Sau khi tắm rửa xong xuôi, Trần Hạo Minh đứng bên gương chải chuốt, vừa ngắm mình trong gương mà lẩm bẩm:
- Ôi, trông ai mà đẹp trai mê người thế kia? Không biết cái tu chân giới này có còn ai đẹp trai hơn bổn hoàng tử không nữa?
Cái câu hỏi của hắn ở kiếp trước mà lên google tìm thế nào cũng nhận được vài triệu kết quả, nhưng mà ở đây không có google, cũng không có người nào hết nên cái câu hỏi tự luyến cấp độ cao của hắn không được nhận xét đàng hoàng, càng làm hắn tự tin về mức độ "anh tuấn" của mình.
Sau khi tự xác nhận về sự anh tuấn của mình, hắn tới chỗ của Lạc Tuyết Nhan để dùng bữa và "bồi dưỡng tình cảm".
Hôm nay Lạc Tuyết Nhan cũng rất vui, vì hôm nay nàng cảm nhận được "phu quân" của nàng cũng không có tệ như ban đầu nàng nghĩ, hơn nữa sau khi nghe hắn nói có thể trị bệnh cho nàng, nàng càng thấy cuộc sống của mình có tương lai, càng làm cho nàng tò mò hơn là cái người chữa được bệnh của hắn và nàng, nên biết quốc sư của Tiên Hạc quốc trước đây cũng là một tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ đã sắp độ kiếp, vậy mà cũng thúc thủ vô sách, chẳng nhẽ người kia là tiên nhân. Nếu nàng biết năng lực trước đây của Trần Hạo Minh thì không biết sẽ ngạc nhiên cỡ nào nữa.
Bữa tối diễn ra trong không khí hòa hợp, vì cả hai người hôm nay đều khá vui vẻ, nên có uống chút rượu. Lạc Tuyết Nhan uống say nên khuôn mặt nàng có chút đỏ ửng, lại thêm khuôn mặt xinh đẹp như tiên tử của nàng lại càng làm nàng toát ra một mỵ ý mê hoặc lòng người. Khổ nỗi lục hoàng tử của chúng ta vừa mới chiếm được chút tiện nghi nho nhỏ của nàng thì nàng đã gục xuống vì say rượu. Mang theo tâm trạng buồn bực, lục hoàng tử đại gia đành phải bế nàng lên giường sau đó thì ra ngoài đi dạo.
Cái gọi là đi dạo, thực ra cũng là đi hít thở không khí trong lành ở ngự hoa viên, cảm nhận về cỏ cây hoa lá để cho tâm hồn được thư thái thôi, chỉ có như vậy mới giúp linh hồn của hắn thư thả được phần nào, giúp cho linh hồn lực phục hồi nhanh hơn
Lúc khoảng gần canh (canh là khoảng h - h), hắn tính về phòng xem Lạc Tuyết Nhan đã tỉnh lại chưa, lúc nãy hắn đã bảo cung nữ cho nàng uống chút canh giải rượu, dù sao nữa hắn cũng muốn cùng nàng..., dù sao việc đó giúp hắn sớm dung hợp luồng dương khí, cũng là giúp nàng chữa bệnh.
Đúng lúc này, Trần Hạo Minh chợt cảm thấy có cảm giác nguy hiểm đang tới gần, hắn chợt có cảm giác nguy hiểm, hắn nhanh chóng lách người sang bên trái nhưng vẫn bị trúng một kiếm ở bả vai phải. Cũng may hắn thuận tay trái nên luôn tránh sang bên trái để tránh bị tổn thương tay thuận làm giảm chiến lực, nên vai phải bị trúng một kiếm nhưng hắn vẫn khá bình tĩnh. Quay người lại thì đã nhìn thấy một bóng người màu trắng đứng giữa trời đêm. Tên này đúng là rất kiêu ngạo, đi ám sát thường dùng áo đen để che giấu hành tung nhưng hắn lại dám mặc áo trắng, chắc hắn nghĩ không ai hắn không giết được.
Cảm nhận một chút, hắn hơi nhíu mày vì người này lại toát ra khí tức của tu sĩ hóa thần sơ kỳ, nên biết hắn vừa mới cải tạo lại thân thể, nhưng chiến lực mới tạm đối đầu được với tu sĩ nguyên anh trung kỳ mà thôi. Lần trước hắn cũng nhập hồn cải tạo thân thể mất chín chín ngày, lần này còn cần dung hợp hoàn toàn linh hồn và thân thể để hình thành bất tử hồn thể, thành tựu hỗn nguyên đại đạo, dù có sự trợ giúp của tuyệt âm thái huyền khí từ Lạc Tuyết Nhan nhưng muôn thành công thì cũng phải mất đến ngày, tức là gần tháng. Nếu bây giờ mà dây dưa đến mấy vụ chém giết nhau này thì có thể động đến tổ chức nào đó, không yên tâm mà hồi phục được. Trước đây nếu đánh không lại thì hắn cũng chỉ bỏ thân thể đi kiếm thân thể khác, nhưng bây giờ linh hồn của hắn lại quá yếu ớt, hơn nữa cái thân thể này của hắn lại là phù hợp nhất với hắn vì thân thể này có quá nhiều điểm trùng hợp với hắn, từ tên, tới vẻ ngoài... Mặc dù trong đầu vẫn đang suy tính nhưng hắn vẫn rất nhanh cất giọng hỏi:
- Ngươi là ai? Tại sao lại tới giết ta?
- Mạng ngươi cũng lớn đó. Thế mà lại không chết trên người con đàn bà đó. Chẳng phải lũ quần là áo lụa thường hay nói chết trên hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu sao? Khặc khặc..
Tiếng cười âm trầm làm người ta sởn tóc gáy cùng với mấy lời độc ác hắn nói ra làm cho Trần Hạo Minh như bắt được cái gì đó. Ngày ấy hắn ngất đi, có lẽ không phải là do ngẫu nhiên bị thượng mã phong mà là có một âm mưu nào nó đằng sau.
- Là ngươi đầu độc ta?
- Ngươi cũng không ngu lắm, ngươi chết đi thì con đàn bà đó cũng sẽ chịu tiếng sát chết trượng phu, có thể không có tác dụng gì nhiều nhưng mà hoàng gia hai nước cũng vì việc mất mặt này mà gây nên xích mích, mặc dù tác dụng không nhiều nhưng cái mạng sắp chết của ngươi có lẽ cũng chỉ có tác dụng như vậy mà thôi.
- Bây giờ ngươi đầu độc không chết ta lại muốn tới giết ta?
- Hừ! Người ta muốn giết chưa bao giờ còn sống. Sổng một phế vật như ngươi thì ta cảm thấy bị sỉ nhục, ngươi biết đó, nó ảnh hưởng tới đạo tâm của ta.
- Vậy sao còn chưa ra tay?
Trần Hạo Minh dù thấy tức giận vì mình bị coi rẻ, cái lý do đi chết cũng quá linh tinh đi. Nhưng vẫn kiềm chế để kéo dài thời gian suy nghĩ đối sách.
Bóng trắng khẽ nhếch mép:
- Trước đó tưởng lục hoàng tử là một phế vật nhưng không ngờ thân thủ của ngươi lại rất tốt, tránh được kiếm của ta, vì thế nãy giờ khi ngươi suy nghĩ đối sách thì ta cũng cho ngươi một niềm vui thật lớn, xem chiêu.
Dứt lời một đạo kiếm khí bá đạo khủng bố vung ra, kiếm khí đi đến đâu, hoa và cây cối tan nát đến đấy, Trần Hạo Minh có lòng muốn tránh nhưng mà cơ thể này vẫn chưa quen thuộc lắm, di chuyển có phần trì trệ, mới di chuyển được một chút thì đạo kiếm khí kia đã đến gần chém thẳng vào cơ thể hắn, cũng may hắn kịp điều động linh hồn lực tạo ra hồn trường (như kiểu từ trường) nhằm mài mòn sức mạnh của kiếm khí kia, lại hình thành một lớp phòng ngự bằng linh khí trước ngực mới chống đỡ nổi một đòn bất ngờ này.
Nhưng kiếm khí đó cũng kịp tràn một chút vào cơ thể hắn làm chấn động tạng phủ. Hắn lùi lại năm sáu bước, hộc ra một ngụm máu tươi, hồn trường ma sát với kiếm khí cũng làm linh hồn lực bị hao tổn, sự ổn định tạm thời của hai luồng cực dương khí trong linh hồn cũng bị rung động làm hắn cảm thấy đau đớn.
Giờ phút này không thể nghĩ nhiều, hắn đã quyết định phải giải quyết cái phiền toái này bằng mọi giá, sau đó thì tạm thời rời khỏi kinh thành cái nơi thị phi này, ở đây là nơi ngọa hổ tàng long, thực lực của hắn chưa phục hồi, ở nơi này rất có thể bị người ta phát hiện ra chuyện dị thường, có thể sẽ có nguy hiểm.
Hắn ngẩng đầu nhìn bóng trắng kia, nở một nụ cười kỳ quái.