Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

chương 172: nồi lẩu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hiện tại, dùng từ tức giận cũng đã không thể hình dung được tâm trạng bây giờ của hắn, có lẽ đó là một loại thất vọng, khi Lễ bộ Thượng thư trở về hồi báo tình huống đặc sứ Hung Nô, sắc mặt của hắn lập tức trở nên xanh mét. Đây là một nỗi nhục nhã, nỗi nhục nhã tàn khốc nhất, là mối châm chọc nghiêm khắc nhất mà đời này Sở Cuồng phải trải qua. Hắn phẫn nộ bóp nát một chén trà, không hề cảm nhận được sự đau đớn, chỉ rút khăn ra lau máu đi. Trên khóe môi hắn lộ vẻ thê lương.

“Hoàng thượng, người này bắt đầu từ mấy tuổi đã ẩn nấp ở Đại Sở, hoàng thượng không phát hiện được, cũng không thể trách.”

Không trách hắn, trách ai? Không sai, lần này là do Sở Cuồng tính toán sai lầm, nhưng không có nghĩa hắn sẽ không nhìn thẳng vào sai lầm mình đã phạm phải. Nếu như đó là sai lầm, từ nay về sau hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ giẫm lại lên vết xe đổ đó. Cho nên cơn giận của hắn nháy mắt cũng dập tắt, chuyển thành một loại quyết tâm trả thù. Hắn vứt chiếc khăn tay nhuốm máu xuống đất, một cơn gió thổi qua, cuốn bay chiếc khăn, dừng trước mũi một đôi hài thêu màu hồng. Chủ nhân chiếc giày thêu khom người xuống, tò mò nhặt chiếc khăn tay này lên, nhìn thấy vết máu ghê người kia, trong lòng lộp bộp, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Sở Cuồng.

“Tại sao người lại tức giận?” Nàng bước tới, ánh mắt quét qua những mảnh vụn gốm sứ trên mặt bàn: “Hơn nữa lại tức giận đến vậy?”

“Bởi vì…… có người lừa gạt trẫm.”

“Gần đây thần thiếp cũng không lừa người chuyện gì à nha……” Nàng đột nhiên cười nói: “Thật ra thì trước giờ thiếp cũng chưa gạt người điều gì cả.”

“Đồ ngốc, trẫm không giận nàng, nàng có tài đức gì, mà khiến trẫm giận đến trình độ này chứ.”

Hắn không muốn nói với nàng, vì hắn hiểu rõ, nha đầu này nếu chưa tới Hoàng Hà thì chưa từ bỏ ý định, tính tình thật cố chấp.

Cười một tiếng, hắn bước tới dịu dàng nắm lấy tay nàng: “Gió đêm thật to, sao lại muốn tới thăm trẫm vào giờ này?”

Cảm giác dường như chủ đề đã được đổi thì phải? Nhưng Thải Thải vẫn cười khan nói: “Thần thiếp không phải đến thăm hoàng thượng…… Thần thiếp là quan tâm chuyện đặc sứ Hung Nô, nên muốn đến hỏi hoàng thượng, lần này làm giống như đặc sứ Pháp, mời đặc sứ Hung Nô ở lại hành quán trong hậu cung, hay là giống như đặc sứ Khiết Đan, ở lại bên ngoài.”

“Người Hung Nô vào cung, chỉ có một loại kết quả.” Hắn nghiến răng: “Dẫn sói vào nhà.”

“Vậy, thần thiếp hiểu được, xin hoàng thượng hãy chú ý giữ gìn sức khỏe, thần thiếp cáo lui.”

“Hoàng hậu……” Nhìn nàng có ý muốn lui, hắn liền ôm nàng thật chặt vào ngực, thân mật áp sát vào mặt nàng, sau đó hắn dùng sức hôn lên bờ môi nàng, hôn đến nỗi khiến bánh bao không thể thở nổi. Thoạt nhìn hôm nay hắn có vẻ cường ngạnh vô cùng, không biết là tại sao, loại cảm giác chèn ép này khiến lòng Thải Thải nhảy loạn, hắn cơ hồ đã bóp nát eo nàng ra.

Sau đó hai người mãi lui về phía sau đến bên cạnh chiếc bàn, tấu chương bị Thải Thải hất rớt đầy đất, Sở Cuồng lại chẳng quan tâm. Hắn chỉ chuyên chú vào nụ hôn mà thôi. Một hồi lâu hắn mới mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm không được tự nhiên của Thải Thải, trong lòng lại trỗi lên một nỗi mất mác. Nhìn xem, là hắn có mắt không tròng, dẫn sói vào nhà. Lần đầu tiên vấp phải thất bại như vậy. Còn ở trong hoàng cung, hoàng hậu chính thê của hắn, mỗi lần đối mặt với sự ôn tồn của hắn, lại như lâm phải đại địch. Lại thêm một lần thất bại nữa.

Nụ hôn của Sở Cuồng đột nhiên trở nên mềm mại ôn hòa, từ từ lướt xuống.

Hắn cúi đầu, đặt tay lên bờ vai nàng, khẽ thở dài: “Tâm tình của trẫm hiện đang rất tệ, hoàng hậu, làm một bữa ngon cho trẫm ăn đi.” Hắn dán vào ôm lấy người nàng: “Coi như là trẫm đang cầu xin nàng……” Cả đời chưa từng cầu ai, lần này, mất mác đến cực điểm, điều hắn cầu không phải là một bữa cơm, mà chỉ là một chút an ủi từ chính thê của mình mà thôi.

Ai ngờ Thải Thải lại gật đầu, vâng lời đến nỗi khiến cho người khác phải tức giận.

Nàng nhón chân lên, không tự nhiên ôm lấy thái dương của hắn, nhẹ nhàng đặt lên trán một nụ hôn, đỏ mặt nói: “Người tới Phượng Tảo cung đi, thiếp sẽ tự mình làm món ngon cho người ăn.” Nói xong, cúi đầu đi ra ngoài. Trong lòng lại tự mắng mình, mới rồi tự nhiên lại hư tình giả ý như vậy, cho dù hắn có mất mác, nàng cũng không nên hôn hắn như vậy, nhưng không biết hắn có phát hiện không, một nụ hôn kia, rất giả dối.

Sở Cuồng nhìn bộ dạng câu nệ của nàng, nhất thời lại càng thêm yêu thương rồi.

Được thê như thế, phu còn đòi hỏi gì?

Nếu như nói, có thể một lần nữa bắt đầu, Sở Cuồng nhất định sẽ không tạo nên một khởi đầu giữa mình và nàng như vậy.

Báo ứng.

Haiz –

Bởi vậy cho nên mới tạo nên bóng ma trong nội tâm của nàng, khiến nàng thủy chung vẫn không chịu tiếp nhận hắn.

Phì –

Đế vương ngạo mạn thế nhưng lại nở một nụ cười ngọt ngào.

Sở Cuồng thay đồ xong, mới đi về phía Phượng Tảo cung.

Phượng Tảo cung đèn đuốc sáng rực, hắn thấy hoàng hậu không có ở tiền thính, trên bàn để một cái bếp đồng, còn có rau dưa linh tinh. Như gia tam thông đang bày bàn, đốt đèn, trong phòng ánh đèn đầu sáng trưng, một lúc sau, Như Nguyệt bê một cái nồi nhỏ từ phòng bếp lên, trong nồi là món canh do hoàng hậu tự mình chế biến, sau khi đặt lên cái bếp lò, mùi thơm mê người lập tức bay ra. Sở Cuồng ngửi thấy, thật muốn ăn ngay, cũng được, hóa lệ khí thành thức ăn vậy, bây giờ cứ xem mâm thịt dê trước mặt như tộc Hung Nô mà xử hết là được rồi.

Không lâu sao Thải Thải lại bê một cái hộp chứa thức ăn đi vào, mở ra, trong ba tầng theo thứ tựa là một vài món nguyên liệu tinh tế.

Tầng thứ nhất là sủi cảo tôm, bào ngư lát, hải sâm cuốn các loại.

Tầng thứ hai là nấm trúc, nấm dã hương, nấm trà thụ.

Tầng thứ ba chính là bánh tổ có hình các loại hoa.

Thải Thải để hộp thức ăn xuống, cười nói: “Trời lạnh ăn lẩu là thú vị nhất.”

“Nếu như thuận tiện đem hoàng hậu nhắm rượu nuốt trọn luôn, chắc sẽ càng thêm mỹ vị.”

Thải Thải thế nhưng không phản bác, nàng chỉ cười: “Để thần thiếp rót rượu cho người.”

Định ngồi xuống, ai ngờ hắn lại kéo nàng ngồi vào trong lòng mình.

“Trẫm ôm nàng sưởi ấm, nàng hãy gắp đồ ăn cho trẫm đi.”

“Mặc dù bây giờ trời có hơi lạnh, nhưng cũng không đến mức ôm người sưởi ấm, không lạnh đến mức này –”

Lại nói thật nữa rồi, người nào đó lúc nói thật là đáng yêu nhất.

“Lại nói ôm như vậy, hoàng thượng sẽ không ăn được.”

Nàng nhẫn, tránh người ra, nhưng dù thế nào đi nữa vẫn còn dính chặt hắn, bỏ nguyên liệu vào, nồi lẩu bốc hơi dày đặc. Cặp mắt Sở Cuồng vẫn thủy chung nhìn gương mặt bánh bao đang chuyên chú với chiếc nồi. Thỉnh thoảng chân mày lại hơi động, như muốn ăn nó. Bộ dáng tham ăn như vậy thật cũng khiến người ta yêu thích không rời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio