Chu Thải Thải ôm chồng hưu thư của hắn,tiện tay vứt trên mặt đất, hai tay đẩy lưng Sở Vinh hướng ra ngoài cửa,“Sở Vinh, ngươi đang hồ nháo gì đó!”
“Hồ nháo?” Sở Vinh như thế nào lại hồ nháo?
“Thải Thải, chẳng lẽ nàng không muốn gả cho ta sao?”
Thải Thải thế nhưng nhảy dựng lên tại chỗ: “Sở Vinh, trò đùa này của ngươi cũng thật quá quá……!”
“Ta không hồ nháo!” Tuy rằng hắn luôn sống phóng túng, hồ nháo, nhưng riêng chuyện này, hắn lại phi thường thật lòng.
Nàng lắc đầu, trên mặt lộ ra ngượng ngùng muốn chết: “Sở Vinh! Ngươi còn nói nữa ta sẽ tức giận!”
“Thải Thải —–” hắn sống chết không rõ, vì cái gì Thải Thải lại tức giận!?
Hắn cũng được coi như nhất kiến chungtình, bốn năm trước Thải Thải là một tiểu muội muội mập mạp hay thíchxuống bếp ăn vụng! Lúc ấy hắn theo phụ vương đến Chu phủ ăn món cua hoacúc (cái này là gì thế nhỉ? @[email protected]), ai ngờ khi đi dạo vào phòng bếp Chu phủ, lại nhìn thấy Chu Thải Thảimiệng đang ngoạm cua mà cắn cắn, hương vị ngọt ngào đó, Sở Vinh cả đờicũng không thể biết được, sao lại có thứ khiến người ta ăn đến vui vẻnhư vậy, sau đó Thải Thải vươn bàn tay mập mạp, cầm con cua cũng mập mạp lên, ngọt ngào cười với hắn, “Nhanh đến đây, món ngon mới ra lò, từ đây đến tiền thính liền nguội mất!” Nàng vẫy tay, còn đặc biệt chế cho hắnmột chén nước chấm, đây chính là món cua hoa cúc hương vị ngọt ngào nhất mà Sở Vinh từng được ăn!
“Thải Thải, chúng ta cũng có thể xem như thanh mai trúc mã!”
Phi phi, nàng cùng hắn chơi đùa một chỗ, rất giống một đôi con trẻ, nhiều nhất chỉ có thể có loại tình cảm huynh muội mà thôi!
Nàng cao giọng tuyên bố: “Ai là thanh mai trúc mã với ngươi?! Ngươi là ngươi, ta là ta, không được tuỳ tiện nói như vậy!”
“Thải Thải……” Chu đại nhân trên mũi cắmmột cây kim khâu, được Chu phu nhân và người nhà đỡ ra, phất tay miệngcười: “Thải Thải, thật ra Sở Vinh tiểu vương gia cũng rất tốt, dáng vẻđường đường tuấn tú lịch sự, vô luận dòng dõi xuất thân hay các mặt khác đều xứng đôi với Chu gia chúng ta, Thải Thải, cha làm chủ, cửa hôn nhân này, cứ quyết định vậy đi!”
“Ha ha, nhạc phụ đại nhân!” Sở Vinh đẩyThải Thải ra, giống như hiếu tử hiền tôn đỡ lấy Chu đại nhân: “Nhạc phụ, con đối với Thải Thải là một tấm chân tình.” Lại không biết Chu đạinhân hí mắt nhìn hắn, trong lòng cân nhắc, xú nha đầu Thải Thải này, từkhi nào lại có tình cảm như vậy với tiểu vương Sở Vinh, xú nha đầu, rõràng được người tốt như vậy chọn, còn làm bộ rụt rè, đáng lẽ nên sớm nói ra, hắn nhất định vội vàng làm chủ: “Tiểu vương gia.”
“Gọi con Sở Vinh là được rồi!”
“Tốt, Vinh nhi, sau này Thải Thải giaocho con, haiz, lão phu rất kích động!” Hắn lau mồ hôi trên trán, hỏi:“Con không hối hận sao? Kỳ thật Thải Thải nhà ta cũng không phải là mộtthục nữ yểu điệu gì……” Bất quá lại không nói rõ nữ nhi mình đang hồngloan tinh động (???)!
“Nhạc phụ yên tâm, con hiểu mà.”
“Vậy là tốt rồi, tốt rồi, chỉ có thể nói tiểu vương gia có con mắt thật tinh đời,là thiên phú dị bẩm!” (Ôi Chu Lão gia, “thiên phụ dị bẩm” là cái gì thế, mà “con mắt tinh đời” lại là cái gì thế, thua lão luôn rồi =)))
Sở Vinh liếc nhìn Thải Thải một cái, làm cho nàng phải nổi cả da gà!
Mày của nàng nhíu lại thành một đường thắt, cha đang đùa cái gì vậy, tự dưng lại nhận làm nhạc phụ?!
“Con đã đồng ý với Thái hậu, sẽ vào phòng bếp để phụ giúp, cho nên đời này, cũng sẽ không lấy chồng! Cha, SởVinh, nếu con không tiến cung, đó là kháng chỉ, cha, sẽ bị tru di cửatộc đó!” Hừ, chẳng lẽ chỉ có cha là biết dùng tru di cửu tộc để áp chếngười khác sao, Thải Thải nàng cũng biết vậy!
Chu lão gia kéo nữ nhi vào hậu đường, ởtrước mặt cha mẹ, Thải Thải không biết nên nói thế nào mới tốt, bọn họquả thật là!!! Muốn gả thì tự mình gả đi! Lại nói tên Sở Vinh kia cănbản lại là một tên hay làm xằng làm bậy, ăn chơi trác táng, muốn làm gìthì làm, muốn lấy nàng, thiệt tình mới là lạ đó, mà cho dù có thiệt tình đi nữa, cũng phải có được tim nàng mới thành nha!
“Chu Thải Thải, con tốt nhất nói rõ cholão tử, qua thôn này sẽ không còn quán nào nữa, thừa dịp đầu tiểu tử này đang nóng, con hắn là nên nắm chặt cơ hội mới phải!” Cơ hồ là cha nàngđang rống lên mà uy hiếp, tựa như có một đôi bàn tay vô hình đem nàngném nàng ra bên ngoài vậy. Có đôi khi Thải Thải thật không biết phânbiệt đúng sai, có thể gả ra ngoài đã là vạn hạnh, nàng còn dám kén cáchọn canh nữa?!
“Lần này, cha làm chủ, con không chịu cũng phải chịu, không lấy chồng, cũng phải lấy!”
“Cha, hắn thích người béo, cha tự ăn chobéo lên rồi gả hắn đi!” Mặt nàng hất sang một bên. Vì sao phải gả? SởVinh tính ra cũng không phải là món hàng tốt gì cho cam, tuỳ tiện đixung quanh hỏi thử sẽ biết! Hắn không háo sắc, gặp quỷ! Hôm nay hưu mười người, ngày mai có thể lấy về bốn mươi, lão cha nàng thật hồ đồ! “Dùsao nếu phải gả, các ngươi liền tự mình…..”
Lão gia —-!!!
Một tiếng gầm rú kinh tủng từ thật xatruyền đến, nửa câu nói muốn ế của nàng liền phải nuốt trở vào, suýt nữa cắn phải đầu lưỡi của mình. Một lát sau, tổng quản hai chân mập mạpphóng như bay vào, phần phật quỳ xuống, thở phì phò, nhìn Thải Thải, lại nhìn lão gia, nhìn phu nhân, lại nhìn đến tiểu thư. (T_T)
“Lại có chuyện gì vậy?”
“Trong Hoàng cung, có người đến —-! Bảo lão gia ra ngoài tiếp chỉ ———-!!”
Hắn lại nhìn Thải Thải: “Tiểu thư số cũng thật đào hoa, không đến thì thôi, đã đến thì thật doạ người, vị côngcông truyền chỉ kia nói, Hoàng thượng đã chọn tiểu thư vào cung, làm làm làm…. làm Hoàng hậu nương nương!!! Kia, kia, kia!!! Sính lễ kia chờ sau tuyên chỉ, sẽ được đưa từ hoàng cung đến—-!!! Còn có, vị kia, vị kia —– Sở Vinh tiểu vương lại cùng công công tuyên chỉ lại tranh chấp với nhau kìa!!!”