Tên chủ trì béo mập tuyên bố bắt đầu, ngay lập tức có một tên cao lớn, mặt mày dữ tợn như mấy tên đồ tể ra giá:
- Mười một vạn viên đan dược cấp .
- Mẹ nó, nâng giá như thế mà cũng đòi mang cực phẩm lô đỉnh về, không biết xấu hổ! Ta ra giá... mười hai vạn.
Lời nói đầu voi đuôi chuột phát ra từ miệng một tên vừa béo vừa lùn, tay lại cầm cái quạt xếp ra dáng tài tử, lời nói của hắn làm tên "đồ tể" kia tý nữa thì ngã ngửa. Nửa đấu giá đường thì trừng mắt khinh bỉ hắn, nửa còn lại thì thầm "hân thưởng" hắn có tài diễn hề thật là "đăng phong tạo cực".
Một màn như vậy làm cho người lạnh như băng như Lạc Tuyết Nhan cũng phải trố mắt ra, thầm phì cười nhưng sau đó lại lập tức dừng lại vì nhìn theo ánh mắt của Trần Hạo Minh, nàng nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng, xám như tro tàn của cô gái đứng trên đài.
Cuộc đấu giá cũng không vì một khúc dạo đầu như thế mà dừng lại, lại có thêm mấy tên mở đường nâng giá thêm một hai vạn viên đan dược cấp một. Đến khi giá được nâng lên đến hai mươi lăm vạn thì có một tên công tử tuấn tú, nhìn qua tầm hai mươi, hai mốt tuổi lớn tiếng ra giá:
- Các vị ra giá thật là nhẹ tay quá, như vậy thì làm sao xứng với mỹ nhân được, bổn công tử ra giá một trăm vạn viên đan dược cấp một.
Toàn trường giật mình kinh hãi, tên công tử này cũng quá bạo tay đi, nâng giá một lúc đến bốn lần, mấy tên vừa ra giá lập tức ngậm mồm lại, người có thể hời hợt ra giá như vậy không phải bọn chúng trêu vào được.
- Ta ra giá một trăm năm mươi vạn viên đan dược cấp một.
Một âm thanh trầm ổn vang lên, đó là âm thanh phát ra từ một người trung niên mặc cẩm bào màu tím, vẻ mặt lạnh lùng.
- Hai trăm vạn, viên đan dược cấp một.
Âm thanh của một bà lão vang lên làm không ít người nghi hoặc quay đầu lại, sau đó lại im thin thít không nói gì, đàn bà tới đây kiếm lô đỉnh cho con trai hay đệ tử tuy ít nhưng không phải là không có, nhưng một lão bà bạo tay mua lô đỉnh như vậy thì chưa thấy bao giờ.
- Ba trăm vạn viên, đan dược nhất phẩm. Hai vị, ta là Dương Kiện Vi của Tiên Nho môn, cô gái này ta nhất định phải có, hôm nay nếu hai người nhường cho ta ngày sau nếu có cơ hội sẽ báo đáp.
Tiên Nho môn, thế lực đứng đằng sau Tiên Nho quốc, một trong đại quốc của Tiên Linh đại lục, cũng là môn phái tôn sùng đạo nho chính thống được Nguyên Thủy thiên tôn truyền dạy. Tên Dương Kiện Vi này cũng rất nổi tiếng, chính vì các tiên nhân đều đến Ngọc Hư Cung để thụ đạo nên trong phàm giới này, hơn tuổi mà có thực lực Hóa thần trung kỳ như tên này thì là một thiên tài, trọng điểm bồi dưỡng để trở thành môn hạ sau này của Ngọc Hư Cung.
Hai người kia dù không cam lòng nhưng họ không dám chống lại Tiên Nho môn, vì thế cũng đành lòng buông ham muốn bản thân xuống.
Tên Dương Kiện Vi kia cũng rất đắc ý, từ trước tới nay hắn muốn gì mà người khác dám từ chối sao chứ.
Tên chủ trì mập mạp cũng toát mồ hôi, đại nhân vật sao lại đến đây chứ, thực ra cũng là tại tên Dương Kiện Vi này đến Viên Nguyệt quốc để tuyển đạo lữ, vì nhàm chán nên mới đến đây, vì thấy đường của hắn náo nhiệt nhất nên cũng vào xem, ai dè thấy một cô gái xinh đẹp tuyệt luân, lại là cực phẩm lô đỉnh nên mới nổi lên ham muốn chiếm hữu.
Khi chiếc búa trên tay tên chủ sự sắp giáng xuống lần thứ ba thì lại có một thanh âm vang lên:
- Một viên Huyền Đan thanh lân, đan dược cấp bảy, dược lực trên lý thuyết đủ để một phàm nhân tiến giai trực tiếp lên kim đan hậu kỳ, giá trị sơ sơ cũng hơn một ngàn vạn viên đan dược cấp một.
Âm thanh vang lên đúng là của Trần Hạo Minh, mấy thứ đan dược như thế này hắn đúng là có rất nhiều, là đan dược hắn luyện chế để cho Lạc Tuyết Nhan phục dụng, đối với tu vi Hóa Thần kỳ của nàng thì đan dược này có tác dụng rất lớn.
Cả đấu giá đường sững sờ, nhiều kẻ ánh mắt đã lóe lên lục quang tham lam, còn tên Dương Kiện Vi kia thì ánh mắt đã hừng hực lửa giận, trừng mắt oán hận nhìn Trần Hạo Minh, sau khi nhìn qua Lạc Tuyết Nhan bên cạnh hắn thì lại càng tức giận. Mẹ nó, ngươi đã có cực phẩm mỹ nữ thế kia còn đi tranh lô đỉnh với ta, thật là vô sỉ.
Do dự một lúc, Dương Kiện Vi cắn răng ra giá:
- Một viên Huyền đan xích tước, đan dược cấp bảy, dược lực đủ để một người thường tăng tu vi lên tới kim đan trung kỳ, nếu là người chủ tu chí dương pháp quyết thì đủ lên đến Nguyên anh sơ kỳ, giá trị tương đương tám trăm vạn viên đan dược cấp một, cộng thêm ba trăm năm mươi vạn viên đan dược cấp một.
Ra giá xong hắn trừng mắt uy hiếp nhìn Trần Hạo Minh, ý muốn nói ngươi ra giá thử xem. Đó cũng là cái giá cao nhất mà hắn có thể đưa ra, dù sao hắn cũng chỉ là đệ tử ở phàm giới, không có nhiều đan dược cao cấp, tiên đan lại càng không.
Trần Hạo Minh cũng chẳng thèm nhìn lại mà trực tiếp ra giá:
- Hai viên Huyền đan thanh lân.
Dương Kiện Vi ngạc nhiên vì có kẻ dám đấu với hắn, đối đầu với Tiên Nho môn, hắn quét ánh mắt oán hận về phía Trần Hạo Minh rồi phất tay bỏ đi, thầm nghĩ "ta sẽ cho ngươi trả giá đắt, lô đỉnh và cả người đàn bà bên cạnh ngươi cũng sẽ là của ta".
Trần Hạo Minh cũng chẳng quan tâm đến Dương Kiện Vi cùng hàng trăm ánh mắt tham lam, đố kỵ đang quét lên người mình. Hắn hồn nhiên lấy ra hai viên đan dược cho người ta giám định sau đó dắt cô gái "lô đỉnh" đang thất hồn lạc phách cùng với Lạc Tuyết Nhan đang nhìn hắn với ánh mắt kì dị đi ra ngoài.