Hoàng Hậu Hiện Đại​

chương 5: đồn cảnh sát

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hạ Thừa Kỳ cũng trầm mặc không nói, hai người cứ như vậy đứng ngốc một hồi hắn mới kéo tay của Chu Khanh Khanh, vẻ mặt kiên định nói: "Mặc kệ thế nào, rời khỏi nơi này trước."

Hạ Thừa Kỳ tìm đúng một cái phương hướng, liền lôi kéo Chu Khanh Khanh thẳng tiến mà đi về phía trước. Có lẽ là hai người bọn họ vận khí tốt, đi không bao lâu liền thấy cụ già lái xe bò đi tới trước mặt.

Cụ già ngồi trên xe cũng rất nhanh phát hiện ra hai đứa trẻ này, nhất là Hạ Thừa Kỳ, trên mặt trên người đều là vết máu quả thực làm cụ già càng hoảng sợ.

Cụ già vội vàng bỏ con bò, trong chốc lát ở trước mặt hai người, cũng không có chờ bọn hắn nói liền lên tiếng hỏi trước: "Trẻ con à, các con đây là sao thế? Là gặp phải người xấu sao? Chớ có sợ, lão già này sẽ đưa các con đến đồn cảnh sát."

Hạ Thừa Kỳ cùng Chu Khanh Khanh hai mặt nhìn nhau hiển nhiên cũng không biết đồn cảnh sát trong miệng ông chỉ là nơi nào, nhưng nghe giọng của cụ chắc là nơi có thể giúp họ. Hạ Thừa Kỳ do dự một hồi, liền làm ra quyết định, gật đầu đáp: "Ông à, vậy làm phiền ông."

Cụ già thấy Hạ Thừa Kỳ lễ phép như vậy, một bộ dáng cụ non, lại thấy quần áo của hắn tuy rằng bị bẩn nhưng chất liệu thực sự tốt liền đoán rằng gia cảnh của nó không tồi. Đại khái là khu vực thành thị người bên kia, chỉ là không biết làm sao lại đến vùng ngoại ô này.

Cụ già để cho hai người lên xe bò liền đi xe đến đồn cảnh sát gần nhất, sau nửa giờ, xe bò dừng lại bên ngoài một cái sân nhỏ.

Trước cửa có một người cảnh sát đứng canh, thấy xe bò mang theo hai đứa bé qua đây liền lập tức tiến lên dò hỏi: "Ông à, người đây là?"

Cụ già nhảy xuống xe bò, trên mặt lộ ra một cẩn thận dáng tươi cười trả lời: "Lãnh đạo, bên ta mới ở trên đường gặp phải cả hai đứa bé, cũng không biết là gặp chuyện gì nhìn dáng vẻ của thật đáng thương liền đem bọn nó đến đồn cảnh sát."

Cảnh sát kia nghe lời nói liền nhìn về phía hai đứa trẻ đã từ trên xe bò xuống, thấy cùng lắm là nhóc con mới bảy, tám tuổi, vả lại trông có vẻ ngày thường vô cùng tuấn tú liền đại khái đoán được nguyên do trong đó.

Cảnh sát ngó nhìn cụ già gật đầu, vừa cười vừa nói: "Ông à, vậy ông theo cháu đi vào cùng nhau làm biên bản, hai đứa bé kia chúng ta sẽ sắp xếp ổn thõa."

Cụ già liên tục gật đầu xác nhận, liền trước vào đồn cảnh sát. Cảnh sát lại đi tới trước mặt Hạ Thừa Kỳ cùng Chu Khanh Khanh, vẻ mặt càng ôn hòa mà cùng bọn chúng nói: "Các con chớ có sợ, trước cùng chú đi vào chú giúp các con tìm được ba mẹ."

Hạ Thừa Kỳ cùng Chu Khanh Khanh vẫn luôn ở trong tối thầm quan sát cái chỗ này, đã đại khái xác định cái này nếu nói đồn cảnh sát hẳn là bọn họ nơi đó nha môn. Hai người bọn họ bây giờ đối với thân thế của bản thân hoàn toàn không biết gì cả, có thể có khả năng thông qua cái đồn cảnh sát này tìm được thân phận của bọn họ.

Hai người ngoan ngoãn được cảnh sát dẫn vào đồn cảnh sát, vị cảnh sát trẻ tuổi kia đầu tiên là dẫn bọn hắn đi tới một cái phòng đưa bọn họ giao cho một nữ cảnh sát ba mươi tuổi mặc áo khoác trắng.

"Làm sao? Lại là bị lừa bán trẻ con?" Nữ cảnh sát hình như rất có kinh nghiệm, chỉ nhìn Hạ Thừa Kỳ cùng Chu Khanh Khanh hai người một cái hỏi cảnh sát dẫn bọn nó vào.

Cảnh sát trẻ tuổi trên mặt lộ ra một cười khổ gật đầu: "Chị Đổng, chị giúp bọn nó kiểm tra cơ thể trước một chút đi, nhìn trên người có bị thương không."

Nữ cảnh sát họ Đổng đối cảnh sát trẻ tuổi vẫy tay: "Được rồi, cậu đi trước cùng Chu đội trưởng đội báo cáo đi, nhìn gần đây nhất có ai đến báo án hay không, có thể hay không giúp hai đứa trẻ này nhanh chút tìm được người nhà."

Cảnh sát trẻ tuổi sau khi rời khỏi, Chị Đổng liền bắt đầu giúp hai người kiểm tra cơ thể. Nhưng trọng điểm vẫn là giúp Hạ Thừa Kỳ kiểm tra, ai bảo hắn một thân máu nhìn dáng vẻ của quá dọa người rồi.

Bên kia, cảnh sát trẻ tuổi đã đến phòng làm việc của cấp trên, nơi một nam cảnh sát bốn mươi tuổi đang làm biên bản cho ông cụ, anh ta là thượng cấp đội tuần tra.

"Ông cụ à, ông là ở nơi nào gặp hai đứa bé kia, bọn họ lúc đó bên người vẫn còn người khác sao?" Chu đội trưởng hướng cụ già hỏi.

Cụ già dĩ nhiên là đem tình huống lúc đó đầu đuôi nói ngọn ngành, nhưng thực cũng không có gì đáng nói, chỉ là nói nơi thấy hai đứa bé.

Cụ già làm xong biên bản, Chu đội trưởng liền cho phép đưa cụ già ra ngoài sau đó nó nhìn về nữ cảnh sát trẻ đằng sau hỏi: "Tiểu Trần, ảnh chụp đều đã lấy tới chưa?"

Nữ cảnh sát tên Tiểu Trần lập tức gật đầu, từ văn kiện lấy ra một xấp ảnh chụp đặt trước mặt tuần đội.

"Tiểu Đinh, cậu tới nhìn nhận một chút, những hình này xem trong hình ngày hôm nay có hai đứa bé kia không." cảnh sát trẻ tuổi tiểu Đinh lập tức tiếp cận bắt đầu cẩn thận đem ảnh chụp cầm lên từng cái lật xem. Khi thấy trong đó hé ra ảnh chụp chung thì ánh mắt lập tức xác định. Hắn hình như cẩn thận nhìn nhận một hồi, mới chỉ vào ảnh chụp giữa một cô bé nói: "Chu đội trưởng, giống như chính là cái này, bé gái hôm nay có bảy tám phần tương tự."

Chu đội trưởng nhận lấy ảnh chụp, cũng nhìn kỹ một hồi, mới vừa nhìn về phía nữ cảnh sát tiểu Trần hỏi: "Tiểu Trần, tình hình của bé gái này là gì?"

Tiểu Trần trong ngày thường chủ yếu vả quản lý những tài liệu này, đương nhiên đối với tấm ảnh này anh rất hiểu rõ, chỉ nhìn thoáng qua liền lập tức trả lời nói: "Trong hình bé gái tên là Hoàng Lượng Lượng, năm nay bảy tuổi, là một đứa trẻ mồ côi của Viện phúc lợi Đại Hưng ở thành phố Yến Kinh. Cho đến hai ngày trước lạc đường ở cổng viện mồ côi, lúc đó Phó viện trưởng viện mồ côi tự mình qua đây báo án."

Chu đội trưởng đội nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, có thể tìm tới người liền tốt nhất, liền lập tức ra lệnh: "Nhanh lên báo cho viện mồ côi để cho bọn họ qua đây nhận người."

Tiểu Trần nhận mệnh lệnh, liền lập tức xuống phía dưới làm việc. Chu đội trưởng vừa nhìn về phía tiểu Đinh hỏi: "Không phải vẫn còn một bé trai sao, có thể nhìn thấy người trong hình tương tự không?"

Tiểu Đinh vừa cẩn thận mà đem ảnh chụp lật nhìn một lần, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, chứng tỏ trong đó cũng không có thằng bé kia.

"Có thể hay không cũng là đứa trẻ ở viện mồ côi, chỉ là người báo án từ viện mồ côi không nói rõ khi báo cáo vụ việc." tiểu Đinh suy đoán hỏi.

"Khả năng tương đối nhỏ, như những đứa trẻ lạc đường giống vậy, từ trước đến nay con trai được coi trọng hơn con gái, nếu đã nói bé gái làm sao có thể quên nói bé trai." Chu đội trưởng kinh nghiệm tương đối phong phú, lập tức phủ định nói.

"Một hồi lại cẩn thận hỏi một chút đứa bé kia đi chắc sẽ có chút manh mối:" Chu đội trưởng đội đem những tư liệu kia thu lại, như vậy nói.

Lúc này ở trong phòng y, Hạ Thừa Kỳ cùng Chu Khanh Khanh đã kiểm tra xong cơ thể, rửa sạch vết bẩn trên người, đều được coi trọng mà thay quần áo sạch sẽ. Sau khi rửa, Hạ Thừa Kỳ càng trở nên có vẻ môi hồng răng trắng, diện mạo của cậu bé quả nhiên đẹp hơn so với bé gái kia, thân là con gái Chu Khanh Khanh còn lại là phải kém sắc rất nhiều. Cô vừa mới soi gương, biết mình cổ thân thể này tướng mạo cùng người khi còn bé căn bản là giống nhau như đúc. Nhưng rõ ràng cơ thể này không được dinh dưỡng đầy đủ vậy nên xanh xao vàng vọt. Ngoại trừ ngũ quan lại có thể xem qua, những thứ khác quả thực không đành lòng nhìn thẳng.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio