nào kiều diễm như cô gái trước mặt hắn. Hắn thấy hai hàng mi lá liễu của nàng đang nhíu chặt vào nhau như đang nghi hoặc điều gì đó, thần thái toát ra một vẻ trí tuệ như được tích súc ngàn vạn năm, như hút hồn người ta vào đó. Bất tri bất giác hắn cũng ngây người vài giây.

- Xin hỏi phía trước là vị đạo huynh nào? Chẳng phải chúng ta vừa chia tay tại Bích Du cung của Thông Thiên đạo huynh sao? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này xuất thủ nặng tay như vậy chứ?

Bích Du cung? Thông Thiên đạo huynh? Sao lại nghe giống như thánh nhân ở thế giới trước kia? Chẳng phải là Thông Thiên giáo chủ sao? Vậy thì thánh nhân của cái thế giới này đúng là giống hệt kiếp trước, cô gái kia gọi đạo huynh, chẳng lẽ cũng là thánh nhân? Là Nữ Oa nương nương sao?

- Phía trước có phải Nữ Oa đạo hữu?

- Đúng vậy? Đạo hữu là...? - Nữ Oa nương nương giờ phút này đang cực kỳ kinh ngạc, thực lực của người trước mặt vừa nãy phát ra kinh khủng vượt quá mức mà thánh nhân dám sử dụng ở trên đại lục. Cũng may nàng hao phí công sức đẩy nó lên trời mới không gây tổn hại nặng, nếu không giờ này, khoảng dặm sau lưng nàng đã thành bình địa rồi. Nàng đang rất nghi hoặc, người trước mặt là ai mà lại mang thực lực kinh khủng như vậy?

- Vừa rồi tạ ơn đạo hữu đã giúp ta ngăn cản chưởng vừa rồi, cũng là tại ta bất cẩn, sử dụng quá nhiều lực lượng suýt nữa thì hại chết bao nhiêu người vô tội, hại cả thê tử của mình. - Trần Hạo Minh cũng chưa trả lời nàng mà lại mở lời cảm ơn.

Nữ Oa nương nương thất kinh, tên này nói vậy chứng tỏ hắn không phải là lục đại thánh nhân. Nhưng Tiên Linh đại lục xuất hiện thêm một thánh nhân nữa khi nào? Lúc đầu nàng chỉ nghĩ đây là hóa thân của một vị thánh nhân nào đó mà thôi.

- Nói vậy ngươi là người thứ thành tựu hỗn nguyên đại đạo trên Tiên Linh đại lục này? Rốt cuộc ngươi là ai?

Tâm trạng của Nữ Oa nương nương bây giờ rất nặng nề. Các thánh nhân đều đã có hiệp định với nhau là không tùy tiện ra tay với tiên nhân và tu sĩ, mới đây người lại thương lượng lại về tình hình thiên đạo biến đổi trong khoảng nửa năm nay. Bây giờ lại xuất hiện thêm một tên thánh nhân nữa, chẳng lẽ là đại kiếp nạn sắp giáng xuống sao. Vì theo nàng nghĩ, một thánh nhân mới đồng nghĩa với việc một giáo phái mới sẽ ra đời, việc tranh đoạt giáo chúng của giáo đã căng thẳng lắm rồi, bây giờ thêm hắn chẳng phải càng loạn sao?

- Ta là lục hoàng tử của Tiên Loan quốc, tên là Trần Hạo Minh, cám ơn đạo hữu đã vừa giúp đỡ ta, xin cáo từ.

Nữ Oa nương nương đã thấy mặt của hắn, với thần thông của nàng thì chẳng khó để biết được hắn là ai, nên hắn cũng không giấu. Mặt khác hắn lại không muốn dây dưa với các thánh nhân. Lý tưởng của hắn bây giờ chịu ảnh hưởng rất nhiều từ lục hoàng tử lúc trước, hắn chỉ muốn sống thật vui vẻ, kiếm vài lão bà thật là xinh đẹp, giúp các nàng trường sinh cùng với hắn, sống vui vẻ đến nhau. Tên nào hống hách làm hắn ngứa mắt thì cứ tẩn cho một trận là xong, chứ hắn cũng chẳng muốn dây dưa gì với mấy người đứng trên đỉnh thế giới này cả.

Nhưng Nữ Oa nương nương lại không nghĩ vậy, nàng cất tiếng:

- Đạo hữu chờ một chút! Ta không biết đạo hữu thực sự là ai, lục hoàng tử của một quốc gia không thể nào đạt đến tu vi như đạo hữu được, ta cũng không quan tâm. Nhưng ta muốn đạo hữu đáp ứng với ta, không được tùy tiện xuất thủ với bất cứ ai, đại lục này cơ bản không chịu nổi sức phá hoại của thánh nhân chúng ta.

Sắc mặt Trần Hạo Minh hơi trầm xuống, mấy tên mà hắn động thủ đều là những kẻ tự tìm đến hắn, chẳng lẽ hắn khi dễ đến người bên cạnh mình mà cũng không được xuất thủ à, nằm mơ. Hắn cũng không biết các thánh nhân truyền đạo nhưng không hề xuất thủ bảo vệ đệ tử, cùng lắm chỉ cho họ pháp bảo để bảo mệnh mà thôi.

Trần Hạo Minh dứt khoát từ chối làm cho Nữ Oa nương nương càng thêm lo lắng hắn sẽ xuất thủ bậy bạ, làm thay đổi cả thế cục đại lục. Nàng lạnh giọng nói:

- Đạo hữu nên biết thánh nhân chúng ta ai cũng như vậy, không thể tùy tiện động thủ.

- Chẳng nhẽ có kẻ động đến lão bà của ta mà cũng không được trút giận à? Ngươi có bị điên không? Huống chi ta cũng không phải là thánh nhân.

Trần Hạo Minh mất hết kiên nhẫn nói. Sắc mặt Nữ Oa cũng biến đổi, nàng quyết định thật nhanh:

- Ngươi có dám ra ngoài tầng trời đánh với ta một trận, nếu ngươi thua thì phải đáp ứng điều kiện của ta.

Nghe lời này, Trần Hạo Minh cũng chiến ý hừng hực, tuy lực lượng của hắn mới chỉ đạt phần, nhưng nếu dùng pháp bảo thì hắn nắm chắc phần có thể đánh bại Nữ Oa lúc nàng chưa đề phòng.

- Được! Nếu ta thắng thì ta mong đạo hữu không được nói với ai về sự tồn tại của ta, được chứ? Ta biết đạo hữu nghĩ cái gì, ta hứa với đạo hữu dù thắng hay thua, từ nay về sau ta cũng chỉ động thủ với những kẻ dám động đến ta, ra tay cũng sẽ kiếm chế sức tổn hại. Hơn nữa đạo hữu cũng nên biết ta không hy vọng tranh đoạt cái gì trên Tiên Linh đại lục này cả.

- Được, cứ quyết định như vậy.

Sau khi đáp ứng, hai bóng người một trắng một lam nhanh chóng biết mất khỏi mặt đất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio