Nói đến chuyện lần trước, Mạc tiểu công một bụng lửa giận đẩy cửa phòng ra, mà tình hình của Hạ tiểu thụ cùng Ngạn đại hiệp lúc này như thế nào đây?
Thời điểm Mạc Thiên Tiếu đẩy cửa bước vào, thật sự là bị cảnh tưởng ở trước mắt làm cho hết hồn, lửa giận trong mắt chuyển thành ý cười, hắn cười nhìn Ngạn Bạch, thật sự là được mở rộng tầm mắt, chưa bao giờ nghĩ tới Hạ Ly Lạc lại đáng yêu đến mức này, thật muốn nhìn xem vẻ mặt của Hạ Ly Lạc lúc làm chuyện này, nhất định là kiệt tác, nín cười, hắn nhanh chân đi đến bên giường.
Mạc Thiên Tiếu nhếch miệng, lộ ra một nụ cười trào phúng, từ trên cao nhìn xuống Ngạn Bạch, “Chà chà, không nghĩ tới a, thật sự là không nghĩ tới, đường đường là Ngạn công tử đứng đầu Tứ Đại Gia Tộc ở Giang Nam cũng sẽ rơi xuống mức độ này ~ ” Nói đến đó, thanh âm Mạc Thiên Tiếu bỗng nhiên cao lên, “Ngạn công tử nhất định không nghĩ tới ta có thể dễ dàng như thế đến được đây phải không? Ngạn công tử nhất định rất xem trọng hàng phòng vệ không chê vào đâu của mình phải không?” Mạc Thiên Tiếu nở nụ cười trào phúng, hơi cong người xuống, một tay nâng cằm Ngạn Bạch lên, “Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, liền có thể khiến cho Ngạn gia ngươi biết mất hoàn toàn trên thế gian này.”
“Ngươi rốt cuộc là người nào!” Ngạn Bạch toàn thân xụi lơ, hai tay hai chân bị trói trên giường, lẳng lặng nghe Mạc Thiên Tiếu, khóe miệng Ngạn Bạch cong lên một nụ cười cay đắng, xưa này không nghĩ tới Ly Lạc lại lợi dụng sự tin tưởng của mình là gạt lại chính mình, nếu không phải yêu sâu đậm Mạc Thiên Tiếu, lấy tính cách của Hạ Ly Lạc, sao có thể làm ra loại chuyện như thế?
Vừa nãy thời điểm hắn cưỡng hôn, cảm thấy cơ thể Hạ Ly Lạc hơi mềm nhũn ra, sau đó lại nghe thấy Hạ Ly Lạc nhẹ nhàng thở dài một câu, “Cũng không phải không có cảm tình”, vốn cho rằng y đã thỏa hiệp, đợi cho đến khi hai tay hắn trượt xuống bụng dưới của Hạ Ly Lạc, bỗng nhiên cảm thấy cả người một trận thoát lực, cả người xụi lơ đi, thẳng tắp ngã lên người Hạ Ly Lạc, hắn không dám tin trừng mắt nhìn Hạ Ly Lạc, hắn chưa bao giờ nghĩ Hạ Ly Lạc lại có thể đối xử với hắn như vậy!
Lúc thấy Hạ Ly Lạc mặc quần áo, ung dung từ trong ngực của mình cầm lấy thuốc giải, Ngạn Bạch cơ hồ muốn ăn luôn y! Không chờ cho Ngạn Bạch phản ứng lại, Hạ Ly Lạc liền mạnh mẽ đem ráp trải giường xé thành nhiều mảnh nhỏ, đem tay chân hắn trói lại! Ngạn Bạch một lúc lâu cũng không thể tiếp thu được việc này, cho đến lúc Hạ Ly Lạc nở nụ cười từ cửa sổ phi thân đi, Ngạn Bạch vẫn là dáng vẻ khó mà tin nổi.
“Ta là ai à?” Mạc Thiên Tiếu nhíu mày, “Bằng tài trí của Ngạn công tử, sao có thể không biết ta là ai.” Mạc Thiên Tiếu cười lạnh thả cằm Ngạn Bạch ra, “Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn đấu với ta ư? Lúc ngươi bắt đầu có ý muốn với người của ta thì nên biết kết cục của chính mình, người đâu.”
“Chủ thượng!” Người đến quỳ một chân trên đất, dáng vẻ một mực cung kính khiến Mạc Thiên Tiếu hai lòng cười cười, “Đem thuốc lên.”
“Vâng!” Hắc y nhân móc từ trong lồng ngực ra một bình nhỏ màu tím, cúng kính đưa cho Mạc Thiên Tiếu, sau khi nhìn thấy Mạc Thiên Tiếu phất tay liền thức thời lui xuống.
Mạc Thiên Tiếu cầm trong tay bình thuốc tím, bước chậm đến trước mặt Ngạn Bạch, nâng tay lên để Ngạn Bạch xem gì đó bên trong, khóe miệng Mạc Thiên Tiếu nổi lên một nụ cười mê người, nhưng nụ cười này đối với Ngạn Bạch tựa hồ rất khủng bố, sau khi hắn nhìn rõ được bình thuốc nhỏ màu tím kia là cái thứ gì, cả người trợn to hai mắt, trong mắt mang theo sợ hãi trước nay chưa từng có.
“Ngươi thân là vua của một nước lại có thể làm ra loại thủ đoạn bỉ ổi này, lẽ nào không sợ bị người khác chế nhạo sao!” Ngạn Bạch khinh thường nhìn bình thuốc trong tay Mạc Thiên Tiếu, trong lòng hô to không ổn. Sau khi nhìn bình thuốc, hắn tựa hồ nghĩ ra được điều gì đó, cả ngươi giật mình nhìn Mạc Thiên Tiếu, khẽ run nói, “Lẽ nào…. Lẽ nào ngươi là….”
Đây chính là mị dược cực mạnh được chế tạo từ “Tử Vân Các”, truyền thuyết bảo rằng “Tử mị” có thể khiến người trúng độc sức lực hoàn toàn biến mất, toàn thân xụi lơ, thuốc này vào miệng liền tan, căn bản không thể tránh né, nếu sau nửa chén trà kể từ lúc uống thuốc không tìm được nơi phát tiết…. Sẽ…. Sẽ…. Nghĩ đến hậu quả, Ngạn Bạch cả người trăng bệch đi mấy phần, đột nhiên lại nghĩ đến, “Tử mị” này là chuyên dùng cho nữ nhân, nếu là nam nhân ăn phải….. Này, đây chẳng phải là….. Ngạn Bạch vô lực cắn chặt hàm răng, chỉ lo sẽ dính phải viên thuốc trên tay Mạc Thiên Tiếu.
Vậy thân phận thứ hai của Mạc Thiên Tiếu, nói vậy chính là Các chủ của “Tử Vân Các”, “Tử Vân Các” chính là đúng đầu Tứ Đại Lâu Các, trong chốn giang hồ phân thành Tứ Đại Lâu Các là “Tử Vân, Thanh Vân, Bạch Vân, Ám Vân”, trong đó “Thanh Vân Các” là nơi nắm giữ những chuyện lớn nhỏ trong giang hồ, các tư liệu về các nhân vật trọng yếu của các đại môn phái bọn họ đều có, chỉ cần đưa bạc ra, có khi đến cả hoàng đế có con rơi hay không ngươi cũng có thể biết được!. “Bạch Vân Các” là giang hồ đệ nhất sát thủ, truyền thuyết bảo rằng bọn họ giết người chưa bao giờ thất thủ, chỉ cần đưa bạch, cho dù là thiên hoàng lão tử (cha vua) cũng nhất định sẽ tìm ra biện pháp giúp ngươi giết chết! Mà “Ám Vân Các” là giang hồ đệ nhất ám khí, đứng đầu Tứ Các chính là “Tử Vân Các”, Tử Vân Các lấy chế dược làm chủ, thuốc giải độc dược có thể nói là thiên hạ đệ nhất, Mạc Thiên Tiếu không chỉ là quân chủ của thiên hạ này mà còn là các chủ của Tử Vân Các. (Ú: đều, con ông cháu cha vuốt mồ hôi)
“Chà chà, bộ dạng này của Ngạn công tử thật khiến người khác phải thương yêu a ~ ” Mạc Thiên Tiếu cười nói, một tay mạnh mẽ bóp lấy miệng của Ngạn Bạch, đem thuốc nhét vào, sau khi nhìn thấy vẻ mặt thất kinh của Ngạn Bạch, hắn cười cợt sung sướng, “Bản toạn sẽ không quầy rầy nghỉ ngơi của công tử.” Dứt lời, hắn sãi bước đi ra ngoài.
Ngạn Bạch giờ khắc này toàn thân vô lực, cả người bị trói ở trên giường, cảm giác khác thường trên người dần dần rõ rệt, cảm giác hoảng sợ tự nhiên sinh ra, hắn sao lại chọc đến một ác ma như thế? Bây giờ hắn phải làm sao đây? Ly Lạc bây giờ nhất định se không để ý đến hắn nữa, nếu như…. đến cả cái năng lực kia đều đánh mất….. Ngạn Bạch trong đầu còn đang loạn tưởng, thân thể cũng khiến hắn không dám lơ là.
“Ai?” Vừa mới đi đến cửa lớn, Mạc Thiên Tiếu liền thấy một người dáng vẻ cùng Hạ Ly Lạc có ba phần tương tự, hắn ngẩn người, người kia sau khi thấy hắn liền lập tức kích động vọt lên, vung lên một quyền, sự tình phát sinh quá đột ngột, chờ đến khi thủ hạ của Mạc Thiên Tiếu đem người bắt lại, Mạc Thiên Tiếu lau lau khóe miệng có dính tơ máu, ra hiệu người thả người kia ra.
“Hừ, coi như ngươi thức thời.” Người kia hừ lạnh một tiếng, “Nhìn ngươi cũng không phải là người không hiểu chuyện, tại sao lại đem tiểu đệ biến thành một bộ dáng thế kia hả?!” Đây chính là tam ca của Hạ Ly Lạc, Hạ Ly Nặc. “Tiểu đệ hôm nay tìm đến ta vô cùng mệt mỏi, hỏi y cái gì y đều không nói, ta trước đó đã nghe nhị ca nói về chuyện các ngươi, nghe hắn nhắc qua ngươi, ta cho ngươi biết, gia quản ngươi là cái thân phận gì, nếu dám để tiểu đệ của chúng ta thương tâm, cẩn thận cái đầu của ngươi!” (Ú: má ôi, Ú cũng muốn có những người ca ca như vậy, T.T)
“Vậy ngài là? Ngài làm sao biết tại hạ là người ở cùng Hạ Ly Lạc?” Mạc Thiên Tiếu hơi nghi hoặc nhìn Hạ Ly Nặc, “Ngài sao lại biết tại hạ ở chỗ này?”
“Tam ca của Ly Lạc.” Hạ Ly Nặc hơi bất đắc dĩ lấy ra một bức chân dung của Mạc Thiên Tiếu, “Đây là nhị ca cho ta, để ta có thể tiện bề quan sát ngươi.” Bất đắc dĩ đem chân dung cất lại vào trong người, “Ngày hôm nay vồn là cùng Ngạn đương gia đàm luận, cho nên mới tới nơi này, vì sao Ly Lạc lại thành cái bộ dáng kia? Ngươi đến cũng đã làm gì!”
Mạc Thiên Tiếu cười cười, tam ca này so với nhị ca có vẻ dễ đối phó hơn, hắn vô tội lắc lắc đầu, “Trước đó ta bị người hạ độc, cho nên đã làm loại chuyện đó với Lạc nhi, sau khi biết được nơi người bỏ thuốc, liền tới tìm hắn đòi một lời giải thích, tam ca người yên tâm, ta nhất định hảo hảo chăm sóc Lạc nhi, nếu là có nửa điểm không chân thật, nhất định sẽ đem đầu dâng cho người.”
Hạ Ly Nặc vốn là người trong giang hồ, nghe mấy cậu dạng như thế, nhất thời cười đến tít cả mắt, “Tiểu tình nhân mỗi lần nháo là tìm đến ca ca vặn vẹo là điều có thể hiểu được, Ly Lạc hiện tại ở chỗ của ta, ngươi theo gã sai vặt này quay về liền có thể tìm thấy y, hảo hảo dỗ dành là được, mấy trường hợp giận dỗi như các ngươi ta thấy nhiều rồi.”
Mạc Thiên Tiếu cười cười lấy lòng, “Tam ca nói đúng lắm, ta đi liền đây!”
…… Sau khi hàn huyên vài câu, Mạc Thiên Tiếu liền một bộ dáng vẻ không thể nhẫn nại đi tìm Hạ Ly Lạc, khiến Hạ Ly Nặc cười nhạo một phen, cuối cùng cũng thả người đi, bản thân lại hướng đến phòng Ngạn Bạch bước đến.
Nhìn bóng người Hạ Ly Nặc rời đi, Mạc Thiên Tiếu ý cười sâu xa nhìn một chút, nhếch miệng câu lên một nụ cười, vẫy lui thuộc hạ của mình, sau đó theo gã sai vặt kia đi tìm Hạ Ly Lạc. (Ú: Ngạn đại hiệp bảo trọng chắp tay)
………..
Nhìn tờ giấy cáo biệt Hạ Ly Nặc trên bàn gỗ, Mạc Thiên Tiếu cười cười thần bí khó lường, sãi bước đi ra khỏi cửa, mấy ám vệ phía sau lập tức đuổi theo, Mạc Thiên Tiếu cười cười nhìn rừng cây xanh um trước mắt, cười nói, “Hồi kinh, trẫm muốn lập hậu!”
Hạ Ly Lạc, mặc kệ thế nào, nếu để cho ta bắt được ngươi, ngươi đời này đùng hòng trốn thoát! Ngươi chỉ có thể là người của một mình Mạc Thiên Tiếu, không bao lâu nữa ta sẽ để cho người trong thiên hạ đều biết, ngươi là của ta, chỉ một mình ta!
Mà vị đại hiệp nào đó đang chạy trốn chọt thấy một trận gió lạnh thổi qua, cơ thể bất giác không ngừng run rẩy, “Sao lại có linh cảm không lành thế này?”