Hoàng Gia Sủng Tức

chương 172: phạm hiểm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một người thị vệ trong số đó lúc trước chính là thợ săn, ngược lại kiến thức rộng rãi nói: “Cảm giác của động vật cực kỳ nhạy bén, trong cánh rừng này nhất định có cái gì đó cực kỳ đáng sợ, khiến những động vật này đều bỏ chạy.”

Lục Thanh Lam nói: “Chẳng lẽ xung quanh đây có hổ?”

Đại Vân lắc đầu: “Không thể nào là hổ, hổ lợi hại hơn nữa, cũng tuyệt đối không thể hù dọa cả chim chóc.”

Lục Thanh Lam bị bọn họ nói sởn hết cả gai ốc, “Còn có động vật gì đáng sợ hơn hổ chứ? Được rồi, tuyết hồ chúng ta cũng không bắt nữa, nhanh theo đường cũ trở về đi.”

Đại Vân chỉ sợ nàng làm ngơ, thấy nàng thấu tình đạt lý, thở phào nhẹ nhõm nói: “Cô nương nói rất đúng, thời điểm không còn sớm, nơi này quá mức nguy hiểm, chúng ta vẫn là nhanh đi ra thì tốt hơn.”

Mọi người liền men theo đường cũ trở về. Đi được một chút, vị thợ săn lúc nãy bỗng nhiên nói: “Không đúng!”

Đại Vân trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Sao lại không đúng?”

Người nọ chỉ vào trong hai cái cây nói: “Hai gốc cây này liên thể sinh trưởng, chỗ chúng ta vừa mới xuất phát, tựa hồ cũng có hai gốc cây giống như đúc.”

Sắc mặt Đại Vân đại biến: “Chẳng lẽ đi hồi lâu, chúng ta lại trở về nguyên điểm?”‘

Lục Thanh Lam giật mình nói: “Chúng ta lạc đường sao?” Ở trong rừng rậm rạp này, kiêng kỵ nhất lạc đường, một khi không tìm được đường ra, cho dù ngươi có bản lãnh tận trời, cũng phải chết.

Đại Vân vội an ủi nàng nói: “Cũng chưa chắc, chúng ta lại đi thử một chút.”

Đại Vân phân phó tên thợ săn lưu lại ký hiệu trên hai cái cây cùng gốc, nàng lấy la bàn ra xác định phương hướng, mang mọi người cẩn thận đi ra ngoài, đại khái qua một khắc đồng hồ, các nàng phát hiện trước mặt lại xuất hiện hai đại thụ liên thể.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt rất khó coi.

Có người nói: “Làm sao có thể? Chúng ta vẫn đi về một phương hướng, tại sao lại trở về chỗ cũ.”

Trong đội ngũ có người nhỏ giọng nói thầm: “Chắc không phải gặp phải quỷ đụng tường chứ?” Nếu nói quỷ đụng tường, mọi người đều biết, chính là ban đêm hoặc vùng ngoại thành, một người đi như thế nào cũng không ra được, cách nói mê tín chính là đụng quỷ rồi, vì vậy cũng gọi là quỷ đụng tường. (nguyên văn: 鬼打墙 quỷ đả tường: có nghĩa là khi đi bộ vào ban đêm hoặc ở vùng hẻo lánh, không thể phân biệt được phương hướng, sự tự nhận thức bị mơ hồ đi và không biết đi đâu. Thực tế, đây là một trạng thái mông lung của ý thức con người. Cũng có thể hiểu là quỷ đưa đường dẫn lối)

Đại Vân quát lớn: “Chớ nói nhảm, nào có chuyện ban ngày gặp quỷ đụng tường?”

Trong lòng Lục Thanh Lam cũng dường như mơ hồ bắt được cái gì, một cái ý niệm chợt lóe rồi biến mất trong đầu. Nàng nói: “Mọi người đừng gấp, chúng ta lại đi xem một chút.”

Tất cả mọi người đều là hạng người võ công cao cường, thấy nàng một cái thiên kim tiểu thư nũng nịu còn có thể trấn định tự nhiên. Mọi người kỳ thật tự giác hay không tự giác đều coi nàng là người cầm đầu, sự trấn định của nàng lây nhiễm mọi người, mọi người lựa chọn một phương hướng khác, tề tâm hợp lực đi theo nàng thử một lần.

Vẫn là giống như lần trước, vẫn lại thấy được hai gốc cây đại thụ liên thể kia.

“Tại sao lại trở về nơi này nữa?” Trên mặt Đại Vân có chút ủ rũ, nàng vẫn chăm chỉ làm dấu hiệu, nhưng căn bản không có tác dụng.

“Vẫn là thời gian một khắc đồng hồ.” Lục Thanh Lam bảo một người thị vệ tính thời gian.

Đại Vân có chút không xác định được chủ kiến, nàng hỏi Lục Thanh Lam: “Làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta tách ra đi thôi?”

Lục Thanh Lam trầm tư một lát, bỗng nhiên nói: “Ta không thể biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa chứ? Chúng ta ngàn vạn không thể tách ra. Bát trận đồ, chúng ta là lâm vào trong bát trận đồ rồi.”

Lục Thanh Lam đã từng đi qua bát trận đồ, kiếp trước Lục Thanh Lam ở trong hậu cung của Tiêu Thiểu Huyền chán muốn chết, đi theo một vị sư phụ học chút thuật kỳ môn độn giáp, trong đó nàng cảm thấy hứng thú nhất chính là bát trận đồ của Chư Cát Khổng Minh, từng nghiên cứu sâu. Đã từng cho người bố trí mê trận ở trong hoàng cung, mới vừa rồi nàng đi loanh quanh ở cánh rừng này, cũng cảm giác được giống như đã từng biết, quả nhiên là cảm giác hãm sâu vào bát trận đồ.

“Bát trận đồ không thể nào là thiên nhiên tạo thành, nhất định là có người bày mê trận. Khẳng định không có hảo tâm với chúng ta, cho nên chúng ta ngàn vạn không thể tách ra, càng phải đề phòng tên bắn lén ngoài trận bắn vào.”

Sắc mặt Đại Vân trở nên cực kỳ ngưng trọng, người nào có thủ bút lớn như vậy, bày trận pháp ở trong rừng rậm này, người này rốt cuộc có mục đích gì, nhiệm vụ của nàng là bảo vệ tốt Lục Thanh Lam, hiện tại không khỏi có cảm giác áp lê sơn đại.

có người nói: “Cô nương nếu biết bát trận đồ này, có phương pháp phá giải không?”

Lục Thanh Lam nói: “Ta có thể thử một chút, nhưng ta không có nắm chắc mười phần. Bát trận đồ theo như độn giáp chia làm tám cửa sinh, thương, hưu, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai, đầu tiên phải xác định vị trí hiện tại của chúng ta là phương vị nào.”

Nàng cầm la bàn tới, chăm chú xác định phương hướng, lại lẩm bẩm suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói: “Trong ta lòng nắm chắc rồi, các ngươi đi theo ta.” Nàng mang theo mọi người, đổi tới đổi lui trong mê trận, lại không ngừng suy nghĩ. Đi hơn một canh giờ, mọi người chỉ cảm thấy hai mắt sáng ngời, trước mắt rộng mở, cảm giác mất đi phương hướng đã lâu lại lần nữa trở lại.

Trong đội ngũ có mấy người chuyên gia về rừng rậm, người đi săn là một người trong số đó. Hắn thở ra một hơi nói: “Đi ra rồi!”

Trong ánh mắt mọi người nhìn về phía Lục Thanh Lam đều tràn đầy sùng bái, ai có thể nghĩ đến một tiểu cô nương nũng nịu, sẽ có bản lĩnh như vậy?

Đại Vân nói: “Ngàn vạn không thể thiếu cảnh giác!” Người bày bát trận đồ hẳn là đang ở phụ cận, bọn họ cũng tuyệt đối không thể nào mang thiện ý.

Tất cả mọi người đều hiểu được đạo lý này, tất cả đều rút binh khí ra, đề phòng toàn bộ tinh thần đi tới.

Những thời giờ lãng phí kia, trong rừng rậm đã là một mảnh hắc ám, mọi âm thanh đều yên tĩnh, mọi người cũng không dám đốt đuốc chiếu sáng, chỉ mượn chút ánh mặt trời đổ xuống xuyên thấu qua cây cối, im lặng không lên tiếng tiến về phía trước.

Chỗ càng sâu trong rừng rậm, cách bọn họ không xa, đang có một đám hắc y nhân. Người cầm đầu chẳng những toàn thân áo đen, còn dùng một cái khăn màu đen che mặt, đứng ở nơi đó tự có một cỗ khí thế. Một hắc y nhân khác phi ngựa chạy tới, bẩm báo nói: “Vương gia... A không, đại nhân, bọn họ đã ra khỏi mê trận, bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Người nọ chau mày, lẩm bẩm nói: “Điều này sao có thể, bát trận đồ là Cát tiên sinh hao tốn hai ngày mới bày được, cho dù là thiên quân vạn mã cũng có thể bị vây khốn ở bên trong, bọn họ rốt cuộc làm sao đi ra được?”

Một người phía sau hắn, bộ dạng cao gầy, trên người giống như không có một lạng thịt, chỉ còn lại bộ xương, mặc một áo bào màu đen, tựa như cây gậy trúc treo lên một kiện áo bào. Hai tay của hắn giấu trong tay áo, âm u cười nói: “Đại nhân, cần gì phiền toái như vậy, sao không để ta thả mấy tiểu bảo bối của ta ra, cắn chết bọn chúng!” Nói xong hắn vươn đầu lưỡi đỏ máu ra liếm liếm đôi môi.

Tên thủ lĩnh chau mày: “Mục tiêu còn chưa xuất hiện, ngươi gấp làm gì? Hiện tại tìm cách ngăn chặn bọn họ trước. Lại tìm cách cầu viện lão đại, bảo lão đại phái thêm chút cao thủ tới đây. Thật sự không được, liền phái quân đội đến. Lần này nhất định phải giết chết mục tiêu.” Nói xong lời cuối cùng, hắn đã nghiến răng nghiến lợi.

Lần này vô cùng cẩn thận, vì sợ khiến hoài nghi khắp nơi, nhân thủ xuất động quá ít, bằng không hắn sẽ phái người bắt lấy bọn người Lục Thanh Lam trước tiên, nhưng hôm nay, hắn chỉ dẫn theo ba mươi mấy người. Tiêu Thiểu Giác an bài bên cạnh Lục Thanh Lam đều là cao thủ nhất đẳng, một ít nhân thủ này của hắn, căn bản là không đủ nhìn. Cho nên chỉ có thể tìm cách ngăn chặn các nàng trước.

Bọn người Lục Thanh Lam ở trong rừng rậm đi một đoạn, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng tiếng dây cung vang lên, mọi người ở trong đêm tối nghe được rõ ràng, nhưng thấy không rõ. Đại Vân kêu một tiếng cẩn thận, Lục Thanh Lam vẫn là kinh hô một tiếng, con ngựa con ở dưới thân nàng trúng tên, chân trước mềm nhũn quỳ xuống, ném cả người nàng xuống mặt đất.

Lục Thanh Lam vốn thuật cưỡi ngựa bình thường, chẳng ai ngờ rằng người núp trong bóng tối bắn tên không phải là người mà là ngựa.

Đại Vân cuống quít xuống ngựa, đỡ Lục Thanh Lam lên, lo lắng hỏi: “Cô nương, ngươi không sao chứ?”

Lục Thanh Lam bị ném xuống, cảm thấy toàn thân đều sắp mệt rã rời rồi. Nàng cố nén đau đớn nói: “Ta không sao!” Thử đứng lên, nàng thử đi một chút, lập tức “ôi” kêu lên một tiếng, “Chân của ta bị trật rồi.”

Trong lòng Đại Vân buồn phiền, đỡ nàng nói: “Ngươi trước lên ngựa của ta.” Nàng đỡ Lục Thanh Lam bò lên lưng ngựa của nàng, lúc này người đi săn đuổi theo tung tích địch nhân đã trở lại.

Đại Vân nói: “Bắt được người không?”

Thần sắc người đi săn ngưng trọng: “Chạy còn nhanh hơn thỏ! Xem bộ dáng là cao thủ chiến đấu ban đêm và chiến đấu rừng rậm. Kẻ địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, lại không biết đối phương có bao nhiêu người, vì an toàn của Lục cô nương, không thể mò mẫm xông ra như vậy.”

Đại Vân hỏi: “Ngươi có biện pháp gì?”

Có người nói: “Thứ nhất, tìm chỗ an toàn tạm thời dung thân, đợi hửng sáng lại tìm cách ra khỏi cánh rừng. Thứ hai, lập tức phát tín hiệu cầu cứu với Vương gia, kêu Vương gia phái người đến đây tiếp ứng.”

Đại Vân do dự một chút, phát tín hiệu cầu cứu cho Tiêu Thiểu Giác, dựa vào sự mê luyến và coi trọng của Tiêu Thiểu Giác đối với Lục Thanh Lam, nhất định sẽ tự mình phạm hiểm, xâm nhập rừng rậm. Hiện tại trong cánh rừng này nguy cơ trùng trùng, Đại Vân không muốn làm cho Tiêu Thiểu Giác tới mạo hiểm.

Nhưng nàng trái lo phải nghĩ, nếu Lục Thanh Lam xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Tiêu Thiểu Giác sợ là vĩnh viễn cũng sẽ không cao hứng được nữa, nàng cắn răng một cái, lấy từ trong lòng ngực ra một ống pháo hoa đốt lên, oành một tiếng, pháo hoa tách ra hoa văn tươi đẹp phía trên rừng rậm.

Đại Vân biết rõ, Lục Thanh Lam mất tích, Tiêu Thiểu Giác hiện tại nhất định đang ở bên ngoài rừng rậm, cũng tất nhiên có thể thấy tín hiệu cầu cứu, cũng nhất định sẽ lập tức phái người đến đây cứu viện.

Nàng đoán quả nhiên không sai, Tiêu Thiểu Giác giờ phút này đang ở bên ngoài rừng rậm. Ở cùng hắn, còn có Tam công chúa và Tiêu Kỳ, các nàng ở trong rừng lạc đường, cũng không phải là rơi vào bên trong bát trận đồ, mà là thật sự lạc đường. Cao thủ Tiêu Thiểu Giác đưa cho Lục Thanh Lam đều là cao thủ kinh nghiệm phong phú, chẳng qua bọn hắn đều đi theo Lục Thanh Lam xâm nhập rừng rậm, còn dư lại lại thiếu kinh nghiệm về rừng rậm, bọn họ mang theo Tam công chúa và Tiêu Kỳ đi hồi lâu mới ra khỏi cánh rừng, chờ đến lúc bọn hắn đi ra, trời cũng đã tối.

Hai người lại hỏi thị vệ thủ ở bên ngoài, Lục Thanh Lam thẳng đến bây giờ còn chưa đi ra, cũng sợ đến hoảng, vội vàng phái người báo tin về hành dinh. Người bọn họ phái đi chân trước mới vừa đi, Tiêu Thiểu Giác chân sau đã tới. Tin tức của hắn linh thông hơn người thường, lại có con đường truyền tin đặc thù, vì vậy trở thành người biết chuyện này sớm nhất.

Tiêu Thiểu Giác dẫn theo mấy trăm người tới, mọi người đều là cao thủ của Cẩm Y vệ và Đông Xưởng, những người này là lực lượng cảnh vệ bảo vệ hắn ngày thường. Tiêu Thiểu Giác kể từ khi đi lên đỉnh quyền lực, cũng đắc tội với không ít người, hắn là người tiếc mạng, biết không biết có bao nhiêu người âm thầm mong đợi hắn đi chết, cho nên cho tới bây giờ đều mang theo mấy trăm tên hộ vệ ra ra vào vào.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tiêu Thiểu Giác nhìn Tam công chúa và Tiêu Kỳ, mặt mày lãnh túc hỏi.

“Cửu ca.” Tam công chúa có chút luống cuống, nước mắt liền rơi xuống, đứt quãng đem chuyện xảy ra hôm nay nói một lần.

Tiêu Thiểu Giác nghe nói Đại Vân đi theo Lục Thanh Lam cùng xâm nhập rừng rậm, trong lòng yên tâm không ít.

“Tuyết hồ? tính tình tuyết hồ luôn thích âm u, tuyệt sẽ không rời khỏi khu rừng, đi tới khu đồng cỏ, đây nhất định là một âm mưu.”

Tiêu Kỳ cũng loạn tay chân: “Cửu hoàng huynh, vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi nhất định phải tìm cách cứu cứu Bảo Nhi a?”

Trong lòng Tiêu Thiểu Giác cũng lo lắng vạn phần, nhưng may mà hắn còn chưa rối loạn, chia thủ hạ làm mười đội, để cho bọn họ dựa theo phương hướng khác nhau tiến vào trong rừng rậm tìm kiếm.

Hắn cau mày vắt trán suy nghĩ: “Rốt cuộc Bảo Nhi đắc tội người nào, lại dùng loại biện pháp này dẫn nàng vào trong rừng rậm chứ? Huấn luyện một con tuyết hồ cũng không phải là một chuyện dễ dàng, người phía sau màn này chắc chắn có chút thế lực. Chẳng lẽ là Thanh Huệ quận chúa?” Nghĩ tới nghĩ lui, tựa hồ chỉ có Thanh Huệ quận chúa có thâm cừu đại hận với nàng. Nhưng ngay sau đó hắn lại loại bỏ, bởi vì Thanh Huệ từ khi có da thịt chi thân cùng Bát hoàng tử thành tựu chuyện tốt, tinh thần toàn thân đều có chút vấn đề. Dựa vào tính tình kia của nàng hẳn là cũng không nghĩ ra độc kế liên hoàn như vậy.

Hắn đang suy nghĩ, chợt thấy pháo hoa nở rộ rực rỡ trong một chỗ rừng sâu. Tam công chúa và Tiêu Kỳ hai mặt nhìn nhau, Vệ Bân lại lên tiếng kinh hô: “Là tín hiệu cầu viện của Đại Vân.”

Tinh thần Tiêu Thiểu Giác cũng chấn động. Đại Vân là hắn một tay huấn luyện ra, biết chừng mực hiểu tiến thoái, nếu không phải đến thời khắc vạn phần nguy cấp, tuyệt sẽ không phát ra tín hiệu cầu cứu.

Tiêu Thiểu Giác nhìn ra phương vị tín hiệu phát ra, cách vị trí của bọn họ hiện tại, khoảng chừng hai mươi dặm, trong lòng Tiêu Thiểu Giác rất nhanh đã có phán đoán: “Đó là khu vực bãi săn thứ bảy.”

Vệ Bân nói: “Là địa bàn của Lỗ vương.”

Trong đầu Tiêu Thiểu Giác giống như là có một đạo thiểm điện xẹt qua, hắn rốt cuộc biết vì sao có người hao hết trắc trở muốn dẫn Lục Thanh Lam vào rừng sâu rồi. Mục tiêu của hắn căn bản cũng không phải là Lục Thanh Lam, mà là hắn Tiêu Thiểu Giác.

Sắc mặt hắn âm trầm, lẩm bẩm nói: “Nếu Nhị hoàng huynh thích chơi trò chơi như vậy, bổn vương phụng bồi là được.” Hắn nói: “Vệ Bân, sửa sang lại đội nhân mã còn lại, tất cả đều đi theo bổn vương tiến vào rừng rậm cứu người.”

“Vương gia!” Vệ Bân lớn tiếng nói: “Thiên kim chi tử tọa bất thùy đường, thân phận ngài quý trọng, hãy để nô tài dẫn người đi đi. Nô tài bảo đảm mang Lục cô nương bình bình an an đi ra cho ngài, thiếu một sợi tóc ngài cứ lấy đầu của nô tài đi!”

(*)千金之子坐不垂堂 “Thiên kim chi tử tọa bất thùy đường, bách kim chi tử bất kỵ hành” Ý tứ của những lời này là người ta phú quý không để cho con cái ngồi ở dưới mái hiên, để tránh ngói trên phòng rơi xuống làm bị thương thân thể; không tựa vào trên lan can lầu các, để ngừa không cẩn thận rơi xuống. Chỉ người có tiền phi thường quý trọng tính mạng của con cái. Thùy đường: chỗ gần sát mái hiên. Kỵ hành: Chỗ gần sát lan can lầu các. Xuất xứ: 《sử ký • viên áng triều thác liệt truyện》

Tiêu Thiểu Giác trách cứ: “Ít nói nhảm, nói thêm một câu nữa, ta hiện tại sẽ vặn đầu ngươi xuống!”

Vệ Bân nhìn khuôn mặt dữ tợn, biết hắn thật sự nổi giận. Không dám khuyên nữa, cuống quít sửa sang lại đội ngũ, đi theo Tiêu Thiểu Giác tiến vào trong rừng rậm.

Mặc dù lúc trước phái mười tiểu đội đi vào, nhưng lúc này còn có hai ba trăm người đi theo Tiêu Thiểu Giác tiến vào rừng rậm, hơn nữa đây cũng là một lực lượng cực kỳ kinh khủng, lấy một chọi mười.

Bọn họ vây quanh Tiêu Thiểu Giác, muốn bắn trộm đối phó hắn cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Mọi người mới đi ở trong rừng không tới hai dặm đường, chợt nghe “Hưu!” một tiếng, từ trong bóng tối bắn ra một mũi tên lén, trực tiếp bắn vào trên cành của một cây đại thụ, đuôi tên còn đang rung động kịch liệt.

Tiêu Thiểu Giác tai thính mắt tinh, trong tay hắn vẫn cầm một cơ quan cỡ nhỏ, chỉ trong nháy mắt hắn liền tập trung vào phương vị của địch nhân, “Sưu” một mũi nỏ như tia chớp bay ra, một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi truyền đến, người bắn tên trộm núp trong bóng tối đã bị hắn bắn trúng chỗ hiểm.

“Trên tên có cái gì đó!” Vệ Bân mắt sắc, vội vã đi tới, nhổ ra đầu mũi tên, chỉ thấy trên đuôi tên kia vậy mà buộc một túi thơm, trên mũi tên cũng buộc một phong thư.

Tiêu Thiểu Giác nhận lấy túi thơm nhìn thoáng qua, sắc mặt không khỏi đột biến. Túi thơm này hắn quá quen thuộc, ngày đó thi thuyền rồng, Tiêu Thiểu Giác đoạt được từ trên người Lục Thanh Lam chính là túi thơm này, hắn mang theo vài tháng, về sau Lục Thanh Lam tự mình thêu một cái túi thơm khác cho hắn, Tiêu Thiểu Giác mới đem cái này trả lại cho nàng. Hắn cẩn thận phân biệt mùi bên trên túi thơm, một loại mùi thơm nhàn nhạt tựa như lan lại không phải lan, thấm vào ruột gan, không phải là hương hoa cũng không phải là hương cỏ, là mùi thơm cơ thể của Lục Thanh Lam. Cái mũi của Tiêu Thiểu Giác cực kỳ nhạy bén, phân biệt nhất thanh nhị sở.

Túi thơm của nàng đều đã rơi vào trong tay địch nhân, vậy nàng đâu? Phải chăng cũng rơi vào tay kẻ địch?

Tay của Tiêu Thiểu Giác không khống chế được ẩn ẩn phát run.

Hắn vội vàng mở lá thư này ra, chỉ thấy phía trên dùng chữ qua quýt viết: “Lục Thanh Lam ở trong tay ta, nếu muốn cứu người, liền một mình một người đi về phía trước hai mươi dặm, nếu không —— giết không tha!”

Vệ Bân ở một bên thấy rõ ràng, biết trình độ khẩn trương của Vương gia nhà mình đối với Lục Thanh Lam, cả kinh nói: “Vương gia, ngàn vạn không được mắc mưu. Túi thơm kia chưa chắc chính là của Lục cô nương! Cho dù là của Lục cô nương, Lục cô nương cũng chưa chắc ở trên tay bọn họ, nếu ngài dựa theo yêu cầu của bọn hắn, đơn thương thất mã đi, nhất định dữ nhiều lành ít.”

Tiêu Thiểu Giác nhắm mắt lại, “Túi thơm quả thực là của Bảo Nhi không sai, còn có mùi thơm cơ thể của nàng, nói rõ rơi vào tay kẻ địch thời gian không lâu. Đại Vân bọn họ chẳng lẽ đã toàn quân bị diệt?” Nghĩ đến nàng một cái tiểu cô nương tay trói gà không chặt, rơi vào trong tay một đám thô kệch, sẽ là kết cục gì, thử nghĩ thôi cũng khiến hắn hỏng mất.

Nhưng hắn ngoại trừ cảm giác mắt cá chân đau nhức, những nơi khác cũng không có gì, điều này nói rõ tình huống còn chưa đến tình trạng không thể vãn hồi. Hắn lúc này quyết đoán: “Bổn vương không thể lấy mạng nhỏ của Bảo Nhi ra đánh cược. Ta sẽ lưu lại dấu hiệu trên đường, các ngươi đi theo dấu hiệu của ta đi về phía trước, chú ý thanh trừ trạm canh gác của địch nhân, ngàn vạn chú ý cẩn thận.”

Nói xong giục ngựa về phía trước đi, Vệ Bân khuyên không có kết quả, chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, la một tiếng: “Vương gia!”

Tiêu Thiểu Giác quay đầu lại nhìn hắn một cái: “Vệ Bân, nếu bổn vương chết ở chỗ này, ngươi cũng không cần tìm cách báo thù cho bổn vương, ngươi lập tức phân phát gia nhân, tìm cách thoát khỏi Tề quốc, Đại Chu cũng tốt, Đại Lương cũng tốt, luôn có đất đặt chân cho các ngươi.”

Nói xong những lời này hắn cảm thấy trong lòng thoải mái không ít, hai chân đạp bụng ngựa, phút chốc chui vào trong rừng rậm u ám không thấy tung tích.

Bên kia, Đại Vân bắn tín hiệu cầu cứu, nói: “Nơi này xung quanh đều là rừng rậm, cực kỳ dễ dàng cho địch nhân ẩn dấu? Có chỗ nào an toàn không? Thhợ săn, ngươi leo trên cây nhìn một cái đi.”

Người đi săn đáp ứng một tiếng, giống như con vượn, hai ba cái, liền trèo lên ngọn cây của một cây đại thụ. Người đi săn rất nhanh từ trên cây đi xuống vẻ mặt có vài phần hưng phấn, “Từ nơi này về hướng đông đại khái hai dặm, cây cối thưa thớt, không dễ giấu người, chúng ta qua bên kia hẳn là sẽ an toàn hơn.”

Đại Vân nói: “Vậy còn chờ cái gì, đi nhanh đi.”

Đại Vân nói một tiếng: “Cô nương đắc tội.” Trở mình lên ngựa, cùng cưỡi một con ngựa, con chiến mã kia của Đại Vân không giống với của Lục Thanh Lam, thân cao tám thước, cực kỳ uy vũ hùng tráng, thân thể hai tiểu cô nương nhẹ, chiến mã kia cõng hai người căn bản là không tốn sức lực gì, mọi người đi theo người đi săn đi về phía trước.

Dọc theo đường đi chú ý cẩn thận, tránh thoát ám tiễn đánh lén mấy lần, giết ba kẻ đánh lén, bên mình cũng chết một cao thủ, rốt cuộc đi ra khỏi rừng rậm. Phía trước mặc dù cũng là rừng, nhưng cây cối thưa thớt, địa hình trống trải, liếc qua thấy ngay, có muốn ám tiễn đả thương người, cũng không dễ dàng như vậy nữa.

Ra khỏi cánh rừng tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, đi theo Đại Vân bảo vệ Lục Thanh Lam đều là cao thủ Hạ tộc, mỗi người đều thân kinh bách chiến, chính diện tỷ thí bọn họ chưa từng sợ người nào, chẳng qua minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng mà thôi.

Phía sau thế nhưng mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa. Đại Vân nằm úp sấp trên mặt đất nghe một lát, sắc mặt biến hóa nói: “Hẳn là có một hai trăm người, bọn họ đã bất chấp giấu diếm tung tích.”

Thần sắc người đi săn ngưng trọng nói: “Chúng ta người ít, lần này xuất hành chính là để săn thú, đối phương ắt hẳn trang bị cung tên, bắn một lượt mấy vòng, chúng ta sợ là khó có thể ngăn cản.”

Đại Vân nói: “Lưu lại mấy người thiết trí bán mã tác* (giăng dây ở chỗ tối để gạt ngã người ngựa của đối phương) và hố lấp ngựa, trước ngăn bọn họ. Những người còn lại theo ta bảo vệ cô nương tiếp tục rút quân về phía sau. Ngươi phái hai người tìm xung quanh xem, có thể tìm được nơi có thể ẩn náu hay không?”

Nếu có địa hình có thể lợi dụng, cho dù đối phương có một hai trăm người, bọn họ cũng chưa chắc không thể liều mạng.

Người thợ săn đáp ứng nói: “Ta tự mình đi qua xem xét.” Người thợ săn kinh nghiệm phong phú, võ công lại cao, để hắn làm việc này Đại Vân cực kỳ yên tâm.

Đại Vân quay đầu nói với Lục Thanh Lam: “Cô nương, chúng ta đi thôi.” May mà Lục Thanh Lam dọc đường không khóc không nháo, cũng không có vượt quá chức phận mò mẫm chỉ huy, thêm phiền cho bọn họ.

Một đại gia khuê tú thiên kim tiểu thư, có thể bảo trì bình tĩnh dưới loại tình huống này, ngược lại khiến Đại Vân lau mắt mà nhìn, thầm nghĩ Lục cô nương quả nhiên là người phi thường, khó trách Vương gia coi trọng nàng như vậy, thủy chung nhớ mãi không quên nàng.

Vừa mới bố trí mấy đường bán mã tác, người thợ săn đã trở lại, vẻ mặt hưng phấn, “Thật là trời không tuyệt đường người, cánh rừng này đi hơn một dặm nữa, chính là một vách đá cao vài chục trượng, ta ở bên bờ vực tìm được một sơn động. Chỉ cần chúng ta trốn vào trong động, mặc hắn thiên quân vạn mã cũng đừng hòng thi triển được, chỉ chờ tới lúc viện quân của Vương gia đến chúng ta liền được cứu rồi.”

Đại Vân cũng hết sức cao hứng.”Vậy còn chờ cái gì, chúng ta mau đi đi.”

Mọi người một đường hữu kinh vô hiểm đi đến trước sơn động, quả như lời người thợ săn nói, tòa sơn động này cao hơn một người, cửa vào sơn động hẹp, càng đi càng rộng, mỗi lần chỉ chứa một người tiến vào, truy binh đuổi theo tới đây cũng vô ích, chỉ có thể từng bước từng bước đi vào sơn động, thích hợp loại tình huống dùng ít đánh nhiều này của bọn họ.

Mọi người xuống ngựa, Đại Vân hưng phấn nói: “Mau vào đi thôi.”

Lục Thanh Lam hỏi: “Ngựa của chúng ta làm sao bây giờ?”

có người nói: “Chỉ đành thả đi.”

Đại Vân vuốt ve đầu của ngựa yêu cũng có chút không nỡ, “Sợ rằng những con ngựa này khó thoát vận mệnh bị truy binh giết!”

Mn nhớ giữ gìn sức khỏe trong mùa dịch nha!

Không nên hoang mang lo sợ, theo dõi các ngồn tin chính thống, hạn chế tụ tập nơi đông người và nâng cao sức đề kháng.

Chúc mn vượt qua mùa dịch an toàn!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio