Rời khỏi trúc viện, Nhiễm Nhiễm tìm một bộ hắc y mặc vào, để một thanh chuỷ thủ trong tay áo rồi rời đi, hướng về phía Tư Vĩ cung-nơi ở của Tề Vũ Phong.
Trên nóc Tư Vĩ cung, Nhiễm Nhiễm gần như không phát ra tiếng động nhảy xuống hoa viên. Nàng dựa vào những hòn non bộ để lẩn trốn quân lính tuần tra xung quanh. Có lẽ trong Tư Vĩ cung thì hoa viên là nơi canh phòng lỏng lẻo nhất. Không hiểu vì sao nhưng Tề Vũ Phong không thích để người khác vào hoa viên. Bình thường chỉ có - tên lính đi qua đi lại nơi này. Nhiễm Nhiễm vừa tiến thêm một bước thì giẫm vào một thứ gì đó, phát ra tiếng "cộp" gây sự chú ý. Mấy tên lính kia quay lại, một tên lên tiếng:
-Ai ở đó?
Nói xong bọn chúng chúng tiến lại gần phía Nhiễm Nhiễm.
-Meo...
-Hoá ra là con mèo, đi thôi.
Nói xong bọn chúng tiếp tục tuần tra. Nhiễm Nhiễm thở dài nhẹ nhõm. May mà nàng nhanh trí giả tiếng mèo kêu. Nếu bị bắt được thì giờ đang ở dưới kia gặp Diêm Vương rồi. Nhiễm Nhiễm nhân lúc bọn chúng đi khuất liền rời khỏi hoa viên. Giờ nàng đang nấp trên nóc một biệt viện của Tư Vĩ cung quan sát xung quanh. Đâu đâu cũng thấy quân lính. Nhiễm Nhiễm lại không biết Tích Cốt đan được cất giữ ở nơi nào, nếu tìm hết e là rất khó. Nhiễm Nhiễm thở dài, nhảy xuống phía sau biệt viện kia. Bỗng phía sau nàng vang lên tiếng hét:
-Có thích khách, mau bắt hắn lại.
Nhiễm Nhiễm giật mình nhìn về phía phát ra tiếng nói thì thấy một đám đông quân lính đang chạy lại muốn bắt nàng. Nhiễm Nhiễm lúc này chỉ có thể chạy và chạy. Đám người phía sau vẫn không ngừng đuổi theo. Nàng chạy đến trước một căn phòng không nghĩ ngợi gì liền vào trong. Bọn chúng đông như vậy, nàng đánh không lại. Chạy cũng không nổi nên chỉ có thể liều thôi. Tư Vĩ cung lớn như vậy, thiếu gì chỗ nấp. Nhiễm Nhiễm vừa khép cửa lại, chưa kịp thở đã bị một bàn tay to lớn kéo về phía sau. Nàng định hét lên thì người kia đưa tay bịt miệng nàng lại. Bên ngoài quân lính vừa đuổi đến nhưng không dám tuỳ tiện bước vào, chỉ có thể đứng ngoài hỏi:
-Vương gia, khi nãy có thích khách chạy qua đây, người có sao không ạ?
-Bổn vương không sao. Lui hết đi.
Đám người kia nghe vậy cũng vâng một tiếng rồi chia nhau ra tìm. Trong phòng, Vũ Phong cau mày nhìn Nhiễm Nhiễm đang bịt kín mặt kia. Nàng ăn mặc như vậy đến Tư Vĩ cung là có ý gì. Khi nãy hắn thấy có người to gan mở cửa phòng hắn mà không có sự cho phép nên ra xem thử, không ngờ gặp một hắc y nhân đang đứng quay người về phía hắn. Vừa nhìn hắn đã nhận ra Nhiễm Nhiễm. Hắn cũng không hiểu sao, có lẽ là do cảm giác. Nhiễm Nhiễm tháo khăn che mặt xuống, nhìn người kia ngạc nhiên không thôi. Sao lúc nào nàng cũng lạc vào tẩm cung của tên này vậy? Nhưng dù sao cũng may vì hắn giúp nàng. Xem như nàng nợ hắn lần này. Nàng đang định đa tạ một tiếng thì hắn cau mày hỏi:
-Nửa đêm nửa hôm ăn mặc thế này đến chỗ ta là có ý gì? Nàng muốn trộm đồ?
Nhiễm Nhiễm chột dạ. Thấy biểu hiện Nhiễm Nhiễm như vậy hắn cũng đoán được mình nói đúng. Nhưng nàng muốn trộm gì? Vũ Phong lại nghĩ đến chuyện trước kia. Chẳng lẽ...nàng muốn trộm Tích Cốt đan. Nhưng sao Nhiễm Nhiễm biết thứ đó ở chỗ hắn? Hắn nghi hoặc nhìn Nhiễm Nhiễm, nàng vẫn không nói gì. Vũ Phong lại hỏi tiếp:
-Nàng muốn Tích Cốt đan?
-Ta không...
Nhiễm Nhiễm chưa nói hết câu thì một thứ gì đó đã nằm trong miệng nàng, tan ra. Nhiễm Nhiễm kinh ngạc, thứ vừa rồi là gì? Vũ Phong khẽ nhếch môi:
-Nàng trúng độc của bổn vương rồi. Sau này nghe lời một chút, biết đâu bổn vương còn tha mạng mà cho nàng thuốc giải. Haha...
-Ngươi...đồ vô sỉ.
Tức chết Nhiễm Nhiễm rồi. Sao nàng lại bất cẩn thế chứ. Nam nhân không đáng tin như hắn, tâm địa xấu xa, sao nàng lại không đề phòng chứ? Cả người Nhiễm Nhiễm bắt đầu nóng lên, trong cơ thể nàng như có thứ gì đó đang lưu thông khắp nơi, đến các kinh mạch trong cơ thể thì bị hút vào, sau đó lại tiếp tục. Nhiễm Nhiễm ngồi xuống đất, điều khí đan điền. Vũ Phong cười cười nhìn nàng. Khoảng nửa canh giờ sau, cơ thể nàng trở lại bình thường. Không hiểu sao bây giờ Nhiễm Nhiễm lại cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, cảm giác cơ thể cũng nhẹ hơn trước kia. Rút cuộc Tề Vũ Phong cho nàng uống loại thuốc độc gì thế này?
-Ngươi cho ta uống thứ gì? Tại sao cơ thể ta lại lạ như vậy?
-Ta nói rồi, là thuốc độc. Ngoại trừ ta thì chẳng ai có thuốc giải đâu. Vì vậy nàng ngoan ngoãn nghe lời đi.
-Ngươi...
Nhiễm Nhiễm không biết phải nói gì hơn. Tại sao đời nàng lại dính vào một tên tâm địa xấu xa như hắn chứ? Lão thiên thực bất công với nàng. Vũ Phong tiếp tục nói:
-Giờ cả Tư Vĩ cung này vì nàng mà loạn hết lên rồi, nàng nói xem nên làm thế nào? Nửa đêm nửa hôm không ngại nguy hiểm đến đây, có phải vì nhớ bổn vương không?
Nhiễm Nhiễm trừng mắt với hắn. Đồ nam nhân tự luyến. Nếu không phải vì Tích Cốt đan, Nhiễm Nhiễm còn lâu mới chạy đến nơi đáng ghét này. Lại còn cái gì mà nhớ hắn, nàng khinh. Nghĩ đến hắn nàng còn sợ tốn thời gian nữa là.
-Tự luyến.
-Nàng quá khen rồi. Chưa muốn chết thì ở lại đây đêm nay, giờ ra ngoài rất dễ bị hộ vệ phát hiện.
Nàng nghe xong nghiến răng ken két. Đây là tẩm cung của hắn, muốn đưa nàng ra ngoài rất dễ, rõ ràng là hắn không muốn nàng đi. Hơn nữa theo tình hình bây giờ ngay đến cả đưa nàng sang phòng khác cũng không muốn thì nàng ngủ ở đâu. Nhiễm Nhiễm nàng không muốn ngủ chung phòng với tên nam nhân vô sỉ này. Giọng Vũ Phong từ bên trong vọng ra:
-Còn không mau vào đây. Lát nữa hộ vệ phát hiện điều bất thường thì bổn vương cũng hết cách.
Nhiễm Nhiễm cắn răng vào trong. Vũ Phong cởi áo khoác ném sang một bên, lại nhìn Nhiễm Nhiễm đang đứng trước mặt.
-Không định ngủ?
-Ta ngủ ở đâu?
-Đương nhiên là dưới đất. Không lẽ nàng muốn ngủ chung giường với bổn vương?
Hắn nói xong lại cười. Nhiễm Nhiễm trừng mắt với hắn. Ai thèm ngủ cùng giường vớ hắn. Cho nàng lượng vàng nàng cũng không thèm. Hắn với tay ném cho Nhiễm Nhiễm cái mền rồi nằm xuống giường. Nhiễm Nhiễm trải mền ra cũng nằm xuống ngủ. Phòng hắn không biết đốt loại hương liệu gì, rất dễ ngủ. Nhiễm Nhiễm vừa nằm xuống rất nhanh đã vào mộng rồi. Xung quanh im ắng đến kì lạ. Vũ Phong chưa ngủ, bước xuống giường đi ra ngoài. Hắn tìm một cung nữ, dặn y tìm cho hắn một bộ y phục của nữ nhân rồi đứng trước phòng chờ. Cung nữ đó mang đến cho hắn rồi lui xuống. Vũ Phong vào phòng, bồng Nhiễm Nhiễm lên giường, thay y phục, đắp mền cho nàng rồi cũng nằm xuống. Không hiểu sao mỗi lần thấy Nhiễm Nhiễm hắn đều có cảm giác từng gặp nàng ở đâu đó rồi. Nghĩ đến đây hắn khẽ lắc đầu. Sao có thể chứ. Nhiễm Nhiễm từ nhỏ đã theo Trầm Ngư, hắn từ nhỏ đã ở ngoài biên cương, vốn không thể có cơ hội gặp mặt được. Có lẽ hắn nghĩ nhiều rồi.