*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người tay nắm tay đi ra phòng bên, dùng xong bữa sáng. Hách tổng quản đã chuẩn bị xong xe ngựa ở nhị môn, hai người tiến vào xe ngựa, xuất phát đến hoàng cung. Lục Thanh Lam thức dậy sớm, còn có chút buồn ngủ, đầu gật gù.
Tiêu Thiểu Giác nhìn buồn cười, đưa tay kéo nàng qua, để nàng dựa trên vai của mình, yêu thương nói: "Nếu mệt thì ngủ một lát đi, đến cung còn mất một hồi nữa."
Lục Thanh Lam nhắm mắt lại, trên thân nam nhân của bên cạnh có một loại mùi thơm như có như không, nàng biết đó là mùi đậu tắm* hắn thường dùng. Nàng tựa vào trong ngực của nam nhân, chỉ cảm thấy hết sức an tâm.
*澡豆 [táo đậu]: Đậu tắm là một loại thuốc bột được sử dụng trong tắm rửa của dân gian Trung Quốc cổ đại, được làm từ bột đậu nành thêm dược phẩm chế thành. Nó có thể được sử dụng để rửa tay và mặt để làm cho da mịn màng và sáng bóng. Trước thời Tống, khi rửa mặt, rửa tay, tắm rửa cơ thể không có "xà phòng" mà là "đậu tắm". Đậu tắm được đặt theo tên của loại đậu được làm nguyên liệu chính và vo thành từng viên.
Lục Thanh Lam nhắm mắt lại, nhưng không ngủ, bỗng nhiên nói: "A Giác, ta có chuyện nghĩ mãi mà không rõ. Ta cảm thấy, cảm thấy mẫu phi đối xử với biểu muội rất không tầm thường, không giống như là đối đãi một nữ cô nhi bình thường, thậm chí còn mang một chút khách khí, đây rốt cuộc là vì sao?"
Tiêu Thiểu Giác lặng yên trong chốc lát, mới bắt đầu nói chuyện. "Chuyện này nói ra rất dài dòng, nàng còn nhớ không, cái hôm sau ngày chúng ta thành thân, từng gặp Thái hậu một lần, ta cũng đã từng nói với nàng, bà ấy có liên quan đến cái chết của mẹ đẻ ta."
Lục Thanh Lam đương nhiên chưa quên, lần trước hắn không nói cặn kẽ cho nàng biết, nàng cũng cũng không hỏi hắn chuyện này, nàng là nữ nhân vô cùng thông tuệ, nếu Tiêu Thiểu Giác muốn nói với nàng, không cần hỏi cũng sẽ nói cho nàng biết.
Trên mặt Tiêu Thiểu Giác lộ ra một nụ cười khổ: "Chuyện này, ta vốn nghĩ sẽ chôn sâu trong lòng, sẽ không nói ra. Bởi vì mỗi lần nhớ tới, sẽ khiến cho ta cảm thấy vô cùng không vui."
Lục Thanh Lam ôm lấy cánh tay của hắn: "Vậy tại sao chàng hiện tại lại muốn nói?"
Tiêu Thiểu Giác cười nói: "Bởi vì ta muốn để cho nàng hiểu rõ ta, mà những ký ức này, cũng là một phần tính mạng của ta. Chỉ cần là đồ vật của ta, ta sẽ nguyện ý chia sẻ cùng nàng, cho dù là cũng chẳng khiến người ta vui sướng chút nào."
"Vậy chàng nói đi." Giọng nói của Lục Thanh Lam rất êm ái, "Chúng ta là người một nhà, vốn nên chia sẻ cho nhau."
Thanh âm của Tiêu Thiểu Giác nghe như đang đi tới sự tang thương mà tĩnh mịch: "Đại khái là mười tám năm đi, khi đó ta mới hai tuổi. Mẹ đẻ ta gả cho phụ hoàng đã được năm năm, được sủng nhất hậu cung, không có người nào có thể sánh bằng. Người người trong hậu cung đều muốn trừ khử cho thống khoái, lúc ấy Tiền hoàng hậu tuy có hậu vị, nhưng quyền lực chưởng quản lục cung lại vững vàng trong tay Thái hậu. Phụ hoàng cũng không có ý thay đổi loại cục diện này."
"Khi đó mẫu thân của ta mới vừa có bầu, vẫn chưa tới ba tháng. Nếu nàng lần này sinh ra, mặc kệ là nam hay nữ, nhóm phi tần trong hậu cung sẽ không còn đất dung thân. Lúc này trong cung truyền ra một lời đồn đáng sợ, nói mẫu phi ta. . . là người Hạ tộc."
"Người Hạ tộc?" Nàng không khỏi ngồi thẳng người. "Hoàng tộc Hạ tộc của tiền triều? Truyền thuyết bọn họ người nào cũng đều là tuấn nam mỹ nữ, năng lực siêu phàm thoát tục. . . Hoàng tộc của ba nước bởi vì quá mức kiêng kỵ năng lực của người Hạ tộc, cho nên bất chấp điều tiếng*, cũng muốn đem Hạ tộc chém tận giết tuyệt."
*冒天下之大不韪 [mạo thiên hạ chi đại bất vĩ]: Làm những điều mà tất cả mọi người trên thế giới này đều cho là sai. Đề cập đến việc làm những việc được coi là xấu, bất chấp sự lên án của dư luận, vô tình làm bại hoại đạo đức.
"Không ngờ nàng cũng biết lai lịch của Hạ tộc." Tiêu Thiểu Giác cười nhạt một tiếng. "Kể từ khi ba nhà Tề Chu Lương phân ra, Hạ tộc là một danh từ cấm kỵ, chẳng những không thấy ghi lại trên sử sách, chính là thường ngày trong miệng dân chúng, phàm là xuất hiện từ này, cũng sẽ bị Cẩm Y Vệ bắt vào chiếu ngục. Hạ tộc, cơ hồ bị hoàng tộc ba nhà hoàn toàn xóa đi ấn ký."
Lục Thanh Lam thở dài nói: "Chuyện này ta biết. Nhưng Hạ tộc dù sao cũng sáng lập đế quốc Đại Hạ, có lịch sử huy hoàng hơn ba trăm năm. Muốn hoàn toàn che phủ một cái triều đại huy hoàng và khổng lồ như vậy, nói dễ hơn làm?"
"Không phải như vậy sao? Hoàng tộc của ba nước Tề Chu Lương, ngày đó đều là trọng thần của Hạ đế, vì che dấu tội ác bọn họ phản chủ, thế nhưng bóp méo hoàn toàn lịch sử, thật là đáng khinh đáng xấu hổ."
Lục Thanh Lam không khỏi trố mắt, hoàng tộc Đại Tề chính là tổ tiên của hắn, hắn đánh giá như vậy, thật sự không có vấn đề gì sao?
Tiêu Thiểu Giác nói: "Phải biết rằng Hạ tộc chính là cấm kỵ của hoàng tộc Đại Tề chúng ta, một khi xác thực chuyện này, mẫu thân ta sợ là sẽ lập tức bị xử tử. Lúc ấy đang lúc phụ hoàng đi Ung Châu đi săn tránh nắng, bởi vì mẫu thân ta đang có thai, cho nên mới không đi cùng. Mà khi ấy ở lại hậu cung chủ trì cung vụ chính là Thái hậu. Bà ta vốn là không có ấn tượng tốt với mẫu thân của ta, sau khi biết được tin tức kia, liền tìm mẫu thân của ta tới, nhiều mặt ép hỏi. Mẫu thân của ta đương nhiên không chịu thừa nhận. Bà ta liền buộc mẫu thân của ta cắt cổ tay nghiệm máu, chứng nhận trong sạch."
"Cắt cổ tay nghiệm máu?" Lục Thanh Lam không giải thích được.
"Phải. Phố phường có loại truyền thuyết, đem máu của người Hạ tộc nhỏ vào thủy ngân tinh khiết, thủy ngân gặp phải sẽ hiện lên từng chấm màu xanh da trời."
Lục Thanh Lam căn bản không tin, "Đây không phải là lời nói vô căn cứ sao?"
Tiêu Thiểu Giác cũng gật đầu: "Mẫu thân ta vốn là dễ động thai khí, đương nhiên không chịu. Thái hậu càng thêm hoài nghi, cưỡng bức mọi cách, mẫu hậu ta trở lại tẩm cung, đêm đó liền sinh non, chẳng những mất hài tử, cũng bởi vì chuyện này bị thương thân mình, bệnh nặng một trận, thuốc thang không có hiệu quả, phụ hoàng có được tin tức, vội trở về từ Ung Châu, mẫu thân ta đã không chịu đựng được mà đèn cạn dầu, trong lúc phụ hoàng chạy tới Ngọc Minh cung. . . Đã đi."
Lục Thanh Lam có thể nghe ra bi thương trong lòng hắn, trong nội tâm nàng đau nhói, đưa tay ôm chặt hắn.
Tiêu Thiểu Giác vỗ vỗ tay nàng, tỏ vẻ mình không có chuyện gì. "Bởi vì chuyện này, phi tử mật báo cho Thái hậu bị phụ hoàng lăng trì xử tử, phụ hoàng cũng vì vậy oán hận Thái hậu, hai mẹ con gần như muốn đoạn tuyệt. Sau lại nhiều lần chuyển giao, quyền nắm giữ lục cung về tay hoàng hậu, mà ta thì bị gửi nuôi dưới danh nghĩa mẫu phi hiện tại. Mà chuyện mẫu thân ta có phải người Hạ tộc hay không, cũng bởi vì cái chết của nàng mà không ai dám nhắc tới nữa."
Lục Thanh Lam có thể tưởng tượng được tình hình lúc đó, sợ là Thái hậu cũng chưa chắc nguyện ý giao quyền lục cung ra, nhưng mất đi sự ủng hộ của hoàng đế, cộng thêm hại chết Hạ Huệ phi, quả thật trong lòng áy náy, đành phải trốn vào cung thắp hương bái Phật.
Như vậy thoạt nhìn, hoàng đế đối với Hạ Huệ phi thật là bất đồng với người khác, khó trách cưng chiều nhi tử Tiêu Thiểu Giác này như vậy.
"Đều do phi tử mật báo kia, nếu không phải nàng vu cáo, mẫu thân nói không chừng có thể sống đến hiện tại đâu!" Lục Thanh Lam cực kỳ cảm khái nói.
Tiêu Thiểu Giác nâng mí mắt, nhìn nàng một lát, sau đó nói ra một câu kinh động lòng người: "Nữ nhân kia cũng không phải là vu cáo."
"Chàng nói gì?" Lục Thanh Lam ban đầu không kịp phản ứng.
Tiêu Thiểu Giác thản nhiên nhìn nàng, khóe miệng hàm chứa nụ cười thản nhiên, "Ta là nói, mẫu phi ta quả thực là vị công chúa cuối cùng của Hạ tộc, mà ta, lại là gia chủ của thế hệ Hạ tộc này."
Lục Thanh Lam còn như trong mộng. "Chàng, chàng. . . Ta. . ."
Tiêu Thiểu Giác nhìn bộ dáng giật mình kia của nàng, thật sự giống như cảm thấy thú vị. "Nàng không phải hỏi ta, tại sao mẫu phi đối xử với biểu muội cùng người khác bất đồng như vậy ư, bởi vì mẫu phi cũng là một nửa người Hạ tộc, mà biểu muội cũng coi như là một thành viên của hoàng tộc Hạ tộc, cho nên mẫu phi vẫn cực kỳ khách khí đối với nàng."
"Nhưng là. . . Nhưng là. . ." Lục Thanh Lam cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng. "Truyền thuyết người Hạ tộc chỉ có thể cùng người bổn tộc lấy nhau, nhưng tại sao chàng cưới ta?" Nàng rốt cuộc tìm được thanh âm của chính mình.
Tiêu Thiểu Giác sờ sờ đầu của nàng, hắn đã đem bí mật lớn nhất của mình nói cho Lục Thanh Lam, có chút do dự có nên thừa dịp thời cơ này cũng đem chuyện cộng sinh nói cho nàng biết hay không. Nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là thôi, nếu mình cũng đem chuyện cộng sinh nói ra, nói không chừng nàng sẽ cảm thấy mình cưới nàng chỉ là vì an toàn của bản thân, mà không phải bởi vì hắn yêu nàng.
Cái hiểu lầm này cũng không dễ giải thích, vẫn là thôi vậy. Cho nên hắn cười nói: "Còn có thể bởi vì sao, bởi vì Bảo Nhi nhà ta quá đáng yêu, ngoại trừ Bảo Nhi, cho dù là nữ tử Hạ tộc ta cũng nhìn không thuận mắt."
Đang nói, rốt cuộc đã tới Đông Hoa môn. Chỗ này nhiều người tai tạp, hai người liền không nói tới chuyện Hạ tộc nữa.
Hai người xuống xe ở cửa, nếu là lúc trước, dựa vào tính tình của Tiêu Thiểu Giác, đã sớm phóng ngựa tiến vào. Hoàng tử là người có quyền cưỡi ngựa trong Tử Cấm thành. Nhưng hai năm qua tuổi của hắn ngày càng tăng, nhất là sau khi cưới Lục Thanh Lam, càng thêm cảm thấy trọng trách trên vai nặng lên không ít, hắn làm việc cũng càng thêm ổn thỏa, sẽ không đi làm những chuyện chọc người ghen ghét như vậy nữa.
Hai người vừa mới vào cửa đại môn, liền thấy Đại tổng quản ngự tiền Trương Tú đang ở nơi đó chờ. Thấy Tiêu Thiểu Giác giống như là thở phào nhẹ nhõm, "Vương gia, ngài đã tới rồi. Chúng ta nhanh chút, hoàng thượng đang ở nơi ấy chờ, lúc này sợ là chờ đến nóng nảy."
Tiêu Thiểu Giác cũng ngây ra một lúc, Trương Tú là người thế nào, đó là Đại tổng quản của Tử Cấm thành, trên tay trông coi mấy ngàn tên thái giám, không trăm công nghìn việc*, thì cũng không kém bao nhiêu, ngày thường cho dù là hoàng tử bọn họ tới, cũng chỉ là phái cái đồ đệ tới đón đã ghê gớm rồi, hôm nay như này là thế nào?
*日理万机 [Nhật lý vạn cơ]: hàng ngày phải xử lí, giải quyết rất nhiều công việc khó khăn. Ý nói làm việc trăm công nghìn việc hay công việc rất nhiều và nặng nề.
Lòng hắn nghi ngờ, liền trực tiếp hỏi: "Đây là. . . đã xảy ra chuyện gì sao?"
Trương Tú giảm thấp thanh âm nói: "Không phải là. . . bên ngoài đồn đãi, nói vương gia bị bệnh sốt rét, suýt chút nữa sống không nổi sao. Lời này truyền đến tai hoàng thượng, ngài lại mấy ngày không tới thỉnh an như vậy, hoàng thượng lo lắng tìm ngài tới chứng thật lời này đó sao?"
Tiêu Thiểu Giác cười nói: "Đều là lời đồn, bổn vương không phải là rất tốt đây sao?" Hắn giương hai cánh tay ra, cho Trương Tú nhìn.
Trương Tú cũng cười nói: "Lão nô cũng không tin loại lời nói vô căn cứ này, vương gia hồng vận lâm đầu, tự có ông trời che chở, làm sao có thể lây bệnh sốt rét, nhất định là những nhóm quan viên không muốn cải cách kia, rải những lời đồn này, chính bọn hắn ăn không ngồi rồi, vương gia xóa sổ những tật xấu này đi, bọn họ còn không vui, thật sự là đáng hận."
"Ai nói không phải chứ?" Tiêu Thiểu Giác vừa đi, vừa vẫn đang suy nghĩ một vấn đề khác. Lần này sơn doanh Bắc Yên bỗng nhiên vô duyên vô cớ bộc phát bệnh sốt rét, hơn nữa khi hắn ngã bệnh, lại truyền ra những lời đồn này. Muốn nghĩ phía sau không có người đứng đầu quạt gió thổi lửa, hắn vô luận như thế nào cũng không tin.
Rốt cuộc là người nào? Là đại lão trong quân, hay là đám tướng quân bị bãi bỏ? Hoặc hẳn là Đại hoàng tử đang phản đối kế hoạch tiến hành cải cách của mình?
Trong lúc nhất thời đã đến Kiến Thủy điện, Trương Tú đi vào bẩm báo. Hoàng đế nghe nói Tiêu Thiểu Giác tới, thả tấu chương trong tay xuống, trực tiếp bảo hắn đi vào.
"Lão Cửu a, ngươi rốt cuộc đã tới. Mấy ngày nay đều đang bận rộn cái gì vậy?" Không đợi tiểu phu thê hai người hành lễ vấn an, hoàng đế đã trực tiếp mở miệng hỏi. Trong thanh âm mang theo tình cảm vui mừng nhè nhẹ.
Kết hợp việc lúc trước tự mình phái Trương Tú nghênh đón Tiêu Thiểu Giác ở cửa, Lục Thanh Lam rốt cuộc khắc sâu cảm nhận được sự yêu mến và lo lắng của hoàng đế với Tiêu Thiểu Giác. Liên tưởng tới chuyện vừa rồi, những lời Tiêu Thiểu Giác nói với nàng, Hạ Huệ phi từng được sủng nhất hậu cung, nhưng hoàng thượng những năm trước đây ngoài mặt không sủng Tiêu Thiểu Giác, cũng chỉ là bình thường mà thôi.
Lục Thanh Lam cảm thấy về mặt lý lẽ tựa hồ không giải thích được. Cẩn thận suy nghĩ, nhất thời liền hiểu rõ. Tiêu Thiểu Giác lúc nhỏ, tuy có Trinh phi bảo vệ, nhưng trong cung ám tiễn vô số, thế lực của Trinh phi ở trong cung có hạn, nếu hoàng thượng còn biểu hiện sủng ái cực đoan đối với hắn nữa, sợ rằng Tiêu Thiểu Giác căn bản sống không tới lúc trưởng thành.
Hoàng thượng đối với nhi tử này càng lãnh đạm, tình cảnh của Tiêu Thiểu Giác càng an toàn.
Gia Hòa đế những năm này thật đúng là dụng tâm lương khổ a! Chuyện Tiêu Thiểu Giác kể trên xe ngựa kia, khiến cho Lục Thanh Lam hiểu rõ ra rất nhiều chuyện.
Tiêu Thiểu Giác đầu tiên là mang theo Lục Thanh Lam dập đầu cung kính cho Gia Hòa đế, hoàng đế ban ngồi cho hai người, Tiêu Thiểu Giác mới nói: "Mấy ngày nay, nhi thần vẫn luôn ở tại đại doanh núi Yến Bắc, giám sát thập đệ và Lục tướng quân huấn luyện tân binh. Chưa trở lại thỉnh an với ngài, là nhi thần có tội."
Gia Hòa đế cười ha ha: "Ngươi thân là hoàng tử, vì quốc gia tận trung, chính là tẫn hiếu với phụ hoàng rồi. Cải cách binh chế cũng không phải là một chuyện đơn giản, cho dù là trẫm hạ thánh chỉ, nhưng trên có chính sách, dưới có đối sách, còn có rất nhiều người đang nhìn. Có thể thuận lợi phổ biến chế độ và chính sách mới hay không, liền phải xem hiệu quả huấn luyện tân binh của các ngươi. Nếu đầu pháo này có thể khai hỏa, chuyện tình phía sau liền dễ làm hơn nhiều."
Gia Hòa đế không hổ là chìm đắm trong quyền lực nhiều năm, càng già càng lão luyện, một câu vạch trần ra rất nhiều lỗ hổng trong đó.