Tên tu ma hóa thần kỳ và hai tên tôn sư thấy hành động của lão đại mình thì vô cùng phẫn nộ, nhưng sắc mặt cũng không thay đổi nhiều vì thứ đó đã nằm trong dự liệu của chúng rồi.
Hành động kiểu này trong Ma môn không phải là cấm kỵ gì, kẻ giữ được mạng mới là kẻ tài giỏi. Kẻ chết vì người khác thì chỉ có thể nói hắn quá ngu mà thôi. Bây giờ ba tên này cũng đã rơi vào hố sâu tuyệt vọng, không thèm bế khí nữa mà chủ động lao ra ngoài.
- Được! Hay lắm, tên cầm đầu của các ngươi dùng thuấn di đồ cũng đủ nhanh đấy, làm ngay cả ta cũng không kịp phản ứng. Ba tên các ngươi lần này coi như chết chắc rồi, biết được điều gì hữu dụng về tu ma giới thì mau khai ra, lão tử còn cho đi đầu thai, nếu không thì chịu cảnh hồn phi phách tán đi là vừa. - Trần Hạo Minh lên tiếng, lúc nãy hắn đã cảm nhận được dao động pháp lực mạnh mẽ nhưng lại phản ứng không kịp, kể ra tên chế tạo trận đồ này cũng khá là cao minh, tốc độ thi triển pháp thuật rất nhanh và dứt khoát.
Ba tên kia nghe thấy thế thì bắt đầu do dự, dù là tu chân giả hay là tu ma giả đều cực kỳ nhát chết, đó là điều không thể bàn cãi. Sợ chết là bản năng của mọi sinh vật, và những kẻ cầu trường sinh thì chính là những kẻ nhát chết nhất, kể cả Trần Hạo Minh hắn năm xưa cũng là như thế, không hề ngoại lệ. Còn ba tên này đều đã nhập ma, tính tình càng trở nên hèn mọn, làm cái gì cũng sợ trước sợ sau, chỉ khi đối mặt với những người kém xa chúng mới có thể lên mặt hất hàm mà thôi.
Đối với chúng thì chết là cực kỳ đáng sợ, nhưng chết mà còn bị diệt sạch hồn phách thì còn kinh khủng gấp trăm gấp ngàn lần, thực lực của cô gái kia quá cao, bọn chúng không chống lại được nhưng bọn chúng vẫn muốn sống, hai điều kiện Trần Hạo Minh đưa ra tuy hơn kém nhau rất nhiều nhưng chung quy vẫn phải chết.
Tên hóa thần kỳ lên tiếng đầu tiên:
- Thật sự người sẽ cho tôi được đầu thai chứ? - Là “tôi”, chứ không phải chúng tôi, bản tính của chúng vẫn luôn là ích kỷ cho riêng mình, nhưng Trần Hạo Minh cũng không châm chọc gì mà gật đầu.
- Được tôi nói! - Vậy là tình hình của tu ma giới dần dần được tên kia khai báo.
Tu ma giới chính vì bị chèn ép quá mạnh nên “đoàn kết” lại với nhau, thành lập chung một môn phái gọi là Ma môn. Nhưng về sau thì lại có hai lối sống cực kỳ bất đồng nên tách nhau ra thành hai thế lực như hiện nay.
Ma môn, đây là môn phái của “ma” đích thực, toàn một lũ mất hết lí trí, chỉ vì tăng cường thực lực và thỏa mãn dục vọng mà vô cớ giết chóc, người vô tội chết dưới tay chúng cũng tới cả hàng triệu người. Ma môn phân làm mười hai đường, tương ứng với mười hai con giáp, phân chia làm sáu khu vực, chính là năm nước lớn và Đông Tiên liên minh trước đây.
Hôi Thử thuộc Thử Đường, còn tổ chức Độc Xà thuộc Xà Đường. Trong Ma môn thì hai đường này có xung đột với nhau nên hai tổ chức cướp bóc này cũng đối đầu nhau nhiều năm.
Còn một môn phái trong tu ma giới được gọi là Tán Ma hội, những tu ma giả trong môn phái này không gọi là ma mà tự xưng là “tán ma”, tức là chỉ có một nửa thành ma mà thôi.
Bọn họ cũng hấp phệ tu vi của người khác, nhưng đó chỉ là những kẻ đối đầu với họ, họ chỉ hấp phệ kẻ thù của mình chứ không động đến người vô tội. Những người này hầu hết có tu vi cao cường, có thể dùng tĩnh tọa, minh tưởng để đề thăng lực lượng. Về cơ bản họ khác “ma” ở chỗ có thể khống chế bản thân mình, lại có thể tự mình đề thăng lực lượng mà không cần hấp phệ, họ vừa giống tiên vừa giống ma nên tự gọi mình là “Tán ma”, lập ra Tán Ma hội để phân biệt với những kẻ điên cuồng kia.
Về cơ bản thì hắn chỉ biết có thế, hắn cũng chỉ là một thuộc hạ trong Hôi Thử, đến việc Thử Đường ở đâu hắn cũng không biết được, những sự tình đã khai báo đều là do lão đại cho hắn biết. Trần Hạo Minh cảm thấy hơi thất vọng nhưng cũng không còn cách nào khác cả, tên thủ lĩnh đã chạy mất tiêu rồi, giờ có hỏi thêm mấy tên này cũng không còn tác dụng gì.
Phất phất tay giết ba tên đạo tặc, lại giữ đúng lời hứa không hủy diệt linh hồn bọn chúng, Trần Hạo Minh vẫy vẫy tay gọi Thủy Linh Vũ lên đường.
Bây giờ còn rất sớm, đi giải quyết bọn Độc Xà luôn một thể, Xà Đường cũng thuộc về Ma môn nên có thể từ đó lần ra nhiều manh mối hơn, ít nhất là nếu ra tay kịp thời thì có thể tìm được đến Xà Đường, thậm chí là cả tổng bộ của bọn chúng.
Tìm kiếm mất một canh giờ, hai người cuối cùng cũng đã tìm ra được tổng bộ của Độc Xà cường đạo đoàn.
Thực lực của bọn chúng trên cơ bản không khác bao nhiêu với Hôi Thử, đến cách xây dựng trong lòng núi cũng giống hệt. Trần Hạo Minh vẫn dặn Thủy Linh Vũ làm như lần trước, đến lúc giải quyết xong lũ lâu la, đến lượt bọn cầm đầu thì hắn sẽ chú ý khống chế không gian, tránh cho bọn kia chạy thoát.
Cuộc đồ sát thứ hai trong ngày lại được thực hiện, xác người vẫn chất đầy trên núi, bao phủ lấy cả ngọn núi trong xương thịt nhưng lại không hề có một giọt máu nào chảy ra.
- Phong cách giết người không máu của nàng tuy không có mùi nhưng đúng là chẳng đẹp tí nào cả, nàng có thể đổi phong cách không.
- Ngươi thích thì ra mà làm! Ta ghét máu, ngửi thấy mùi máu làm cho ta cảm thấy khó chịu lắm.
Trần Hạo Minh hết chỗ nói, thế mà trên đời cũng có kẻ giết người như nghóe nói mình ghét máu, điều này mà nói ra chắc sẽ bị chửi cho là: “làm còn lập bài trinh tiết” mất.
- Thôi được rồi, lần này đừng dùng nước nữa, phá luôn cả ngọn núi này mà lôi cổ chúng ra ngoài, nàng xử luôn mấy tên thủ hạ còn tên chân tiên cầm đầu thì để ta đọc ký ức của hắn. Mấy tên cầm đầu này rất xảo quyệt, hỏi bọn chúng vừa bực vừa mất thời gian, mệt.
Đáng thương cho mấy tên đạo tặc hùng bá một phương, hàng ngày ngẩng cao đầu hách dịch đã bị định đoạt số mệnh mà không hề hay biết.
Thủy Linh Vũ gật đầu, bàn tay ánh lên quang mang xanh lam rực rỡ, chỉ một chưởng phất ra đã làm nổ tung cả ngọn núi cao gần ngàn trượng, đống đất đá đổ ầm ầm xuống làm cho những kẻ cầm đầu ẩn nấp bên trong có cảm giác giống như là trời sập.
Gạt bỏ đống đất đá bên trên, thân hình của bọn chúng lộ ra, tên nào tên nấy đầu tóc bù xù nhìn chật vật không chịu nổi. Sắc mặt của tên cầm đầu càng thêm âm trầm, trong ánh mắt lóe lên vẻ phẫn nộ và vô tận oán độc, nhìn chằm chằm vào hai người Trần Hạo Minh giống như một con độc xà đang chuẩn bị táp mồi vậy.
Thủy Linh Vũ không nói nhiều, điều khiển ba thanh phi kiếm một lúc chém thẳng đến phía của ba tên thủ hạ kia, ba tên kia tu vi thấp kém, còn chưa kịp cảm nhận được nguy hiểm đã thấy trên cổ có cảm giác đau đớn thoáng qua, sau đó liền mất đi cảm giác về mọi thứ xung quanh. Thân hình đổ ập xuống mặt đất.
Tên thủ lĩnh kia thất kinh, biết lần này đụng phải cao thủ rồi nên ngay lập tức lấy trong người ra một cái quyển trục nhỏ, giống như đúc với cái của tên thủ lĩnh Hôi Thử. Nhưng vận số của hắn thì đúng là cực kỳ đen đủi, không những không thể thở phào vì thoát chết mà còn rơi vào hố sâu tuyệt vọng khi phát hiện ra rằng thuấn di đồ đã mất tác dụng.
Trong lòng như rơi xuống hố băng, trong cơn tuyệt vọng hắn lại cảm thấy oán hận đường chủ khi đã đưa cho hắn quyển trục giả như vậy. Lúc này thì Trần Hạo Minh lên tiếng:
- Không cần thử nữa đâu, ta đã phong ấn không gian xung quanh đây rồi, ngươi làm sao mà sử dụng thuấn di phù được. Có trách thì trách ngươi dám ngang nhiên thi pháp trước mặt ta, ồ đúng rồi, thi pháp trước mặt một thánh nhân thì đáng bị trừng phạt, ta bây giờ đúng là có quyền xử lý ngươi rồi đó.
Dứt lời, Trần Hạo Minh không hề chần chừ mà động thân nhanh như chớp, trong nháy mắt đã xuất hiện sau lưng của tên thủ lĩnh kia, tay trái nhanh chóng đặt lên huyệt thiên linh cái, khống chế mọi khí tức ở trong cơ thể của tên kia. Nguyên thần của hắn cũng theo huyệt này mà bị Trần Hạo Minh khống chế, dần dần bay ra khỏi cơ thể và bị Trần Hạo Minh hấp thu ký ức.
Hắn nhắm mắt một lát để tiêu hóa đống ký ức kia, những gì về đời sống và lý tưởng của tên thủ lĩnh thì hắn mặc kệ, chỉ quan tâm tới chỗ của Xà Đường mà thôi.
Sau khi đọc được ký ức của tên này thì Trần Hạo Minh bắt đầu trầm mặc.
Tổng bộ của Xà Đường, thế lực của Xà Đường, tất cả đều làm cho hắn trở nên khó xử.
Ngẩng đầu lên, hắn lại nhận được một ánh mắt cực kỳ ngạc nhiên của Thủy Linh Vũ:
- Ngươi…, ngươi là “ma”.
- Nàng nói gì vậy? - Trần Hạo Minh khó hiểu.
- Vừa rồi ngươi dùng luyện thần đại pháp, đó chính là chiêu mà tu ma giới chuyên sử dụng để hấp thụ sức mạnh từ nguyên thần của người khác, đừng nói với ta là ngươi không biết gì.
Trần Hạo Minh lúc này mới hiểu ra, hóa ra nàng hiểu nhầm hắn vừa hấp thu linh hồn của tên kia nên mới có phản ứng kỳ lạ như vậy, hắn cười nhẹ như chẳng có chuyện gì.
- Này, nàng có biết tại sao ta không xưng là thánh nhân mà lại xưng là tôn giả không? Vì cơ bản ta không luyện khí ngộ đạo. Tiên nhân ở Tiên Linh đại lục này đều là luyện khí, sau đó thì dụng khí luyện thần, dùng khí để cường hóa nguyên thần mà thành đạo. Còn ta thì khác, cách mà ta luyện hồn là hấp thụ trực tiếp tinh hoa ở trong thiên kiếp, dùng cách nghịch thiên nhất là dùng kiếp nạn để luyện hồn. Chính vì thế mà ta trước đây nhận mình là một hồn giả, chứ không phải là tu chân giả. Mà đã gọi là hổn giả thì sở trường của ta chính là đùa nghịch với linh hồn và nguyên thần của người khác, vừa rồi cũng chỉ là trò hấp thu ký ức mà thôi, đâu phải là luyện thần đại pháp gì chứ.
- Nhưng,… nhưng ngươi đã hút nguyên thần của hắn vào cơ thể của mình mà. - Thủy Linh Vũ vẫn nhận định hắn là “ma”, bởi vì chỉ có ma mới đi hấp thụ người khác được.
- Nàng có thể nghĩ thoáng hơn được không? Thứ nhất, ta không phải là ma, bởi vì ta chỉ hấp thu ký ức của hắn, lực lượng của hắn cũng chẳng thấm vào đâu đối với ta mà phải đi hấp thu. Thứ hai, đó là kể cả khi hấp thu sức mạnh của kẻ khác mà vẫn khống chế được bản thân thì không được gọi là ma, mà gọi là “tán ma”. Chỉ khác nhau một chữ nhưng bản chất thì khác xa rồi đấy. Ta cũng chỉ muốn diệt sạch lũ điên khùng Ma môn mà thôi, còn Tán Ma hội thì không hề có ý định động đến. - Trần Hạo Minh cố giải thích.
- Nhưng…
Thủy Linh Vũ còn muốn nói tiếp nhưng đã bị Trần Hạo Minh ngắt lời:
- Chẳng phải chính nàng nói với ta tu ma giả khác với tu chân giả ở chỗ chúng vô cớ sát hại người vô tội hay sao? Tán ma không hề sát hại người vô tội, họ chỉ lợi dụng nguồn sức mạnh của chính đối thủ mình mà thôi, chính vì thế mà trong mắt ta thì tán ma và tu chân không khác nhau là mấy. Nếu nói ta đi giết bọn họ thì ta tình nguyện diệt sạch tu chân giới thì có hiệu quả hơn nhiều đấy.
Thủy Linh Vũ lần này rơi vào trầm mặc, điều hắn nói làm nàng chấn động, bấy lâu nay nàng vẫn luôn đi theo cái gọi là “chính đạo”, luôn trừ ma vệ đạo. Nhưng cái mà nàng gọi là chính đạo có thật sự trong sạch hay không. Đáp án là không, “tầng - lớp - nắm - giữ - sức - mạnh - không - bao - giờ - trong - sạch”. Trong cái thế giới này từ xưa đến nay vẫn vậy, nắm giữ sức mạnh sẽ làm người ta muốn có nhiều sức mạnh hơn, vì thế mà trăm ngàn thủ đoạn với mọi hình thức thực thi được nghĩ ra, trong đó thì “kiếm cớ giết người” chính là thủ đoạn được ưa chuộng nhất trong “chính đạo”.
- Nàng bắt đầu hiểu rồi chứ, cái gọi là chính hay là tà, tiên hay ma không quan trọng. Trong lòng ta chỉ quan tâm đến việc bọn chúng có vô cớ sát hại người vô tội hay không mà thôi. Ta cũng không vĩ đại đến mức nghĩ đến tất cả những người vô tội mà lý do lớn nhất chính là nếu để bọn chúng tồn tại thì đến một ngày nào đó chúng cũng sẽ động chạm đến người nhà của ta. Đừng nghi ngờ về tính chân thực của chuyện này, bởi vì trong ký ức của tên thủ lĩnh này, ta đã thấy rất nhiều lần hắn tùy tiện phát tiết là giết cả ngàn người, thậm chí có lần còn vừa gian dâm vừa giết cả nhà một quý tộc lớn ở Tiên Hạc quốc mà không hề có một tia áy náy.
- Ta muốn diệt tu ma giới, cũng chỉ vì bọn chúng là có khả năng chọc đến người nhà của ta lớn nhất mà thôi.
Thủy Linh Vũ cảm thấy trong lòng rất rồi bời, xưa nay chỉ cần nghe tới chữ “ma” là nàng đã muốn tận diệt, còn nhắc tới “tiên” thì nàng lại bao dung hơn nhiều, nhưng giờ đây Trần Hạo Minh lại nói tất cả chỉ là một thứ như nhau mà thôi, làm quan niệm trong lòng nàng sụp đổ, nhất thời khó mà chấp nhận được.
- Nàng cũng đừng nghĩ nhiều, việc bây giờ của chúng ta là tiêu diệt Xà Đường. Nói ra có lẽ nàng cũng không tin, Xà Đường khốn kiếp lại là gia tộc của Nhật Quang trưởng giáo. Trước đây ta không kỳ lạ gì về cách tu luyện của Nhật Quang quốc, nhưng bây giờ ta mới nhận ra đó đều là nghi thức tế người sống của Ma môn, tất cả những cách tu luyện này đều xuất xứ từ hoàng thất năm xưa, tuy lúc truyền bá trong quốc gia thì đều được sửa đổi thành tế trâu bò dê, nhưng trong hoàng thất thì tới tận bây giờ vẫn là tế bái người sống.
Thủy Linh Vũ nghe thấy tất cả thì cũng chỉ cảm thấy tức giận về bọn người Ma môn này, nhưng Trần Hạo Minh thì khác, hắn đã từng hứa sẽ không xen vào chuyện nội bộ của các chưởng giáo. Nhưng bây giờ thì chính gia tộc của một chưởng giáo lại là mục tiêu tận diệt, làm hắn cảm thấy vô cùng khó xử.
Muốn phát triển Đông Tiên quốc thì phải đảm bảo được vấn đề trị an, nếu để một thế lực chuyên phá hoại sự bình yên làm lãnh đạo cao tầng của quốc gia thì chắc chắn là không thể thực hiện được điều này. Cái việc giống như cho Osama Binladen làm trong nội các Mỹ này Trần Hạo Minh không thể để yên được.
Thôi, để trở về kinh rồi thương lượng với Trần Thiên Đức lão gia sau vậy. Lấy thân phận lục công tử xen vào chuyện này chắc chắn là không vấn đề gì, quan trọng là phải thuyết phục được ông cùng với các vị trưởng giáo khác. Việc này tuy có ảnh hưởng lớn tới tình hình hiện nay nhưng nếu muốn khỏi bệnh thì phải nhịn đau mà cắt đi thịt thối, Trần Hạo Minh tin chắc những người kia cũng nhìn ra được điểm này.
- Thôi, không nói về vấn đề này nữa. Nàng cùng ta kiểm tra một chút chỗ tài bảo tổng cộng mà chúng ta kiếm được, ngày mai chúng ta sẽ xử lý nốt Hạn Nghĩa bang. Bang phái này ta muốn giữ lại nên xử lý có hơi mất thời gian một chút, có lẽ phải mất cả nửa ngày mới xong đấy.
Trần Hạo Minh gọi cô nàng kia lại giúp hắn, số tài bảo thu được từ hai tổ chức này cộng lại cũng không nhiều lắm, có lẽ đều đã được đưa hết về tổng bộ của nhị đường nên số còn lại cũng chỉ bằng số của Tặc Vương mà thôi. Nhưng Trần Hạo Minh lại để ý thấy sắc mặt của Thủy Linh Vũ không tốt lắm, nghĩ cũng đúng, cả ngày đánh đánh giết giết, sau đó lại phải vận lực để thanh trừ oán khí. Cuối cùng lại phải nhận một cái đả kích nhỏ về nhận thức chính tà, khiến cho đạo tâm cũng có chút ảnh hưởng, nàng không mệt mới là lạ.
- Này! Nàng nếu mệt thì nghỉ một chút đi cũng được! Ồ, nếu nàng muốn thì một nụ hôn thật ngọt ngào của bản công tử cũng có thể giúp nàng nhanh chóng hồi phục. Tối nay chúng ta cũng không về chỗ kia nữa, hướng của Hạn Nghĩa bang với chỗ đó là ngược nhau, nàng bay đi bay về cũng mất công lắm.
Thủy Linh Vũ chỉ biết trừng mắt nhìn hắn, quanh đi quẩn lại vẫn là hắn muốn chiếm tiện nghi của nàng, không thể tốt lên được, bản chất này nó thấm vào máu rồi. Không để ý đến hắn nữa, nàng kiếm vài khối đá vừa cỡ dựng tạm thành một cái nhà đá rồi ngồi vào, ngăn cách hẳn với Trần Hạo Minh đang luyên thuyên bên ngoài.