Bốn người cứ thế phi hành, theo dự tính ban đầu của Trần Hạo Minh thì muốn về được Tiên Loan quốc nhanh nhất cũng sẽ mất mười lăm ngày.
Nhưng mà Trần Hạo Minh cũng không quá vội vã trở về, Hồng Quân giao cho hắn một cái nhiệm vụ quá khó khăn, muốn giải quyết được bài toán này thì hắn còn cần phải suy nghĩ rất nhiều, hơn nữa còn có nhiều việc sẽ xảy ra, nhiều khúc chiết mà Trần Hạo Minh không thể nào lường trước được.
Đang lúc Trần Hạo Minh đang đau khổ suy nghĩ kế sách thì một việc xảy ra làm cho hắn gần như phát điên.
Hôm nay, khi hắn để Nhạc Huyền Cầm đi kiếm một chút đồ ăn về để làm bữa tối, dù hắn không ăn thì cô bé Hoa Vĩnh Ái cũng cần ăn, không thể bỏ nàng chết đói được.
Nhưng đồ ăn thì chưa thấy mà Trần Hạo Minh đã thấy có dấu hiệu đấu pháp kịch liệt từ hướng của Nhạc Huyền Cầm vừa đi. Sau đó khi hắn thấy bộ dạng của Nhạc Huyền Cầm thì tức giận tới suýt nữa thì vận toàn thực lực ra đập nát bét cả cái khu vực này.
Huyền Cầm bây giờ trông vô cùng chật vật, đầu tóc tán loạn, khóe miệng rỉ máu, sắc mặt vừa mới hồng nhuận xinh xắn lại thời gian gần đây bây giờ đã trở nên trắng bệch, sau lưng còn một dấu ấn thủ chưởng rõ ràng đã phá rách y phục mà in vào da thịt.
Đứng gần đó là một tên đạo nhân mặc đạo bào màu xanh, bộ dáng hắn trông cũng không quá già lão, nhìn qua mới khoảng gần năm mươi tuổi. Khuôn mặt đã hơi nhuốm màu năm tháng kia giờ đang lộ ra nét lãnh khốc, tàn nhẫn.
Tuy tức giận nhưng lần này sự nông nổi hay mất kiềm chế của lục hoàng tử đã bớt đi, thay vào đó là sự kiềm chế, tỉnh táo của hồn giả năm nào. Trần Hạo Minh cũng chỉ nhanh chóng phất ra một chưởng nhẹ nhàng đẩy lui đạo nhân kia, nhanh chóng ôm lấy Huyền Cầm rồi nhét một viên đan dược chữa thương vào miệng nàng.
Lúc này Lạc Tuyết Nhan nghe thấy động tĩnh cũng dắt Hoa Vĩnh Ái đến, khi nhìn thấy thảm trạng của Huyền Cầm thì cũng tức giận tới mức khuôn mặt lúc thì lạnh lại như hàn băng vạn năm, lúc thì nóng bừng lên địa ngục liệt diễm (Tuyết Nhan tu luyện âm dương quyết). Còn Hoa Vĩnh Ái không giúp được gì nên cũng chỉ đứng đó mà lo lắng suông mà thôi.
Giao Nhạc Huyền Cầm cho hai nàng, sau đó đứng chắn trước mặt các nàng, Trần Hạo Minh lạnh lùng cất tiếng:
- Ngươi là ai? Đã có tu vi tới Huyền tiên nhẽ ra phải ở thiên đình hoặc các thánh cung chứ tại sao lại xuất hiện ở nơi này tùy tiện đả thương người.
- Tùy tiện? Ngươi tự hỏi xem ngươi đã làm những gì mà dám nói ta tùy tiện đả thương người.
Trần Hạo Minh nghe lời này thì sửng sốt, hắn đã làm gì nhỉ?
Lúc này, từ phía trong rừng cây bay ra một cái bóng, đó là một nam tử thần thái tuấn lãng, nhìn qua mới chỉ hai mươi, hai mốt tuổi, tay còn cầm một cái quạt xếp, không phải Dương Kiện Hoa thì là ai nữa.
Dương Kiện Hoa lúc này trông thật hớn hở, quạt xếp vỗ vỗ, dáng đi khệnh khạng, hắn xuất hiện với đúng một bộ dạng tiểu nhân đắc chí. Lúc này hắn cất tiếng:
- Trần Hạo Minh, lục hoàng tử Tiên Loan quốc, được, được lắm. Không ngờ một tên bị coi là phế vật sắp chết như ngươi lại có lực lượng có thể dễ dàng tru sát cao thủ độ kiếp kỳ. Ta càng ngày càng hoài nghi ngươi là thứ yêu nghiệt đã giết chết lục hoàng tử để thế chỗ cho hắn đấy.
Dương Kiện Vi không biết mình nói bừa mà cũng trúng được một nửa, thực ra với thân phận và thực lực của Trần Hạo Minh bày ra thì không ai nghe thấy mà không nghi ngờ cả.
- Bây giờ thì biết tại sao rồi chứ? Ngươi giết một tên đồ đệ của ta, lại bị một tên khác nhìn thấy, bây giờ ta cho ngươi cơ hội, giao toàn bộ nữ nhân sau lưng ngươi cùng đan dược mà ngươi nắm giữ ra, ta cho ngươi được đi vào luân hồi, kiếp sau nhớ đừng chọc vào người không nên chọc.
- Vậy ngươi là chó của nhà nào?
- Ta là ch... mẹ kiếp, lão tử là Bắc Cuồng Tiên Ông, là một Huyền tiên được thụ đạo của Nguyên Thủy thiên tôn, loại như ngươi mà cũng dám nói chuyện với lão tử như vậy, đi tìm chết...
Nói xong thì lập tức động thủ. Thực ra tên này mấy năm trước được gọi là Bắc Cẩu Tiên Ông, đó là do chủ nhân của hắn gọi như vậy, ý nói hắn chỉ là một con chó của chủ nhân hắn mà thôi. Chủ nhân hắn là một trong đệ tử thân truyền của Nguyên Thủy Thiên Tôn, đã có tu vi Huyền Tiên thượng giai, thu nhận hắn từ khi hắn mới là một chân tiên.
Bắc Cuồng trước đây được chủ nhân để lại hạ giới để giám sát, bảo hộ những chuyện trong Tiên Nho quốc, mấy năm trước hắn tu được thành Huyền Tiên sơ giai, được Nguyên Thủy thiên tôn gọi lên Ngọc Hư cung truyền đạo. Đi chưa được bao lâu thì đã thấy ngọc giản cấp báo để lại cho tên đệ tử trước đây bị bóp nát nên vội vàng chạy đến. Nghe hắn kể lại mọi chuyện thì tức giận vô cùng, tuy hắn là con chó của người khác nhưng không phải loại như tên kia trêu chọc được.
Hắn kéo theo tên đệ tử đuổi tới Minh Nguyệt thành, tìm được khách điếm thì mới biết Trần Hạo Minh cùng ba cô gái nữa đã đi rồi nên đuổi theo. Cũng vì bốn người phải giảm tốc độ do Hoa Vĩnh Ái không bay nhanh được nên nhanh chóng bị đuổi kịp. Biết bên người Trần Hạo Minh còn có một cô gái chưa gặp trước đó, nhưng qua miêu tả của chủ khách điếm thì vẫn nhanh chóng nhận ra Huyền Cầm, vì vậy mới có chuyện động thủ này.
Trần Hạo Minh nghe xong lại càng giận giữ, con mẹ nó, lại là Tiên Nho quốc chó má, chẳng lẽ nhân phẩm của bọn người thụ đạo của Nguyên Thủy đều là bộ dáng này hay sao?
Thù mới nợ cũ, Trần Hạo Minh tức giận động thủ. Tuy tuân thủ theo quy tắc của thánh nhân nhưng mà nếu có kẻ dám động thủ với thánh nhân thì họ còn lâu mới cho kẻ đó được sống sót, Trần Hạo Minh lại càng là như thế, chỉ là lần này hắn không được tùy ý ra tay như hai lần trước mà phải áp chế thực lực lại mà thôi.