"Hoàng đế Thiên Nhạc, Thái nữ Tiêu Chân Chân của Phượng Song chúng ta cách đây năm có tới quốc của ngài dạo chơi. Tình cờ lưu được một tình duyên với Thái....à không, với Tô Cẩn Hạo. Nhưng không may, Tô Cẩn Hạo lại mắc trọng tội, đã bị lăng trì xử tử. Nghe nói Chân nhi ta được Hoàng thượng đây tiếp đãi tại hoàng cung. Cũng đã nhiều ngày, ngay bổn Quốc Nữ tới đưa nó về!".
Sau khi đàm hội vài vấn đề, Tiêu Vân Dung liền mỉm cười cao lãnh nói.
Tô Thế Dân nặng nề nhìn bà, nhíu mày không tin. Thái Nữ Tiêu Chân Chân chính là Huỳnh Mặc Viên ư? Sao có thể thế được? Nhưng cũng hợp lí. Bởi từ khi quen biết nàng, y không thể tra ra thân phận của nàng. Hóa ra, hóa ra nàng chính là Thái Nữ của Phượng Song. Y vốn muốn dùng thời gian để khiến nàng quên đi Tô Cẩn Hạo. Giờ thì hay rồi, nếu không thả người sẽ khiến mối giao hảo giữa hai nước rạn nứt. Mà....Phượng Song hoàng triều vốn không phải nước có thể động vào.
Do dự một hồi, y vẫn là lên tiếng:"Quốc Nữ đúng là từ mẫu, tự mình tới đón Thái Nữ. Vậy người đứng đầu Thiên Nhạc như ta cũng đương nhiên phải tận lực bồi Thái Nữ rồi!.". Rồi lại quay sang công công:"Ngươi mau tới mời Thái Nữ tới!".
Tên công công nghe hết cuộc đối thoại, là người sống lâu năm trong cung, đương nhiên hiểu được, liền khom người kính cẩn rồi rời đi.
Một lúc sau, Huỳnh Mặc Viên bước vào, thân mặc y phục thường ngày, cơ thể vẫn bám chút bụi bặm do ở trong lãnh cung. Cả người tản mác khí chất lười biếng thoải mái nhưng ẩn dật chút sát ý ngầm mà khó có thể nhận ra.
"Nương.....". Vừa nhìn thấy Tiêu Vân Dung, Huỳnh Mặc Viên đã lao đến ôm lấy bà.
Bà nhìn nàng, tính nết nàng vẫn vậy, tuy giỏi giang hơn người, nhưng đối với người nhà lại thân thiết, nũng nịu như trẻ con.
"Chân nhi ngoan, con khỏe chứ?". Khẽ vuốt nhẹ đầu nó, bà ân cần.
"Nương.....con....rất khỏe, còn rất sung túc.". Nàng ngước nhìn bà, hai mắt chứa đầy sát khí mà cười:"Sung túc tới mức mất đi trượng phu của mình!". Dứt lời liền hướng ánh mắt căm phẫn vào Tô Thế Dân.
Nàng vốn chẳng phải người xấu. Nhưng hiện tại Huỳnh Mặc Viên thực muốn giết chết y cho hả dạ. Đồ độc ác.
Tô Thế Dân rũ mi, nở nụ cười che dấu sự khổ sở:"Thái Nữ, người nói gì vậy? Phải lăng trì đệ đệ mình, ta cũng đâu sung sướng chứ?".
A phi, thực giả tạo. Trong lòng Huỳnh Mặc Viên thầm mắng.
Tiêu Vân Dung khẽ vỗ nhẹ lưng trấn an nàng, sau đó mới nhẹ đứng lên:"Chuyến đi này bổn Quốc Nữ chỉ là tới đón Chân Chân. Hiện tại cáo lui!". Sau đó dứt khoát kéo tay nàng về.
Tô Thế Dân nhìn theo bóng đoàn người, chỉ biết thở dài. Y có cảm giác, lần này cách mặt nàng, cũng sẽ là lần cuối.....
-----------------------------------------------------------------------------------
Hai tháng sau, Thiên Nhạc vấy nhuộm trong biển máu, khắp nơi đều có quan binh, loạn lạc khắp nơi. Dẫn đầu quân phản động là Tô Cẩn Hạo. Hắn một thân chiến giáp, tay cầm thương sắt tanh máu mà hận thù nhìn về phía kinh thành không xa.:"Tô Thế Dân, ngày tàn của ngươi sắp tới rồi!".
...
"Hoàng...hoàng thượng.....quân phản động đã...đã tới kinh thành rồi!". Một quân binh hốt hoảng chạy vào bẩm báo.
Tô Thế Dân thân mặc chiến bào mạ vàng, tức giận đập tay vào bàn:"Chết tiệt! Bọn chúng có hơn vạn quân binh, chiến đấu cũng mất hơn phân nửa. Vậy cứ cho là còn khoảng vạn. Ta cũng có hơn vạn. Mà cộng thêm....". Môi khẽ nở nụ cười quỷ mị, Tô Thế Dân khoát tay:"Bày theo trận địa này......".
Tô Cẩn Hạo, ngươi chưa chết, vậy để trẫm tự tay tiễn ngươi xuống địa ngục vậy.